CHƯƠNG 63: HAI TIẾN CUNG
Editor: Luna Huang
Chỉ cần Ninh gia có chuyện lo lắng gì, tuyệt đối không thể thiếu Phong Sầm.
Ninh Sơ Nhị đã nghĩ không rõ, tốt xấu Tự Phong cốc cũng là thể diện rừng già thâm sơn, làm sao lại dưỡng dục ra chủ nhân chuyện gì cũng ‘đi’ như thế.
Tiên phong đạo cốt đâu? Trích tiên chi tư đâu?
“Người không thể bớt đi góp vui sao?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, bị hắn tự tay đoạt trản trà đang uống nửa chững uống.
“Náo nhiệt cũng phải xem coi đó là nhà ai.”
Ninh Sơ Nhị nhìn tay áo dài của hắn xốc lên, hào phóng uống một hơi cạn sạch, cảm thấy được vẫn là không nên nói với hắn, Liên tiểu thú nhổ hai ngụm nước bọt vào trong rồi.
“Nhưng sao ta nhớ rõ, tháng trước ngươi liền trở về cốc rồi, sao lại đến nhanh thế?”
Phong Sầm nói.
“Đây không phải đệ đệ của ta gặp nạn sao, ta đây làm ca ca tất nhiên xuất đầu. Liên Thập Cửu nghĩ đem Ninh Trung Thu đưa đến thư viện Bạch Lộ là có thể cắt đứt tình cảm của chúng ta, không biết. . .”
Hắn lấy ra một con đen thùi lùi, không biết là cái gì vậy nghiêm túc nói.
“Chúng ta là có dùng bồ câu đưa tin.”
Kỳ thật chuyện Phong đại cốc chủ nuôi bồ câu, Liên Thập Cửu sớm đã biết.
Vả lại lúc sau, chim bồ câu hắn dùng để đưa tin liền biến thành bồ câu của Liên Thập Cửu.
Lúc không có chuyện gì làm, Liên tiểu gia còn có thể ở hộ bộ viết thư đưa về cho Ninh Sơ Nhị.
Lớn như tiểu thư tình tuyệt hảo, nhỏ như buổi tối ăn cái gì.
Còn lúc vô vị, cũng sẽ nói học chữ viết của Trung Thu chữ viết Phong Sầm một bức thư, để hắn chết tâm với ‘Tỷ tỷ này của hắn’, chỉ là Phong Sầm luôn tự không biết mà thôi.
Nói đến cùng, hai người này, từ ngày nhận biết nhau liên dính thành một cục.
Chiếu theo lời của Liên tiểu gia nói, nếu không phải lúc trước Phong Sầm luôn ở bên trong can thiệp. Sơ Nhị còn có thể sớm gả cho hắn vài năm.
Ninh Sơ Nhị không biết Ninh Trung Thu lại từ khi nào viết thư mật báo cho Phong Sầm, sao thì người nọ cũng đã đến, nếu không đi, liền ra vẻ mình không phải thân tỷ của hài tử.
Còn nữa, nàng cũng quả thật cảm thấy được tôn tử của Trương Vĩnh rất quá đáng.
Cho đến khi đuổi tới Khương gia, chứng kiến Khương phụ nằm ở trên giường, cùng với Khương Nha lau nước mắt, nàng thật sự cảm thấy được, chính mình đến là đúng.
Tiểu cô nương cũng là cái tính tình quật cường, vừa nhìn thấy Ninh Trung Thu liền đưa tay nhỏ bé đẩy đẩy, miệng ồn ào: Ngươi đi đi, ta không muốn gặp.
Làm Ninh Trung Thu lạch cạch một tiếng ngồi dưới đất, dẫm chân lại khóc lên.
Ninh Sơ Nhị nói: “Chúng ta dẫn theo đại phu, ngươi không cho chúng ta đi vào, làm sao xem bệnh cho cha ngươi?”
Lúc này cô nương mới hút hút nước mũi đang chảy.
Không thể không nói, Phong cốc chủ không có gì ngoài nói chêm chọc cười, các loại làm dáng ra, y thuật thật sự rất có giúp đỡ.
