CHƯƠNG 42: LOẠI CHUYỆN XÃ GIAO NÀY
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị không ngờ Liên Thập Cửu thật ‘vừa ý’ một vị cô nương.
Lại nhìn nàng kia không giống nữ tử thuyền hoa, dáng dấp mặc dù không tính là trưởng thành, lại mơ hồ có loại độ khí thư hương của bích ngọc tiểu gia (Luna: loại con giá quý của các tiểu môn hộ)
Nàng cũng thuận theo nói,
“Vậy mang đi theo.”
Trạch tử của Khâu Hoài Chuẩn, cách trạch viện của bọn họ xa hơn một chút, một chiếc mã xa lịch sự tao nhã chuyên chuẩn bị cho những dịp đặc biệt.
Trước khi Khâu Hoài Chuẩn đưa bọn họ lên xe,, cố ý căn dặn, hảo hảo hầu hạ hai vị đại nhân.
Lúc khom người, trong lời nói mơ hồ ý cảnh tỉnh, rõ ràng thấy lục y nữ tử co rúm lại.
Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu ngồi ở một bên, thỉnh thoảng ung dung nhìn cô nương đối diện mấy lần. Há miệng, nói.
“Ngươi thích ăn mỳ tán tử không?”
Lục y nữ tử ngẩn ra, ngượng ngùng nói.
“Nô không thích mì, nếu đại nhân thích, sau này nô gia có thể học làm.”
Thanh âm trái lại dễ nghe, nhưng cũng không phải khẩu âm thuần chính của Vân đô.
Ninh Sơ Nhị ngước mắt cười khẽ.
“Vân đô thường thích ăn mì, ngươi sao lại không thích? Khâu Hoài Chuẩn nói, cô nương trong phòng đều là người địa phương, ta thấy ngươi không giống.”
Trên mặt lục y nữ tử có chút buộc chặt, thân thể hơi rụt một cái vào trong góc phòng.
“Nô gia, là người Vân đô, chỉ là lúc nhỏ từng ở Lĩnh Nam, nên khẩu âm có chút không đổi được.”
“Nga?”
Ninh Sơ Nhị nhấp môi.
“Vậy nhà ngươi vốn làm cái gì? Ta nhớ kỹ Lĩnh Nam có một đời nhiều người làm quan, không ít quan viên trong triều đều xuất thân ở đó.”
Nữ tử nghe xong cắn môi thật chặt.
“trong nhà nô gia. . . Là xuất thân nông hộ phổ thông, đến Lĩnh Nam, thăm người thân.”
Ninh Sơ Nhị nhìn Liên Thập Cửu một mắt, chân mày cau lại nắm bàn tay của nữ tử chậm rãi mở ra.
“Nông hộ sao? Đôi tay này của ngươi non mịn, không giống người làm việc nặng.”
Khâu Hoài Chuẩn thu nạp mỹ nữ cho quan viên trong triều, nàng cũng có nghe thấy, tâm trạng vẫn còn tự định giá. Nhiều nữ tử cầm kỳ thư họa toàn tinh thông như vậy, đó là phải phí ba năm sáu năm mới được.
Một phòng hồng phấn giai nhân, nhìn đều có chút khí chất, cũng không gia đạo sa sút, xuất thân nhà nghèo đơn giản như trong miệng hắn.
Vọng Thư Uyển
Người trong triều đình, mặc dù là chơi, cũng không nguyện nhấc lên mấy người có bối cảnh phức tạp. Người cần xinh đẹp động lòng người, lại không thể quá tục.
Khâu Hoài Chuẩn làm thế, đó là thuận tâm ý của những người này.
Người trước mặt này, xem ra là vừa tới không lâu sau, một khi tham dò lần này, liền có chút rối loạn đầu trận tuyến.
“Trong nhà nô gia, nông hộ phổ thông, chỉ là so với các nhà bên thoáng giàu có chút. Nên từ nhỏ chưa từng xuống đất làm việc, đại nhân nếu không tin, có thể. . . Có thể đi hỏi đại nhân chúng ta.”
Ninh Sơ Nhị thu tay về, cười nhạt nhìn nàng.
“Đại nhân nhà ngươi nói, đó là nói, bổn quan cũng là không tin. Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, không ngại nói ra một ít, bổn quan cũng dễ giúp ngươi. Còn nếu bổn quan không giúp được.”
