55.2
Vương Minh Nguyệt dẫn theo một đám ngươi hùng hổ đến chỗ Nghiêm Minh Xuân. Vừa đến cửa, gã sai vặt đã hớn hở chạy ra đón, trên tay còn cầm theo một cái hà bao. Nhìn hắn cười ngây ngô, nàng ta liền tát một phát đến nỗi cả người hắn lão đảo theo.
“Phát xuân cái gì hả? Một cái hà bao đã mua được ngươi rồi hả? Ngươi không biết ngoại viện là nơi không cho người khác vào sao?” Thật ra là không cho các cô nương đi vào! Hôm nay nàng ta không có ai để trút giận nên liền trút lên hết đầu gã sai vặt.
Gã sai vặt bị đánh kia quỳ trên mặt đất, run rẩy: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng. Nô tài không dám nữa, thật không dám nữa đâu.”
Hắn nghĩ hôm nay không có đại cô nương ở đây nên mới để người ta vào. Hơn nữa hà bao này cũng tốt lắm, bên trong cũng phải có một lượng bạc, bằng hai tháng tiền tiêu vặt của hắn rồi. Ai biết được đại cô nương vậy mà lại đến đây!
“Bắt hắn lại cho ta! Lát nữa ta sẽ trị ngươi sau!”
Vương Minh Nguyệt trực tiếp xông vào sân viện của đích huynh. Còn chưa vào nhà mà nàng ta đã nghe đến âm thanh kệch cỡm của Nghiêm Minh Xuân, không khỏi giận dữ: “Chặn cửa lại cho ta! Hôm nay ta nhất định phải khiến ả mất hết mặt mũi!”
Nghiêm Minh Xuân vừa thấy Vương Minh Nguyệt đến thì liền cảm thấy không xong rồi, muốn rời khỏi đây nhưng không được. Rồi nàng ta đột nhiên nghĩ ra một ý, bèn lên tiếng gọi: “Minh Nguyệt muội muội!”
“Ta nhổ vào! Ai là muội muội ngươi? Một nữ nhân như ngươi mà ban ngày ban mặt lại chạy vội vàng đến chỗ ca ca của ta. Ngay cả lễ nghi cũng không cần. Thật không biết xấu hổ!”
Vương Viêm nói: “Muội muội, sao muội lại nói vậy? Nghiêm biểu muội chỉ là thay mẫu thân đưa điểm tâm đến cho ta thôi!”
“Ca ca tin lời ả sao? Mẫu thân sao có thể cho một nữ tử khác họ đến chỗ này được? Bình thường huynh rất thông minh cơ mà, sao chuyện này lại nhìn không ra? Huynh thật sự muốn sau này gà bay trứng vỡ sao? Ca ca, muội nói cho huynh biết, hôm nay khi tiến cung, Thái hậu sau khi nghe chuyện nữ nhân này thì cực kì tức giận. Vậy mà huynh còn nói giúp ả à? Chẳng lẽ ả quan trọng hơn muội sao? Muội là muội muội ruột của huynh đó! Ca ca, Nghiêm Minh Xuân có ý gì chẳng lẽ huynh không nhìn ta được chút nào sao? Ả cứ luôn tỏ vẻ đáng thương, chẳng qua chỉ là để huynh thương cảm, đồng tình thôi!”
Nghiêm Minh Xuân nước mắt lưng tròng, nói: “Thật không ngờ Minh Nguyệt muội muội lại hiểu lầm ta sâu như thế. Là lỗi của ta! Ta không nên lại đây!”
“Huynh nhìn đi. Nhìn ả xem. Chẳng lẽ muội nói oan cho ả à? Giả vờ giả vịt! Ta ghét nhất là loại người như thế! Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang mưu tính gì! Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Nếu ngươi còn làm bộ làm tịch nữa thì ta sẽ trực tiếp nói Thái hậu cô cô ban cái chết cho ngươi!”
Vương Viêm thấy Vương Minh Nguyệt càng nói càng quá đáng thì liền nói: “Minh Nguyệt, đừng náo loạn nữa được không? Vốn dĩ hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Nghiêm biểu muội nên nàng ấy mới đến từng nơi tặng điểm tâm. Nàng ấy tự mình đưa lại đây cũng chỉ là để biểu đạt chút cảm kích thôi, thật sự không có gì đâu.”
Vương Minh Nguyệt thấy ca ca vẫn cứ một mực bảo vệ Nghiêm Minh Xuân thì càng tức giận hơn: “Tốt thôi! Ca ca không tin lời muội nói thì sớm hay muộn huynh cũng sẽ hối hận! Ả không coi trọng huynh mới là lạ đó! Huynh cứ chờ sau này không cưới được Lý Tứ cô nương đi! Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là lí do gì thì cũng không được! Sao ả lại không trực tiếp đến đưa cho đại ca và tam đệ chứ? Đừng cho là ta không biết!”
Nghiêm Minh Xuân hai mắt khóc đỏ hồng. Nàng ta nói: “Minh Nguyệt muội muội, ta là một cô nương chưa chồng, muội nói vậy thì ta biết sống sao? Nếu muội không tin ta thì ta liền lấy cái chết chứng minh trong sạch của ta!” Vừa dứt lời nàng ta liền đâm đầu vào tường, Vương Viêm không kịp ngăn lại, chỉ có thể chạy lại đỡ nàng ta. Đám người Vương Minh Nguyệt đều bất ngờ choáng váng.Vương Viêm quát Vương Minh Nguyệt: “Muội muội, lần này muội quá đáng lắm rồi! Muội làm thế này chẳng phải là ép người ta tìm chết sao?”
