CHƯƠNG 20: NINH TIÊN SINH KHÔNG VUI RỒI
Editor: Luna Huang
Sau khi từ điện trở về, Ninh Sơ Nhị liền tìm tới ngũ quan chính xuân hạ thu đông.
Một mặt nghiêm trang bố trí nhiệm vụ cấp trên phái xuống, một mặt sai người bí mật mời hai vị đại thần là cao thủ nhảy từ dân gian tới.
Đại kỳ này, trừ khi không làm, nếu làm thì phải đúng phương vị.
Quá trình cần ba người, một là chủ thần, còn lại hai nhị thần.
Trong quá trình nhảy, chủ thần phần nhiều là “Xoay tròn”, nhị thần gõ trống, có cố định làn điệu cùng thỉnh thần từ.
Đại lam quảng tú bào, thiên sương phù văn chỉ, Ninh Sơ Nhị vừa mới chuẩn bị đến đồng, không nghĩ tới phiền phức đã tới rồi.
Việc này việc này, không phải là về cầu phúc, mà là Liên Phương thị, quyết định thu xếp hôn sự cho Liên Thập Cửu.
Thời gian biết được tin tức này, Ninh Sơ Nhị đang dạy đông quan gõ trống, tay làm rơi dùi suýt đập vào chân hắn.
Ninh Trung Thu nói: “Ca, Liên phu nhân tìm hậu nương cho tiểu thú rồi.”
Nàng vẫy lui hết mọi người, nét mặt ngẩn người.
Dưới chân muốn bước ra cửa, lại cuối cùng, vẫn là ngồi xuống.
Liên Thập Cửu là trưởng tử của Liên gia, hơn nữa chính trực tráng niên, hòa ly tái giá vốn là chuyện không gì đáng trách.
Ninh Trung Thu nước mắt ba ba nói: “Tỷ, trong thoại bản cũng nói, hậu nương sẽ đánh tiểu hài.
Liên tiểu thú chính là tinh hơn nữa cũng là hài tử, ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn thụ khi dễ?”
Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, một lúc lâu mới hỏi một câu.
“.
.
.
Vậy ý của hắn thế nào?”
Bất luận kết quả của chuyện này thế nào, Liên Thập Cửu mới là người gật đầu sau cùng.
Nếu như không đáp ứng vậy chuyện này xem như không có rồi.
Trên mặt Ninh Trung Thu có chút ngập ngừng, nhìn Ninh Sơ Nhị một lúc lâu mới nhỏ giọng nói.
“Tỷ phu nói.
.
.
Tùy Liên phu nhân an bài.”
Trời tháng mười một, hàn, mặt ngoài nhìn qua cũng không lăng liệt.
Nắng gắt cao chiếu, băng treo đầy ngọn cây, vài miếng lá cây đọng ở trên cành khô.
Hàn thấu xương kia, lại như là ngọn gió thổi qua.
Chỉ đứng một hồi, đó là như đặt mình trong trong nước đá.
Thân người của Ninh Sơ Nhị mặc tử đạo bào, như cũ như ngày xưa một dạng mang theo cờ đến bắc môn bày trận.
Đây cũng là nghề của thời đại tương truyền.
Từ gia gia nàng, Ninh gia liền lấy bản lĩnh này kiếm chút tiền dư.
So với làm quan, kỳ thực Ninh Sơ Nhị càng muốn sống ở chỗ này.
Tuy nói đều là việc miệng đầy phi ngựa, thế nhưng tại đây, trong lòng càng kiên định hơn.
Vọng Thư Uyển
Chỉ là hôm nay, nàng lại hoàn toàn không có phần hăng hái này.
Ninh Sơ Nhị đung đưa ống thẻ trong tay, trước bói cho mình một quẻ.
Quái tượng thượng nói, năm nay hôn vận của nàng hằng thông, lại phùng bên phải huyền tinh chiếu vị, có quý nhân tương trợ, vàng bạc tiền tài dễ như trở bàn tay.