Nàng thật thức thời chỉ chỉ Liên Thập Cửu.
“Liên thị lang cũng có thể giúp.”
Gương mặt đó của Ninh Sơ Nhị, chiếu nam tử mà nói tự nhiên là âm nhu, hàm tiếu thiêu mi, lại có loại hiền lành ôn hòa không nói ra được.
Đường nhìn của lục y nữ tử bồi hồi hồi lâu giữa nàng cùng Liên Thập Cửu, cuối cùng phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Cầu xin đại nhân làm chủ. Nô gia quả thực không phải là xuất thân nông hộ, mà là nô tài gia sinh của phạm quan Phùng Tranh, thuở nhỏ cũng có đọc chút thi thư. Một năm trước, đại nhân nhà ta bị vạch tội trước mặt hoàng đế, trên dưới Phùng gia ba mươi miệng nô tỳ nữ quyến toàn bộ lưu vong Giang Bắc. Khâu Hoài Chuẩn cũng không biết sơ thông quan hệ thế nào, trên đường đem nữ tử có chút tư sắc đều dẫn tới Vân đô, dạy chúng ta học tập thổi kéo đàn ca cùng khẩu âm Vân đô, rất nhiều người đều bị hắn đưa cho đại nhân có diện mạo làm nhỏ. Đó là mấy người trong phòng, cũng có thật nhiều người giống nô gia.”
“Nữ tử như chúng ta, đến tận đây cũng không oán hận gì. Huống chi lúc đại nhân nhà ta ở, quả nhiên là người cực hiền hòa. Chỉ là hiện nay chính là phải lưu vong tự sinh tự diệt, chúng ta cũng mất phần quyền lợi kia. Từ lúc đến Vân đô, liền phải học làm sao hầu hạ, phụng dưỡng. Nô gia hôm nay nói ra tình hình thực tế, chỉ sợ bên kia là không về được, cầu xin đại nhân thương hại nô gia, chớ đưa nô gia về, nếu không bị hắn sống sống đánh chết cũng không biết chừng.”
Ninh Sơ Nhị cau mày,
Phùng Tranh Lĩnh Nam, nàng có chút nghe qua.
Một thân tài khí, cũng là một nhân sĩ tính tình bản tính cổ hủ.
Năm ngoái Lĩnh Nam gặp nạn châu chấu, hắn mang theo bách tính mấy vị triều thần ký một lá thư, một quyển tấu chương lưu loát, tố thân chất tử của Dụ quý phi sủng phi đường triều, lén khấu trừ tiền cứu tế. Giữa những hàng chữ, cũng rất có lời châm chọc Hiếu đế ngu ngốc.
Đó là vì tấu chương này, mười mấy tên hàn sĩ liên quan cũng đều tao ương.
Một hồi lấy cái chết khuyên ngăn, chặt đứt ý niệm của văn thần, lạnh lòng dân chúng.
Chỉ là thượng vị giả làm đến đây rồi, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là thêm vài oan hồn mà thôi.
Ninh Sơ Nhị chỉ nói Khâu Hoài Chuẩn là một du quan khá hiểu được làm sao phụng nghênh được hời, không nghĩ lại có lá gan lớn như vậy.
Nhưng phương pháp này lại là từ đâu mà đến?
“Đô úy Giang Bắc Lưu Kính Tường cùng hắn có chút vãng lai, nghĩ đến bắt đầu từ đây.”
Liên Thập Cửu hiểu nghi hoặc của Ninh Sơ Nhị, giơ tay lên ý bảo nữ tử đứng dậy.
“Chuyện trong Phong Mậu các, ngươi cũng biết?
Một trúc các cao, nhìn trên mặt cũng không có không thích hợp, người vào buổi sáng cũng bán sức, một mắt nhìn sang, thật đúng là nhìn không ra đang diễn trò.
Liên Thập Cửu lén cho người đi thăm dò qua, những người này căn bản là Khâu Hoài Chuẩn dùng để che mắt người, người làm việc chân chính, đều là bách tính quanh huyện thành Vân đô.
Chỉ cần là tráng đinh, bọn họ đều đưa tới dùng. Không có tráng đinh, đó là bất luận nam nữ toàn bộ kéo tới.
Còn có trưởng giả tuổi tác quá lớn, chịu không nổi khổ như vậy, sinh sôi mệt chết.
Một ngày cho hai bữa, cho chút nước uống.
