13
Thẳng tay vung xuống, nhưng lại không đánh được tôi.
Một cao một thấp, hai tay đang nắm chặt lấy bàn tay vung lên của Phó Uyển.
Sau vài giây yên tĩnh, xung quanh tôi vang lên tiếng hít hà.
Một bàn tay là từ Phó Tiện.
Anh ta ngồi trên xe lăn, cánh tay hơi nâng lên, cản lại Phó Uyển.
Mà một cái tay khác, cũng chính là nguyên nhân khiến mọi người kinh ngạc——
Phó Thời Chinh.
Sau khi bắt đầu tiệc gia đình, vẻ mặt Phó Thời Chinh vẫn luôn lạnh nhạt, tự động xem nhẹ mọi lời chào hỏi xung quanh.
Anh ta nắm lấy tay Phó Uyển, giọng nói lạnh lùng.
“Làm cái gì thế.”
Bốn chữ, ngữ điệu trách móc nặng nề, nháy mắt khiến cho Phó Uyển câm nín.
Vừa rồi cô ta còn âm dương quái khí khi đối mặt với Phó Tiện, giờ phút này lại quy quy củ củ, thậm chí còn không dám thở mạnh một hơi.
Phó Thời Chinh không nói thêm gì nữa.
Hoặc là nói, với thân phận của anh ta, bốn chữ như vậy là đủ rồi.
Anh ta liếc mắt nhìn qua Phó Uyển, hơi dừng lại trên mặt tôi, sau đó thì xoay người rời đi.
Mà người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh Phó Thời Chinh kia lại đi tới.
Khác với vẻ kiêu căng và ương ngạnh của Phó Uyển, đầu tiên cô ta gật đầu chào hỏi Phó Tiện, sau đó mới nhìn về phía tôi.
Cánh tay trắng như ngọc đưa tới trước mặt, “Chào cô, tôi là vị hôn thê của Phó Thời Chinh, Ôn Tố.”
Tôi vội vàng bắt tay cô ta.
Ôn Tố.
Quả là hữu danh vô thực.
Một cái tên thanh nhã thuần tịnh như vậy, người lại quyến rũ, đường nét sắc sảo, khi nói chuyện với tôi, cô ấy luôn mỉm cười, trông vô cùng thân thiết
Điên đảo chúng sinh, chắc là dùng để nói về người phụ nữ như thế này.
Trách không được, cô ấy có thể đứng ở bên cạnh Phó Thời Chinh.
Chỉ nói vài câu, Ôn Tố lcũng rời đi, mà tôi chợt nhận ra ánh mắt của Phó Tiện, từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người chị dâu này.
Chưa từng dời đi một chút.
Không ngờ anh ta lại là một kẻ si tình như vậy.
Sau khi Ôn Tố rời đi, Phó Tiện vẫn không nói một lời, lại bắt đầu sai khiến tôi lấy rượu cho anh ta.
Hết ly này đến ly khác.
Người này nhíu lại mi, giống như có tâm sự nặng nề.
Sau đó, tôi thấy hơi chướng mắt, nhịn không được mới thấp giọng nhắc nhở anh ta uống rượu hại người, uống gì thì uống vừa phải thôi.
Nhưng mà ——
Phó Tiện liếc nhìn tôi một cái, moi trong túi một hồi rồi rút ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho tôi.
“Câm miệng.”
Tôi nhìn chằm chằm nó hai giây, đang muốn dò hỏi xem bên trong có bao nhiêu tiền thì Phó Tiện đã mở lời:
“Năm vạn, không có mật mã.”
“Vâng thiếu gia.”
Nhận liền, tôi lập tức im lặng, cứ nhìn lui nhìn tới tấm thẻ trong tay, tôi không nhịn được chửi thầm.
Không lẽ người này là con buôn hả?
Sao bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng có thể moi ra một tấm thẻ ngân hàng như thế?