Nàng nhìn, mình cũng cảm thấy buồn cười.
Ninh Sơ Nhị lung tung thu dọn quẻ, xoay mặt lại biên chế tân lịch thượng ký nói:
Hồng loan tinh phương vị bất ổn, mơ hồ lệch khỏi quỹ đạo cung mệnh, người mạng thỏ không thích hợp nạp thú.
Liên Thập Cửu là tuổi thỏ.
(Luna: Có khi nào Ninh đại nhân lấy việc công trả thù riêng không haha)
Nàng viết xong, thổi thổi nét mực chưa khô phía trên.
Nghĩ đến Liên Phương thị thường ngày cũng không xem lịch, lại cảm thấy ủ rũ, tiện tay ném sổ ghi chép qua một bên.
Đối với chuyện này, nàng so với ai khác càng phiền muộn hơn, so với ai khác càng bất đắc dĩ hơn.
Trước sạp, chẳng biết lúc nào đã có một vị phụ nhân tuổi còn trẻ ngồi.
Chính điệp điệp bất hưu cùng nàng nói chuyện trong nhà.
Nàng nói: “Đạo trưởng, chút thời gian trước ta phát hiện trên giường có một vệt máu khô, tướng công ta thường xuyên xã giao bên ngoài, ta lại là rất lâu không có nguyệt sự, máu này nhất định không phải của ta.”
“Ngươi không phải là có thể thỉnh thần sao, gặp được người không thể gặp.
Mau giúp ta xem một chút, người nọ là trong phủ ta hay ở ngoài, cũng tốt để ta hảo hảo chỉnh trị nàng.”
Người này coi như là khách quen rồi.
Tức phụ chưởng quỹ của dược phô, Lục Hứa thị.
Đó là một người nổi danh đố(đố kỵ), từ lúc gả cho Lục chưởng quỹ, liền tổng lòng nghi ngờ người bên cạnh.
Chút trước, càng đuổi hết nha hoàn có chút tướng mạo phát triển trong phủ ra ngoài.
Còn muốn thay đổi những thứ bình thường.
Ninh Sơ Nhị tất nhiên diêu linh giơ chân, thuận tiện “Quỷ thần trên thân”
Làm bộ đốt vài lá bùa, để cho nàng mua về trị tiểu nhân, giải phần tâm tư nhỏ mọn này của nàng.
Thần sắc mệt mỏi nghe, miệng cũng lười mở.
Giơ tay lên uống trà, lại nhìn bên cạnh mình chẳng biết lúc nào xuất hiện một tiểu gia hỏa.
Trực chuế ám hoa cẩm kim câu cẩm tử sắc, lại một áo choàng nhỏ hồ nhung tinh xảo, quả nhiên tuấn tú khả ái.
Chính nhi tử của nàng, Liên Phì Phì.
Phụ nhân ở một bên vẫn còn nói.
“Đừng để ta biết là người nào câu dẫn, nếu không, tuyệt không khinh tha nàng.
Loại đồ ô uế này cũng dám làm trên giường của ta, xem ta không.
.
.”
“Có lẽ bị trĩ cũng không chừng.”
Ninh Sơ Nhị nhìn thấy nhi tử, đâu còn có tâm tư nghe nàng càu nhàu, cắt đứt lời của nàng.
“Nam nhân quanh năm xã giao bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ chọc cho chút bệnh không tiện nói ra, ngươi làm thê tử, nên thông cảm nhiều chút, chớ nghĩ thành những thứ không có.
“Trĩ?”
“Đúng vậy.” Ninh Sơ Nhị từ trong lòng móc ra một bọc giấy to.
“Cái này một ngày ba lần, lượng dược lấy chừng một móng tay cho vào trong canh cùng thức ăn, chí ít cũng để hắn ở nhà ngây ngốc ba ngày, về phần trong thời gian này có thể hòa hoãn quan hệ hay không, hãy nhìn ngươi đó.”