Liền mấy cây ngân châm, Khương phụ liền tỉnh lại.
Phong Sầm mở mấy đan phương, đến dược phô của Liên Thập Cửu mà hốt thuốc, kiếm hết mặt mũi của người tốt.
Vọng Thư Uyển.com
Ninh Sơ Nhị ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên, cảm thấy được vật này cũng không ngu ngốc, thời điểm mấu chốt cũng biết khi nào thì nên gõ tiện nghi của ai.
Dàn xếp phụ nữ Khương gia xong, mấy người liền đi ra.
Ứng theo yêu cầu mãnh liệt của Ninh Trung Thu, mũ rơm đội trên đỉnh đầu, núp chờ trên đường Trương Vận Nho về nhà phải đi qua.
Ninh Sơ Nhị nói: “Ngươi đây học ở đâu? Ai đánh nhau còn làm ra nhiều trò như thế?”
Ninh Trung Thu liền hất đầu nhỏ nói.
“Chúng ta thuộc loại ân oán thầm kín, tất nhiên không thể quá mức phô trương. Tiên sinh nói, tướng sĩ Đại Yến đánh giặc đều là như vậy.”
Ninh Sơ Nhị ngắm nhìn bốn phía không ngừng đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới, yên lặng trên mặt che một tầng lụa mỏng.
Lời đó nói rất đúng nếu ở ngoài thôn quê đi?
Người ở phố xá sầm uất đội nón cỏ, cùng đội nón ngu có cái gì khác nhau.
Nhưng nàng cũng không muốn làm nhục chỉ số thông minh của đệ đệ mình quá, liền cũng không nói cái gì.
Lúc Trương Vận Nho trở lại, bên cạnh theo mười mấy người lớn lớn nhỏ nhỏ, hài tử có mặt rất béo, bộ dạng mày rậm đôi mắt nhỏ, nhìn xa, thực như nhìn không rõ là mở hay nhắm mắt nữa.
Phải đó thứ đó, mấy ngày gần ffây có có chút đề phòng.
Cảm thấy được Ninh Trung Thu nhất định là sẽ cáo trạng, hắn cũng không phải sợ Ninh gia gì, chủ yếu là sợ tỷ phu của hắn.
Muốn nói khắp kinh thành này, từ quan lại cho tới dân chúng, người không biết Liên tiểu gia, cũng không thể dùng họ của bộ tộc để lăn lộn nữa.
Trương Vận Nho tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng là biết vị kia là tiểu thái tuế không dễ chọc.
Tứ công tử ca cửu thành, đều phải lễ nhượng hắn ba phần.
Cũng không dám nói với Trương Vĩnh, chuyện hỗn trướng mình làm.
Chỉ nói mình sau khi tan học, muốn mua cá cho lão nhân gia hắn ănm kết quả bị con buôn cá hố, liền đánh cả người lẫn sạp. Lo lắng đối phương trả thù, nên mang theo nhiều thêm chút tùy tùng.
Trương Vĩnh cũng không còn cảm thấy được có cái gì.
“Sợ mấy thứ kia làm gì? Nhìn không thuận mắt, trực tiếp đuổi ra kinh thành không phải là được rồi sao.”
Dân chúng tiện mạng, có cái gì đáng giá.
Trương Vận Nho cũng không còn dám lên tiếng, chỉ nói: “Vài ngày trước tôn nhi đọc Phật Kinh, cảm thấy được thiện nhân tâm từ tích công đức. Tôn nhi muốn tích công đức trên người của người, để người càng thân thể khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi. Trương phủ chúng ta là đại gia, không cần chấp nhặt với dân đen.”
Lời rất có thể diện, Trương Vĩnh tự nhiên là vui vẻ.
Còn khen Trương Vận Nho vài câu.
May là không biết tôn nhi hắn tích phần công đức này cho hắn, nếu là bị lão thiên gia biết, chỉ sợ còn muốn hắn chết sớm vài năm.
