CHƯƠNG 22: PHONG CỐC CHỦ
Editor: Luna Huang
Mỗi lần Phong Sầm tới đều là rêu rao.
Bốn thị nữ, hai tùy tùng.
Người trước cầm phất trần trong tay mở đường, người sau rải hoa đào, còn phải mang theo hai lư hương.
Yên huân trên lư hương bay bay, trong trời đông giá rét, đều có thể ngủi được hoa đào vị rất nồng.
Hắn nói, đây là phái đoàn tương truyền của lịch đại Phong cốc, từng đời cốc chủ đều là như vậy.
Thế nhưng thị nữ tán hoa bên người hắn sớm nói với Ninh Sơ Nhị, đây là người nào đó cường liệt yêu cầu.
Mà lần lên sân khấu này, vì ngoài ý muốn nho nhỏ, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh bị thiêm đến phía sau.
Phất trần, gió mát toái toái hoa.
Ninh Sơ Nhị nhìn Phong Sầm cố ý từ cửa đi một lần, gân xanh trên trán đều nhanh sắp xuất hiện.
Trường bào ống tay áo rộng thạch thanh sắc, tuyết sắc trù đái theo gió chập chờn, như dưới chân đạp tường vân, phỏng chừng là có thể trực tiếp thăng thiên.
Kỳ thực ngũ quan của Phong Sầm, lớn lên không tính là tuấn tú nhiều, giữa hai lông mày cũng ít anh khí của tập võ chi nhân, nhưng khí chất xuất trần.
Lúc không nói chuyện, còn rất nho nhã.
Thế nhưng lần này tới, không biết lông mi bị vẽ thế nào lại lố như vậy.
Vốn là một công tử văn nhã, lăng là bởi vì một khoản bất luân bất loại, sinh ra ba phần ngu đần.
“Nhớ đến người quét nhà, ta đi làm cơm.”
Ninh Sơ Nhị giám định hoàn tất, kéo tay áo vào hậu trù.
Phong Sầm tiến Ninh gia cho tới bây giờ cũng là vì ăn ké.
Vậy đại khái cũng là nhiều năm như vậy, Sợ Nhị cũng không quá quan tâm nguyên nhân đãi kiến hắn.
Một già mồm cãi láo, vì một bữa cơm, có thể từ Phong cốc một đường đói bụng đến cửa chính Ninh gia.
Nhóm lửa, xào nấu, bày ra đĩa.
Bốn món một canh, rất nhanh được mang lên.
Ớt bầm xào trứng, tỏi tươi xào trứng, dưa leo cắt lát xào trứng, ngoài đĩa đường xào củ từ xem như là món chính, đến canh cũng đều là rau và trứng.
Phong cốc chủ thần sắc cứng ngắc ngồi ở trước bàn cơm.
“Nhà các ngươi, nuôi gà?”
Đây là nuôi bao nhiều ổ a.
Vọng Thư Uyển
“Sao có thể chứ.”
Ninh Sơ Nhị chính sắc nhìn hắn.
“Đây đều là mua ở bên ngoài về, giá rất cao, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Phong Sầm dùng chiếc đũa mò đáy canh.
“Quý, tốt xấu trong canh cũng phải có thịt chứ? Chưa thấy qua ngươi trêu người như thế.”
Ninh Sơ Nhị nháy mắt hai cái.
“Vậy làm sao trêu người? Hiện nay rau đều mắc hơn thịt.”
“Ngươi ngụy biện.”
Ninh gia tiểu nhị cười, Phong Sầm lại rõ ràng không nghĩ nàng tự tại như thế.
“Liên Thập Cửu đã tra được Bình Sa cốc ở quan ngoại rồi.”
Hắn thuận miệng nói một câu, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng thay đổi.
“Chuyện khi nào?”
“Ngay nửa tháng trước.”
Ninh Sơ Nhất không đi Thang Nguyên thành liền bị theo dõi, thủ đoạn của Liên gia lợi hại hơn so với hắn tưởng tượng.
Ninh Sơ Nhị lặng im một lúc lâu, gắp một đũa đường xào củ từ đặt ở trong bát Phong Sầm.
“Bản lĩnh của ngươi, ta vẫn là biết đến.”
Phong Sầm nghe vậy bật cười.
“Một khối củ từ liền thu mua ta?”
“Lúc đầu một khối củ từ còn mạng của ngươi.”
Ninh gia tiểu nhị lười biếng tựa ở bên cạnh bàn, nhất phó đức hạnh thối ân nhân cứu mạng.
Hắn liếc nhìn nàng, thản nhiên nói.
“Cái bộ dáng này của ngươi, trái lại giống Liên Thập Cửu rồi.”
“Ta làm sao sẽ giống hắn?”
Ninh Sơ Nhị ngồi thẳng người, cố ý chỉnh vạt áo.
Phong Sầm ăn rau xanh, mạn bất kinh tâm nói.
“Ngươi định làm như thế nào? Cứ như vậy tiếp tục lừa sao?”
‘Vứt chồng bỏ con, hồng hạnh xuất tường’, đây đều là mũ nàng tự đội lên đầu.
Nếu nàng thật để hắn ngồi ghế gian phu, hắn sớm thì nguyện ý, tâm tư của nàng cho tới bây giờ không ở trên người hắn.
“Nếu không thế nào?”
Ninh Sơ Nhị than nhẹ một tiếng, vẫn múc chén canh uống.