“Đạo trưởng nói thật?”
“Là thật là thật, ba mươi lượng bạc, trả thù lao.”
Ninh Sơ Nhị một mặt hùa theo, một mặt nhét đồ vào trong tay Hứa thị, tiện tay đuổi người.
vongthuuyen.com
Liên tiểu thú cười híp mắt đứng ở một bên, sùng bái sùng bái nói với Ninh Sơ Nhị.
“Nương, đồ vật bên trong kia là cái gì a?”
Ăn một chút là có thể ở nhà ba ngày.
Ngạch.
.
.
Ninh Sơ Nhị ngẩng mặt nhìn trời.
Loại sự tình tiêu chảy này, tự nhiên là dưỡng ở nhà.
(Luna: Phúc hắc ghê.
Dám nói Liên tiểu thú cho nữ chủ thử lắm nha)
Nàng cảm thấy, nếu như lúc này nói cho nhi tử nàng biết, trong túi kia là bột đậu hỗn hợp, phỏng chừng sẽ hủy đi hình tượng tiên phong đạo cốt của bản thân.
Cho nên nàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Phì Phì, thần thần bí bí nói.
“.
.
.
Tiên dược.
Đã dùng cơm chưa? Nương dẫn ngươi đi ăn.”
Lúc này đã qua buổi trưa, Ninh Sơ Nhị thu sạp, mang theo ống thẻ trong túi soạt rung động trở về Ninh phủ.
Kèm theo mấy món ăn, nóng hôi hổi, trong đại sảnh toàn bộ đều tràn đầy mùi cơm mê người.
Liên tiểu thú đưa hai tay béo ú ôm lấy chén mem xanh, dáng dấp khéo léo, nhãn thần vẫn rơi vào trên mâm.
Ninh Sơ Nhị buồn cười vài phần, gật đầu nói.
“Ăn đi.”
Lúc này tiểu gia hỏa mới cầm lấy chiếc đũa, nói: Nương cực khổ.
Dùng trước.
Hình dạng lẳng lặng đoan tọa, cùng phụ thân của hắn không có sai biệt.
Ninh Sơ Nhị ở một bên nhìn, nghĩ đến một mặt Liên Thập Cửu phải bận rộn lại phải chiếu cố hài tử, thực sự thập phần không dễ.
Hai mẫu tử dùng hết cơm, liền nằm ở tiểu cách gian ở bên trong thất nói chuyện.
Thế nhưng Phì Phì tựa hồ có tâm sự gì, vài lần há mồm muốn nói lại thôi.
Ninh Sơ Nhị vỗ vỗ vai nhỏ của hắn.
“Có lời gì muốn nói với nương?”
Hắn nâng tựa đầu lên.
“Nhi tử, đúng là có một vấn đề muốn hỏi nương.”
Mấy ngày này, hắn nghe được một ít người lớn nói.
Nói cái gì, hắn cũng không hiểu lắm, thế nhưng đại để minh bạch, trong phủ sắp có người mới.
Mà người này, có thể là “Nương” tương lai của hắn.
Liên Hấp đã biết, hài tử nhà cách vách làm sao bị hậu nương khi dễ.
Hắn biết mình sẽ không thụ khi dễ, thế nhưng cũng không nguyện để người đó tiến vào.
“Nương.”
Hắn lại gọi nàng một tiếng.
“Vì sao không trở về nhà?”
Ninh Sơ Nhị tự định giá quái dị của Phì Phì, sợ nhất nghe nói như thế, không khỏi cũng là ngẩn ra.
“Nương, vì sao ngươi không trở về nhà?”
Nếu đều hỏi ra lời, tiểu gia hỏa đơn giản nhìn thẳng nàng, vô cùng rõ ràng nói “Nhi tử không rõ, bản thân rõ ràng là có nương, vì sao còn phải tìm nữ nhân khác làm nương thân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...