14
Trái trông phải chờ, rốt cuộc buổi gia yến kết thúc.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy Phó Tiện rời khỏi nhà họ Phó, sau khi lên xe, Phó Tiện cởi áo khoác tây trang, xoa xoa giữa mày, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Tư Dao.”
“Vâng.”
Tôi vội nghiêng người qua.
Nhưng mà, xe lại tình cờ đến ngay chỗ quẹo, tôi không ngồi vương, đầu ngã vào trong lòng ngực của Phó Tiện.
Kỳ lạ.
Ngay giây phút chạm vào đó, theo bản năng tôi vươn tay ra, nhưng cách áo sơ mi hình như là ——
Cơ bụng.
Cảm xúc vô cùng chân thật, hình dáng rõ ràng.
Tôi hơn buồn bực, sao người này lại luyện cơ bụng được, ngồi trên xe lăn rồi cử tạ à?
Đang xuất thần, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Phó Tiện.
“Sờ đủ rồi?”
Hả?
Tôi vội hoàn hồn, thu tay lại, cũng ngồi lại chỗ.
Cười mỉa một tiếng, tôi định giải thích, “Vừa rồi xe quẹo cho nên tôi mới không ngồi vũng……”
“Ừ.”
Phó Tiện bình thản đáp,sau đó anh ta mở mắt ra, nhìn về phía tài xế trước mặt, “Tháng sau, tăng tiền lương.”
Tài xế liên tục nói cảm ơn, cười đến mức mịt mờ ——
Khóe miệng sắp kéo đến bên tai, nhưng lại không phát ra tiếng cười.
Sau khi phong ba tăng lương qua đi, tôi nhẹ giọng hỏi anh ta vừa rồi gọi tôi có chuyện gì.
Phó Tiện nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, không biết từ nào anh ta lấy ra một cái túi được làm thủ công tinh tế, nhét vào tay tôi.
Mở ra thì thấy.
Là mấy miếng bánh ngọt lúc nãy được đóng gói.
Anh ta vẫn nhớ.
Tôi sửng sốt hai giây, mới đưa tay nhận lấy.
Tay nghề của đầu riêng Phó gia vô cùng tốt, đây là bánh ngọt vị hạnh nhân, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon.
Tôi không nhịn được, lấy một miếng đưa đến bên miệng của Phó Tiện.
“Anh cũng nếm thử xem……”
Phó Tiện cúi mắt nhìn lướt qua, cũng khá nể tình, há mồm ăn thử.
15
Đêm thứ hai cùng chung chăn gối, tôi vẫn đỡ Phó Tiện lên giường.
Trước khi lên giường, trợ lý chuyên môn sẽ chăm sóc Phó Tiện đi tắm rửa, đợi anh ta từ phòng tắm đi ra, trên người đã thay sang một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm màu đen.
…… Trùng hợp là trên người tôi cũng đang mặc bộ này, là đồ tình nhân.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn, tôi vội vàng đẩy xe lăn của anh ta, ngay cả giày cũng quên mang, để chân trần đạp lên trên sàn nhà cũng không thấy lạnh, nhưng mà mặt tôi lại hơi đỏ lên.
Tôi và Phó Tiện cùng lắm cũng chỉ được xem là một cặp vợ chồng hợp đồng, có gì mà phải mặc đồ tình nhân chứ, làm cho người ta thẹn thùng ghê.
Lúc đẩy Phó Tiện tới mép giường, người này lại nhíu mi, thúc giục ta.
Mãi đến khi được đỡ lên giường, anh ta mới nhìn lướt qua chân tôi đang giẫm trên sàn nhà, nói rằng trên mặt đất lạnh đấy.
Vì thế tôi bèn ngoan ngoãn bò lên giường.
Mặc dù hai chân của người này có tật, tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng xem như là biết quan tâm.
Ban đêm.
Tôi bỗng nhớ tới tấm thẻ ngân hàng mà Phó Tiện đưa hôm nay, trong lòng vô cùng ấm áp.