“Lẽ nào để ta nói với hắn: Ca ta đang tạo phản, chúng ta đang định thành lập một vương triều mới, ngươi có muốn tham dự hay không?”
Không nói đến tính tình không thích phiền toái của hắn, chỉ nói Liên gia lão nhị còn ở, Liên Dụ đại nhân lại là trọng thần trong triều.
Một khi Nhạc nhạc gia thua, lại là rõ ràng kéo vào hơn mười cái nhân mạng.
Phong Sầm đấm một tay xuống bà.
“Liên Thập Cửu là người thông minh, nếu muốn bo bo giữ mình, không sẽ phái người một đường ra quan ngoại.”
“Cho nên mới cần ngươi hỗ trợ a.”
Ninh Sơ Nhị lo lắng cắt đứt lời hắn.
“Liên gia tuyệt đối không thể giao du với kẻ xấu.”
Hắn rất ít thấy bộ dáng quật cường của nàng, trong trí nhớ, nàng luôn là một bộ tính tình nhàn sự không quản, đại sự chớ vội.
Quan tâm sẽ loạn.
Phong Sầm nghĩ đến bốn chữ này, có chút ác liệt kéo tóc của nàng.
“Xuất tức! Chuyện ta đáp ứng ngươi có từng nuốt lời chưa? Còn có, đây là thái độ ngươi đối với ta nên có? Tốt xấu tiểu gia cũng thay ngươi cõng hắc oa lâu như vậy.”
Xoa phát da đầu phát đau.
“Ta nào dám nói người không đúng a.
Thức ăn ngon rượu ngon này, không phải là đang cầu xin người đó sao? Sau này chỗ an thân của lão nương cùng đệ đệ ta đều trông cậy vào người.”
vongthuuyen.com
Phong Sầm cúi đầu đâm trứng gà trong đĩa.
“Thật đúng là thức ăn ngon.”
Ninh Sơ Nhị chưa bao giờ biết da mặt là cái thứ gì, nhãn thần thoáng nhìn không tiếp lời.
Phong Sầm nhìn buồn cười, xoay mặt hỏi.
“Người khác ngươi trái lại an bài hảo, bản thân ngươi lại không tính toán gì.
Nếu không có, sau này liền đi theo ta đi, mặc dù Nhạc gia, Phong cốc cũng có chỗ an thân cho ngươi, ta sẽ chiếu cố ngươi.”
Mặt của Phong Sầm còn lộ vẻ vài phần bất cần đời, trong lời nói làm hí ngược, thế nhưng Ninh Sơ Nhị biết, hắn là nghiêm túc.
“Không nghiêm chỉnh!”
Nàng giơ tay lên đẩy hắn một cái.
“Tiết mục này, ngươi diễn từ lúc mười ba tuổi đến giờ vẫn còn chưa chán? Lời nói lúc trước còn biết mặt mũi, lời mới vừa xuất khẩu mặt đỏ lên rồi, hiện tại, đến chút hồng cũng nhìn không ra.
Chớ ở đó trợn mắt nói dối, ăn nhanh đi.”
Da mặt? Hắn lúc đầu chính là quá để ý mặt, mới có thể để Liên Thập Cửu người không biết xấu hổ kia chen giữa.
Chờ hắn học được không biết xấu hổ, Ninh Sơ Nhị đến hài tử cũng có rồi.
“Ngươi từ lúc mười ba tuổi cự tuyệt đến bây giờ, lại không thể có một lần uyển chuyển chút?”
Ninh Sơ Nhị duỗi người.
“Ăn xong chưa? Ta không bồi ngươi nữa.”
Chuyện tình cảm, kiêng kị nhất dong dài không dứt khoác.
Ý tứ của Phong Sầm nàng cũng hiểu, nên không cần thiết giả ngu.
Vẫn là hình dạng tuyệt tình a.
Phong cốc chủ khổ sáp cười, vốn định đùa giỡn chút ít để cho nàng dỗ mình.
Nhãn thần nhìn về phía cửa thì, đột nhiên đưa tay giữ nàng lại.
“Phụng phụng, Liên Thập Cửu đáng ghét nhất, xảo quyệt, tùy hứng, tính tình thối.”
Hai người nhận thức mười năm có thừa, Ninh Sơ Nhị tự nhiên biết bản tính thỉnh thoảng như hài tử của Phong Sầm.
Tuy rằng không biết vì sao đột nhiên hắn nhắc tới Liên Thập Cửu, nhưng là theo lời kia an ủi.
“Đúng, Liên Thập Cửu không tốt, Phong Sầm tốt nhất.”
Thần sắc của Phong cốc chủ, trở nên dị thường đắc ý, nhướng đầu mày thiêu hai cái thị uy.
Ninh Sơ Nhị cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn thoáng qua phương hướng cửa.
Nhìn thấy thân ảnh cạnh cửa quen thuộc chí cực kia, cả người đều cứng lại rồi.
“Lúc nào.
.
.
Tới?”
“.
.
.
Vừa tới.”
Liên tiểu gia tự tiếu phi tiếu đi tới, hoàn toàn không có câu nệ.
Vén áo khoác nha thanh sắc liên châu văn, thẳng ngồi chủ vị trong sảnh.
“Chợt nghe thấy một câu cuối cùng của nàng.”
Liên Thập Cửu không tốt, Phong Sầm.
.
.
“Phong Sầm! !”
Tên hỗn đản này! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...