Ninh Sơ Nhị nhìn mấy người đã tới, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Một số nam nhân cao lớn vạm vỡ, vừa nghĩ tới là ức hiếp người Khương gia như thế nào, liền không khỏi khí hỏa.
Nàng ngoại trừ lộn nhào ngoài ra, cũng không biết cái gì.
Liền thúc giục Phong Sầm nhanh chóng đi đánh bọn họ!
Vừa định kéo ống tay áo của hắn, liền phát hiện Phong đại cốc chủ đã thả người nhảy ra.
Quá trình không cần phải nói, Ninh Sơ Nhị liền nhìn thấy mấy nam nhân bị ném đi.
Trương Vĩnh từ nha môn trở về, chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Một mặt rít gào lên, một mặt hô cận vệ bên cạnh hỗ trọ.
Ninh Trung Thu nói với Sơ Nhị.
“Nhị tỷ tỷ, ngươi là người lớn, đánh tiểu hài tử là không đúng. Nhưng chúng ta cũng cho Trương Vận Nho một chút giáo huấn. Đệ đệ nơi này có một vũ khí bí mật, ngươi ném qua đó, hai chúng ta xem như không uổng công đến đây.”
Ninh Sơ Nhị nghĩ cũng là có chuyện như vậy.
Liền nhận lấy một cái hộp gỗ nhỏ hắn đưa tới.
“Bên trong này là cái gì?”
Ninh Trung Thu không nói gì.
“. . . Rất lợi hại phải không?”
“. . .Người ném đi sẽ biết.”
Ninh Sơ Nhị nửa tin nửa ngờ mở ra, một giây sau cái hộp này đã bị ném ra ngoài.
Nàng sớm nên nghĩ đến.
Một hài tử có thể có vũ khí bí mật gì?
Kia rõ ràng chính là phân chó hôi thối kinh thiên.
Nàng kéo áo đệ đệ mình nói.
“Sao ngươi không tự ném.”
Ninh Trung Thu bóp mũi nói.
“Nhị tỷ tỷ, lúc nhặt phân chó, ta đã dùng hết toàn bộ dũng khí rồi.”
Hơn nữa vạn nhất không ném được, rơi xuống người mình thì thế nào.
Ninh Sơ Nhị lại ném xa, đem một đống phân cho vàng óng ném ra ngoài. Trên mặt thượng thư đại nhân Trương Vĩnh, nửa điểm không có lãng phí.
Trực tiếp hô to: “Bắt người lại cho ta.”
Ăn vài ngụm, hai tỷ đệ không thể hiểu hết.
Suýt nữa hai mắt trực tiếp lật, cứ như vậy đã hôn mê.
Trương Vận Nho sợ choáng váng, dại ra.
Nhưng ở đây, rốt cuộc cách Trương phủ rất gần, không lâu, thì còn có gia đinh nghe tiếng mà đến.
Nơi này nhất thời hỗn loạn, hai tỷ đệ yên lặng trốn ở góc, ai cũng thật không ngờ Phong Sầm sẽ bị người Trương phủ bắt lại.
Phải biết rằng, địa bàn của lại bộ thượng thư, coi như thế nào, thuộc hạ cũng là phải nuôi cao thủ võ lâm.
Công phu của Phong đại cốc chủ không kém, lại rất thích bày tư thế xinh đẹp.
Sợi tóc bám ở khóe miệng vốn định cười đắc ý với Ninh Sơ Nhị, lại bị đối phương đập một gậy ở sau ót, cứ như vậy ngất đi.
Ninh Sơ Nhị cùng Trung Thu liếc nhau, đều có chút mê mệt.
Vọng Thư Uyển.com
Ninh Trung Thu ngây ngốc nói với Sơ Nhị: “Phong Phong. . . Là bị bắt đi sao?”
Ninh Sơ Nhị ném mũ rơm trên đỉnh đầu hai người, ôm đệ đệ nhanh chân liền chạy.
Phong Sầm bị nắm vào trong đại lao lại bộ, nhét bao nhiêu bạc cũng không chịu cho thăm.
