Đến phủ Bình Nam hầu
Thu càng nồng, thời tiết dần dần bớt oi bức. Phủ Bình Nam hầu ở phía tây kinh thành, đi xe ngựa từ phủ Trấn Viễn hầu qua mất khoảng một canh giờ. Các cô nương của quý phủ được Lý Tử Trân mời đều cùng nhau đến phủ Bình Nam hầu.
Tam cô nương Lý Tử Kỳ đã chính thức ấn định hôn ước không giống hôn ước của Lý Tử Du chỉ là nói miệng nên vốn không nên xuất môn nhưng lão thái thái nói rằng sau này thành thân rồi thì cơ hội xuất môn sẽ ít hơn, nhân dịp này gặp các tỷ muội cũng tốt. Vậy nên Lý Tử Kỳ cũng cùng đến. Chỉ là không biết có phải vì chuyện với đại biểu ca Tạ Thiên Thành hay không mà nhị cô nương Lý Tử Châu không muốn ngồi chung xe ngựa với Lý Tử Kỳ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ba cô nương chi thứ hai ngồi chung một xe ngựa còn Lý Tử Kỳ, Lý Tử Du và Lý Tử Linh thì ngồi cùng nhau.
Thất muội Lý Tử Linh thấy hai người thì liền mừng rỡ đứng dậy: “Tam tỷ, Tứ tỷ, cuối cùng muội cũng được ra ngoài rồi. Mẹ toàn bắt muội ở trong phòng thôi!”
Lý Tử Du và Lý Tử Kỳ đều nở nụ cười. Thất muội này cực kỳ thích Tiểu Béo. Cách đây không lâu Tiểu Béo làm vỡ mất một cái bình hoa ưa thích của Tứ thầm, vốn dĩ Tứ thẩm muốn vứt Tiểu Béo đi nhưng đáng tiếc Thất muội thà tình nguyện chịu phạt chứ không muốn Tiểu Béo chịu ủy khuất cho nên mới bị Tứ thẩm cấm cửa, bắt ở trong phòng.
“Muội nha, nghịch ngợm quá đi thôi.” Lý Tử Du điểm điểm cái mũi nhỏ nhắn của Thất muội.
“Hì hì. Hôm nay muội sẽ thật ngoan. Mẹ nói hôm nay sẽ đến chỗ thân thích với chúng ta, không được để quý phủ của chúng ta bị mất thể diện.”
Lý Tử Du và Lý Tử Kỳ nhìn nhau sau đó đều lặng lẽ nở nụ cười, khiến Thất muội muội này ngoan ngoãn thật chẳng dễ dàng gì.
Không biết có phải hôm nay Thất muội vui vẻ quá, phải thức dậy đi sớm hay không mà bây giờ nàng ngủ rất say khiến Lý Tử Du và Lý Tử Kỳ phải thay phiên nhau ôm tiểu nha đầu này. Lý Tử Du nói: “Ta vẫn chưa chúc mừng Tam tỷ. Bác cả và Đại biểu ca đều rất tốt.”
Lý Tử Kỳ mặt hơn đỏ lên, nói: “Đa tạ Tứ muội, ta hiểu.” Lý Tử Kỳ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tứ muội, ta cũng có lời muốn hỏi. Muội bây giờ phải làm sao? Chuyện với Thượng Quan gia ấy?”
Nếu là người khác hỏi chuyện này Lý Tử Du nhất định sẽ không nói. Nhưng mà tính của Tam tỷ nàng hiểu được. Nếu không phải nàng ấy thật sự quan tâm thì tuyệt đối sẽ không hỏi gì cả. Lý Tử Du thở dài rồi nói: “Tam tỷ, tỷ cũng biết đấy, việc này không phải ta có thể làm chủ. Ta chỉ có thể nói rằng nếu mọi chuyện trở nên khó giải quyết, ta tình nguyện rời đi.”