Vương Minh Nguyệt vẫn mạnh miệng cãi: “Ả nhất định là cố ý! Lần này chắc chắn không chết đâu!”
Vương Viêm nói: “Chuyện đã thế này mà muội còn mạnh miệng! Muội muội à, muội mau tỉnh táo lại đi! Người đâu, mời đại phu!”
Đại phu đến nói rằng nàng ấy chỉ là hôn mê bất tỉnh, nhưng mà vẫn cần phải điều dưỡng.
Buổi tối, Nghiêm thị gọi Vương Minh Nguyệt đến mắng: “Con sao lại hành sự lỗ mãng vậy? Bây giờ mọi việc đều không tốt rồi!”
“Nghiêm Minh Xuân chính là coi trọng ca ca mà! Con chẳng nói gì sai cả!” Vương Minh Nguyệt không phục, “còn nữa, không phải ả vẫn tốt sao, ả nhất định là cố ý!”
“Cố ý hay không cố ý thì sao? Bây giờ mọi việc làm lớn lên, ca ca con không muốn phụ trách thì cũng phải phụ trách!”
“Phụ trách cái gì chứ? Chính nàng ta tìm chết mà, liên quan gì đến chúng ta?” Vương Minh Nguyệt nói lớn.
Nghiêm thị nói: “Con nghĩ là ta không biết tâm tư của nó sao? Chẳng qua là ca ca con sớm muộn cũng phải nạp thiếp, nhiều thêm nó cũng chẳng là nhiều. Sau này cưới Lý Tứ cô nương về thì có Nghiêm Minh Xuân này cũng coi như là có cái khiên để chế trụ nàng ta một chút, miễn cho nàng ta cứ một lòng hướng về Trần thái hậu kia, không coi trọng cô cô con. Chuyện nó vào ngoại viện, con nghĩ đương gia chủ mẫu như ta không biết gì sao?
Vậy mà con lại hành sự lỗ mãng. Ta vốn nghĩ rằng để nó chờ một thời gian, chờ cho ca ca con đón dâu rồi nói sau. Ai mà biết được con lại làm loạn lên, ca ca con liền có quan hệ không rõ ràng với nó, không muốn nạp cũng phải nạp!” Nghiêm Minh Xuân này thật thủ đoạn, mình có muốn không nhận nó cũng không được, nếu không sẽ truyền ra lời đồn quý phủ mình bức tử cháu gái mồ côi, như vậy thì thật khó nghe. Còn thứ trưởng tử bên kia nghe thấy chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua. Nữ nhi mình sao lại lỗ mãng vậy chứ? Không biết suy nghĩ chút nào.
Vương Minh Nguyệt nói: “Sao có thể thế được? Chúng ta mà lại bị Nghiêm Minh Xuân kiềm chế à? Không được! Con không đồng ý, ca ca tuyệt đối không thể nạp một kẻ âm hiểm như vậy được!”
“Con không đồng ý thì sao? Phụ thân con còn đang bất mãn với nhị ca con, bây giờ truyền việc này ra, một nữ hài tử tốt đẹp lại tự sát trong viện của nó, con thử nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào?
Nếu không phải con nháo loạn thì có thể gây ra cục diện bây giờ sao? Cho dù ta có ép đám người trong phủ ngậm miệng lại thì trước sau gì cũng rơi vào tai của phụ thân con. Huống hồ bây giờ còn có kẻ như hổ rình mồi, chẳng lẽ lại để phụ thân con nghĩ nhị ca con là kẻ bất tài, không trị được người khác? Minh Nguyệt ơi Minh Nguyệt, con làm chuyện này là sai hoàn toàn rồi. Cũng chỉ là nạp thiếp thôi, trả giá nhỏ như vậy mà khiến cho phụ thân con cảm thấy ca ca con là người có trách nhiệm thì cũng tốt. Dù sao đến lúc đó cũng có thể thành thân với Lý Tứ cô nương, cũng không tính là vi phạm ý của Thái hậu. Sau này con đừng có lỗ mãng nữa!”
“Nhưng mà… Nhưng mà Thái hậu cô cô nói cái gì mà thân gia biến oan gia. Nếu mẫu thân nạp thiếp cho ca ca bây giờ, chẳng phải là khiến Lý Tứ cô nương mất mặt à? Trần thái hậu bên kia cũng khó mà ăn nói!” Vương Minh Nguyệt nói.
“Ai nói sẽ nạp thiếp bây giờ? Nghiêm Minh Xuân ấy à, đơn giản chỉ là muốn định một danh phận thôi, vậy thì được thô, mẹ sẽ cho nó một cái danh phận. Đợi cho nhị ca con cưới được người về thì cứ yên tâm đi, mẹ sẽ an bài ổn thỏa tất cả. Nó dám đùa giỡn âm mưu gì thì ta cũng sẽ cho nó một đại lễ, cũng là cho Lý gia và Trần thái hậu một cái công đạo. Nghiêm ma ma, những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị thì đã chuẩn bị tốt chưa?”
Nghiêm ma ma nói: “Thưa phu nhân, đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”
“Tốt lắm, ngươi đi nói với Nghiêm Minh Xuân, nếu nó muốn ở với con ta thì cũng được nhưng phải uống hết chén thuốc kia. Trên đời này không thể chuyện gì tốt cũng rơi vào tay nó được.”
Editor: Tuần này là xong rồi nhé~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...