Ninh Sơ Nhị ở nhà vòng vèo như ruồi bọ không đầu, chỉ cảm thấy cả người cũng không tốt.
Màn đêm buông xuống, soạt soạt tiếng lá khô bị gió thổi ở bên tai, bứt rứt đâm lên trái tim của nàng.
Không có gì ngoài bá vương Phong Phong bị bắt đến đại lao, coi như là ‘Hai tiến cung’ rồi.
Chỉ là lần trước là địa phương tiểu nha môn, lần này chính là kinh thành.
Nói không lo lắng hắn bị nghiêm hình tra tấn là giả.
Nàng thực là muốn tìm nàng vị nhà kia của nàng hỗ trợ.
Lại cảm thấy được quá trình thực tại dọa người, lại từ phòng thu chi cầm bạc, bắt đầu khơi thông quan hệ.
Liên tiểu gia liên tiếp vài ngày hạ nha môn, cũng không ăn được mấy bữa ngon.
Hắn chỉ vào rau xanh nhỏ trong bát nói.
” Ban ngày ban đêm ta đều phải bán sức, chỉ cho ăn cái gì?”
Ninh Sơ Nhị cũng không còn tâm tư đỏ mặt, ngượng ngùng cười ra hậu trù làm thêm một món trứng chần nước sôi cho hắn. (Trứng luộc)
Trong đầu vẫn còn nghĩ đến, làm sao kéo Phong Sầm ra khỏi đại lao.
Liên tiếp vài ngày mì Dương Xuân, ăn đến Liên tiểu gia suy nghĩ sâu xa một trận.
Hơi nghe ngóng một chút, chợt nghe nói cửa Trương phủ, Trương Vĩnh ăn một ngụm phân chó thê thảm.
Tiểu gia rất không vui vẻ.
Thật tốt.
Một tên hai tên, có phiền toái cũng không tìm hắn.
An vị trong nha môn uống nước trà, chờ Ninh Sơ Nhị không nhịn được đến tìm hắn.
Quả nhiên không qua hai ngày, lại bộ liền truyền ra tin tức có tử tù bị chặt tay.
Ninh Sơ Nhị hoàn toàn luống cuống.
Thường ngày, Ninh nhị cô nương sẽ không đặt chân đến hộ bộ.
Cũng không biết cái loại gia quyến quan gia thông thường, đưa cơm cho trượng phu.
Nếu nói là nàng không trái tim, quả thật oan uổng.
Thật sự là nàng kết hôn quá mức náo động, người bên ngoài nhìn nàng như nhìn vật mới mẻ.
Nếu không phải bị bức đến không còn cách nào, phỏng chừng cũng không đến đây mấy lần.
Tiểu quan giữ cửa không biết nàng, chỉ cảm thấy vị phu nhân này vô cùng lạ mặt, liền hỏi nàng.
“Người tìm vị đại nhân nào?”
Ninh Sơ Nhị hít lấy nước mũi nói.
“Liên đại nhân.”
Tiểu quan cúi đầu mắt nhìn hộp đựng thức ăn trong tay nàng liền ‘Hiểu được’, vươn tay chỉ thương phòng nhỏ.
“Đồ vật này nọ đặt đến đó đó là được, đại nhà nhà chúng ta đã có gia quyến, người cũng đừng nhớ thương nữa.”
Thẳng xem nàng như tâm hồn thiếu nữ chưa chết “Hoa đào”
Ninh Sơ Nhị trừng mắt trân châu nói.
“Ta là phu nhân hắn.”
Nhìn thấy tiểu quan liếc mắt.
“Người tới chỗ này muốn gặp đại nhân một mặt đều là nói như vậy, người còn không tính mới mẻ, có người trực tiếp vễ mấy nếp nhăn trên mặt, sững sờ nói mình là tiểu di của đại nhân chúng ta. Xem người tuổi cũng không lớn, lại là cách ăn mặc thiếu phụ, cũng gả rồi đi? Đây nếu để cho phu gia biết. . .”
Ninh Sơ Nhị trực tiếp đẩy hắn ra đi vào trong nha môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...