Lý Tử Kỳ im lặng một chút rồi nói: “Rời đi cũng tốt. Rời cái nhà này càng sớm càng tốt.” Chuyện cha mẹ mình làm nàng cũng không phải không biết chỉ là không muốn đối diện mà thôi. Vậy nên nàng chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà nói giúp Tứ muội mấy câu thôi.
Nhưng tính cách tổ mẫu thế nào nàng cũng hiểu. Chuyện hôn nhân của cha mẹ, của nàng đều do tổ mẫu an bài mà Tứ muội muội có thân phận như thế chỉ sợ tổ mẫu sẽ không để nàng ấy được như ý.
Lý Tử Du nói: “Tam tỷ, mặc kệ sau này thế nào, ta vẫn sẽ nhớ Tam tỷ rất tốt. Haizz, nhìn chúng ta xem, đi đến nhà người khác còn nói chuyện này làm gì? Nghe nói phủ Bình Nam hầu có một rừng hoa quế rất lớn, không biết bây giờ đã nở chưa?”
Lý Tử Kỳ cũng cười nói: “Chỉ sợ vẫn chưa nở đâu. Ta nghe mẫu thân nói chủ cánh rừng kia là thúc phụ của đại tỷ phu. Bây giờ còn chưa đến mùa hoa quế nở đâu.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên tốc độ xe ngựa giảm dần. Xem ra là đến phủ Bình Nam hầu rồi. Các nàng đánh thức Thất muội dậy. Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng mở mắt, hơn nửa ngày mới biết chuyện gì xảy ra.
Vừa đến cửa thì Lý Tử Du đã thấy Lý Tử Trân hoa lệ đứng chờ. Sau khi lập gia đình Lý Tử Trân mang chút hương vị thành thục hơn, chỉ là trên mặt dù có đánh phấn dày vẫn có chút tái nhợt.
Lý Tử Du cười khanh khách, nói: “Ta chờ các muội đã lâu. Cái vị muội muội này, thật khéo quá, ngày hôm qua hoa quế của phủ ta vẫn còn chưa nở nhưng bây giờ nghe hạ nhân báo lại có vài cây đã nở rồi nếu các muội không ngại thì lát nữa chúng ta hãy cùng đi xem. Nhà nhị thúc đều không có ở đây nhưng ta đã nói với tổng quản bên kia rồi.”
Lý Tử Châu nói: “Tình cảm thật tốt. Xem ra Đại tỷ tỷ ở đây sống thật vui vẻ.”
Lý Tử Châu vốn khinh thường Lý Tử Trân nên khi thấy Lý Tử Trân nói chuyện mang vẻ khoe khoang tiếng nói của mình có phân lượng trong quý phủ này thì nàng ta có chút không phục.
Lý Tử Trân tuy trong lòng bực bội nhưng trên mặt vẫn không lộ ra. Nàng ta nói: “Đây chẳng phải là đều nhờ thanh danh của phủ chúng ta sao? Mẫu thân là người nhân từ, đối xử với ta chẳng khác gì con gái ruột cho nên ta cũng muốn báo đáp lại thôi.”
Lý Tử Lung muốn tạo quan hệ tốt với Lý Tử Trân. Nàng ta thấy Lý Tử Trân mang trang sức đẹp đẽ thì liền nói với vẻ hâm mộ: “Đại tỷ, trang sức của tỷ thật đẹp quá. Có phải rất quý giá không?”
Lý Tử Trân lơ đãng sờ sờ trang sức mẫu đơn bằng ngọc thạch trên đầu, nói: “Là mẫu thân thưởng đấy. Đây là đồ cưới người cho ta, hiện tại rất khó tìm.”
Lời này khiến Lục cô nương Lý Tử Cầm cũng hâm mộ. Hai người một trái một phải kéo tay Lý Tử Trân cùng đi vào phủ.
“Quả nhiên là thứ xuất nên ở chung một chỗ. Bọn họ đi phần của họ, chúng ta cứ đi phần của chúng ta.” Lý Tử Châu nói.
Ba người phía trước dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi.