Vừa nghĩ như thế, tôi lại không ngủ được nữa.
Thật ra Phó Tiện bên cạnh lại ngủ rất sâu, có lẽ là bởi vì uống rượu, anh ta ngủ mê mệt, thậm chí còn nói mớ ——
“Tư Dao, thật ra trong tấm thẻ đó…… Không có tiền đâu.”
Nói xong, một giây sau anh ta đi vào giấc ngủ.
Mà tôi nắm chặt lấy thẻ ngân hàng hôm nay anh ta đưa, càng không ngủ được.
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh đã trống không.
Vốn tôi còn tưởng rằng nắng phơi ba sào rồi, nhưng khi kéo màn ra, bên ngoài trời vẫn còn xám xịt.
Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, hóa ra chỉ mới 5 giờ.
Tôi ngáp một cái, lê dép đi vào WC, vốn định lên giường ngủ nướng, nhưng tôi lại thấy lo lắng cho Phó Tiện.
Anh ta đi lại không tiện, sáng sớm tinh mơ như vậy đã đi đâu?
Vì thế tôi quấn chặt áo ngủ, rời khỏi phòng ngủ.
Hành lang bật đêm đèn, ánh sáng ám trầm.
Tôi đi đến cầu thang, nhìn thoáng qua ——
Phòng khách dưới tầng một không có ai.
Tôi nghĩ, có thể Phó Tiện có chuyện gì đó nên đã đi ra ngoài rồi.
Đang định quay về phòng ngủ thì tôi bỗng nghe thấy giọng nói của Phó Tiện.
Ngữ khí trầm thấp lạnh lùng, mà cụ thể anh ta nói cái gì, tôi lại không nghe rõ.
Theo tiếng nhìn lại, hình thanh âm vang lên từ hành lang dưới tầng một.
Tôi không nên hiếu kỳ, nên lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Chỉ là ——
Kỳ lạ là, tôi lặng lẽ xuống lầu, đi qua.
Trước cửa phòng.
Tôi nín thở đứng một bên, qua khe cửa hẹp quan sát động tĩnh bên trong.
Nhưng mà, cảnh chứng kiến được lại khiến chấn động.
Người tính tình lạnh nhạt, dường như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì kia, giờ phút này Phó Tiện như thay đổi thành một con người khác.
Áo ngủ tơ tằm màu đen vẫn mặc trên người, anh ta ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua, đáy mắt lạnh buốt không hề thua kém Phó Thời Chinh.
“Một phút, nói cho rõ ràng.”
Phó Tiện nghiêng người, châm điếu thuốc, nói như không chút để ý.
Mà mắt tôi lúc này mới thấy rõ——
Xung quanh Phó Tiện có mấy người vệ sĩ mặc đồ màu đen, ở trước mặt anh ta còn có một người đàn ông đang quỳ dưới đất.
Người đó đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ mặt.
Sau khi Phó Tiện nói xong, rõ ràng người nọ hơi cứng đờ, mãi không chịu nói gì.
Mà Phó Tiện cũng không nói chuyện nữa, cứ thế hút thuốc nhìn anh ta.
Từ góc độ của tôi, vừa vặn có thể thấy khuôn mặt của Phó Tiện.
Cùng với ——
Đôi mắt lạnh thấu xương kia.
Mấy ngày ở chung, giờ tôi mới phát hiện ra, Phó Tiện cũng có khí thế khiến người ta bị áp bức như thế.
Đang xuất thần thì trong phòng Phó Tiện bỗng cao giọng nói, hình như là nhắc nhở người đàn ông đang quỳ kia thành thật hơn
Mà tôi bị anh ta làm giật mình, tay run lên, cửa phòng bị mở ra thêm một chút.
Cửa phòng hé nửa.
Tôi và Phó Tiện đang lạnh lùng nghiêng người trên ghế, chậm rãi đối mặt với nhau
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...