Tiền công còn dư lại, tự nhiên vào hầu bao của Khâu Hoài Chuẩn.
Thứ đồ của thánh thượng, hắn không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu quá mức. Suy nghĩ, dĩ nhiên là động trên người của những dân thường giận mà không dám nói gì.
Lục y nữ tử là bị Khâu Hoài Chuẩn làm sợ, lại lo lắng vị đại nhân này chỉ nói rồi thôi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lên tiếng trả lời.
vongthuuyen.com
Liên Thập Cửu cũng không phải là làm khó nàng, chỉ nói.
“Nếu làm chứng trên công đường, liền lưu ngươi lại.”
Đây là hắn phương thức làm việc của hắn.
Không cần người khác tin hắn, cũng không đơn giản tin bất luận kẻ nào.
trong đạo làm quan của Liên Thập Cửu, cùng có lời mới là thứ vĩnh hằng duy nhất.
Nam nhân như vậy, tĩnh táo gần như không nhân tình, thế nhưng trong quan trường cần, không phải là người có lòng dạ đàn bà.
Chuyện làm việc đối nghịch trên công đường, vốn cũng không mới mẻ.
Ninh Sơ Nhị không nói gì, một lúc lâu thấy nữ tử trịnh trọng gật đầu.
“Nếu có ngày ấy, nô gia nhất định tri vô bất ngôn.”
Liên Thập Cửu dùng tay vén mành, phân phó Chiêu Tài đưa nàng xuống xe. Nghĩ đến là sớm chuẩn bị địa phương an trí, bên trong xe lại quy về vắng vẻ.
Ninh Sơ Nhị ngửi trên người hắn có chút mùi rượu, cũng không biết uống bao nhiêu, liền muốn vén rèm để hắn tán mùi rượu, bị hắn đưa tay kéo lại.
“Ngươi bất luận thời gian gì đều dùng một biện pháp đó.”
Hắn cũng không có mở mắt, mà là nghiên một cái trên nệm mềm. Có chút lười
Ninh Sơ Nhị ngẩn người, ngừng một hồi mới phản ứng kịp hắn nói là, bản thân chạy đi chỗ Khâu Hoài Chuẩn gây chuyện vừa rồi.
Ngoài miệng còn không có phản bác, trái lại cười trước.
Nàng cũng bình thường nữ giả nam trang, đánh cờ hiệu của ca ca mình gọi hắn về từ những buổi xã giao.
Trước khi cưới như vậy, sau khi cưới cũng vậy.
Làm hại Ninh Sơ Nhất mỗi lần dự tiệc đồng nghiệpm đều phải hứng trọn rất nhiều đường nhìn bất minh.
Liên Thập Cửu là con em thế gia, bất luận quan trường hay là sinh ý, cũng sẽ tránh không được mấy nơi sinh sắc.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên Ninh Sơ Nhị biết hắn, quan hệ của hai người còn chưa nói toạc.
Nàng đại thể hiểu Liên Thập Cửu có ý định với mình, trong lòng dao động, hắn có giống đám người hiển quý không, hay là chỉ nhất thời mới mẻ.
Đâu biết được, vừa thay ca ca của nàng hạ nha, liền nghe nói Liên Thập Cửu cùng đích tử của hữu tướng kết bạn đi Minh Nguyệt Lâu.
Trong lòng nàng đương nhiên là không dễ chịu, lại kịp hiểu rõ bản thân không phải là gì của hắn, không có lập trường can thiệp.
Căm tức không cần phải nói, liên tiếp cho Liên Thập Cửu nhiều mắt lạnh, nói cũng không chịu nói với hắn.
Đáng tiếc Liên Thập Cửu khi đó, cũng là thường đi mấy trường hợp này, nên căn bản không nàng nghĩ sai. Chỉ ở lúc mỗi ngày hạ triều như cũ tìm nàng nói chuyện, lại tổng bị không để ý tới.
Như thế vài ngày, trùng hợp gặp phải ngày mưa dầm, Ninh Sơ Nhị từ quan tinh thai đi xuống, còn chưa đi bao xa đã gặp một trận mưa lớn đến.
Liên Thập Cửu cầm cây dù đứng ở trong mưa, muốn tiến lên, bị nàng trừng mắt hạnh, lùi bước.
Phong Sầm cũng tới đón nàng, nàng nhận dù của hắn, thấy Liên Thập Cửu hơi nhíu mi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...