Thất cô nương Lý Tử Linh nói nhỏ với Lý Tử Du: “Tứ tỷ, đồ trang sức kia thật khó coi. Muội chẳng thích chút nào.”
“Hư quá. Ở trong nhà người khác không được nói chủ nhà không tốt, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi! Nơi này chơi chẳng vui chút nào, sau này muội không thèm đến nữa đâu!” Lý Tử Linh tuy rằng bướng bỉnh nhưng cũng biết nơi này là nhà người khác nên Lý Tử Linh không dám phạm phải lỗi gì.
Lý Tử Trân gả cho con trai thứ hai của Bình Nam hầu nên không có nhà riêng vậy nên ở trong một viện gần hoa viên còn nhà giữa là chỗ ở của thế tử Bình Nam hầu.
Gần đây vì Lý Tử Trân đang mang thai nên phu nhân Bình Nam hầu đối xử với cô con dâu này cũng không tệ lắm. Vì thế mà bà ta mới đồng ý để cho tỷ muội nhà mẹ đẻ của nàng ta đến đây. Đoàn người đi qua gặp phu nhân Bình Nam hầu trước.
Dáng vẻ phu nhân Bình Nam hầu chỉ mới gần bốn mươi, diện mạo đoan chính, bên cạnh là một mỹ nhân khoảng hai mươi tuổi, chính là phu nhân thế tử Bình Nam hầu. Vừa nhìn đã biết người này là một người khôn khéo, xem ra Lý Tử Trân cũng chẳng dễ dàng chiếm tiện nghi từ tay nàng ta được.
“Người ta nói Nhị đệ muội là một mỹ nhân, thì ra các vị thân gia tỷ muội đây cũng là mỹ nhân mà trên trời dưới đất khó có ai sánh được.Ta so với các vị muội muội thì cảm thấy chính mình xấu hổ vô cùng. Ta già hơn các muội nhiều rồi.” Phu nhân thế tử cười nói.
“Cái nha đầu này, nếu con già rồi thì chẳng phải ám chỉ ta đây đã quá già rồi sao?” Phu nhân Bình Nam hầu oán trách nhưng ngữ khí kia thì một chút cũng chẳng giống như đang trách tội mà còn là giọng điệu thực cưng chiều. Xem ra vị trí phu nhân thế tử này thật vững chắc.
Lý Tử Trân nói: “Được mẫu thân và đại tẩu khen là phúc khí của các nàng ấy rồi.”
Lý Tử Du âm thầm thở dài, vị đại tỷ này cũng quá hạ thấp các tỷ muội rồi, cái gì mà phúc khí hay không phúc khí, đó là lời chỉ có người ở vị trí thấp nói với người ở vị trí rất cao thôi mà các tỷ muội lại có quan hệ thân thích chứ đâu phải hạng người tới cửa tống tiền đâu.
Lý Tử Châu muốn phản bác lại nhưng nàng ta chưa kịp mở miệng thì phu nhân Bình Nam hầu đã sai người cho tỷ muội các nàng lễ gặp mặt. Phu nhân thế tử cũng cho mỗi người một cái vòng ngọc. Nàng ta nói: “Đây là do phụ thân mang về từ Vân Nam. Ta thật vui mừng được gặp các muội. Mong các muội đừng ghét bỏ.” Quả nhiên rất biết cách làm thân, lập tức đã đưa đám tỷ muội Lý Tử Du thành tỷ muội của nàng ta rồi.
Tất cả mọi người đều cảm ơn. Lý Tử Châu nghe là quà từ Vân Nam mang về thì cũng quên mất phản bác. Chờ Lý Tử Trân mang theo các tỷ muội đến rừng hoa quế thì phu nhân thế tử cũng xin phép phu nhân Bình Nam hầu cáo lui. Đến phòng của mình nàng ta liền để cho nha hoàn Hổ Phách xoa bóp bả vai. Hổ Phách khó hiểu hỏi: “Nãi nãi, vòng ngọc kia là đồ tốt sao nãi nãi lại cho tỷ muội của Nhị nãi nãi chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...