Thấy Vĩnh An quận chúa muốn khoe kĩ năng chọn ngựa của mình thì một
vài thiếu niên bên cạnh cười nhạo một chút nhưng nàng ấy vẫn mặc kệ.
Ngươi tới ta đi, chỉ còn lại Lý Tử Du ở yên một chỗ.
“Tiểu Ngư muội muội, ta và muội cùng đi chọn ngựa đi.” Thượng Quan Thanh nói
“Vâng.”
Thượng Quan Thanh cùng Lý Tử Du đến một chuồng ngựa khác, hai người đều yên lặng. Một lúc sau Thượng Quan Thanh hỏi: “Tiểu Ngư muội muội, mấy năm nay muội sống thế nào?”
“Rất tốt. Còn huynh?” Đại khái là hai người mới gặp lại nhau nên nói chuyện
có chút không thoải mái. Cũng may nơi này là bãi săn, chuyện nam nữ gặp
mặt cũng không quá khắt khe nên không đến mức bị người ta nói này nói
nọ.
Thượng Quan Thanh cảm thấy Tiểu Ngư muội muội không tỏ vẻ khó
chịu nên cười nói tiếp: “Mấy năm nay đều chỉ đọc sách thôi. Lúc đầu là
mời tiên sinh về dạy, sau lại trúng vị tú tài nên đi học ở thư viện.”
Hai người có hôn ước thì có thể nói chuyện gì? Lý Tử Du cũng không biết. Nhưng hiện tại hôn sự vẫn còn chưa rõ nên nàng
lại điều chỉnh tâm tình, xem y như ca ca mà nói chuyện như vậy thì sẽ có rất nhiều đề tài để nói.
Không mất thời gian quá lâu, hai người đều đã nói chuyện nhiều hơn.
“Tiểu Ngư muội muội, con ngựa này được đấy. Muội chưa từng cưỡi ngựa nên con
này là thích hợp nhất.” Thượng Quan Thanh vuốt ve một con ngựa trắng,
nói: “Lát nữa ta dạy muội cưỡi ngựa. Ngày mai lúc đi săn, muội cứ đi bên cạnh ta là được.”
Lý Tử Du rất thích con ngựa trắng này. Nàng tiến lên sờ đầu nó, nó cũng thuận theo, không nhúc nhích.
Vĩnh An quận chúa cuối cùng cũng nhớ tới nhiệm vụ của mình. Nàng thoát khỏi
những người kia để đến chỗ Lý Tử Du. Vĩnh An quận chúa nhìn con ngựa bên người Lý Tử Du rồi nói: “Con ngựa này tốt thật đó. Thượng Quan Thanh
này, ánh mắt của huynh cũng không tệ nha. Tử Du, ngày mai cô cưỡi con ngựa này đi, bây giờ chúng ta cùng đi luyện tập nhé!”
“Nàng không chọn ngựa cho mình sao?” Thượng Quan Thanh hỏi.
“À, đúng rồi nhỉ. Các người chờ ta một chút, ta xong ngay đây.”
Vĩnh An quận chúa hấp tấp đi chọn ngựa còn Thượng Quan Thanh tự mình dắt con ngựa trắng này, muốn dạy Lý Tử Du cưỡi ngựa.
“Chờ Vĩnh An quận chúa một lát được không?” Lý Tử Du cảm thấy không ổn.
“Cũng được.” Thượng Quan Thanh đáp.
Chỉ là hai người trái chờ phải đợi, người cần trở lại vẫn không thấy đâu.
Cuối cùng có kẻ báo cho hai người biết Vĩnh An quận chúa đã đi cưỡi ngựa với đám khác rồi, vì thế mà Lý Tử Du đành phải đi học cưỡi ngựa với
Thượng Quan Thanh.
…
“Này, các ngươi sao lại cản đường ta hả?” Vĩnh An quận chúa tức giận nhìn vài thiếu niên trước mặt.
“Cô đi xem náo nhiệt làm gì? Không phát hiện ra người ta đã lâu không gặp nên cần tâm sự, ôn lại chuyện cũ à?” Một thiếu niên nói.
“Viên Cầu! Ta chỉ biết các ngươi giở trò quỷ! Không được! Ta phải trở về.
Thượng Quan Thanh cũng chẳng thành thật chút nào, Tử Du mà chịu thiệt
thì phải làm sao?”
Thiếu niên bị gọi là Viên Cầu đó tên là Viên
Thanh. Hắn tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi bảo ai là Viên
Cầu hả? Ngươi mới là Viên Cầu!”
“Chính là gọi ngươi đó! Ngươi
không gọi là Viên Cầu thì ai gọi là Viên Cầu nữa? Ngươi nhìn ngươi đi,
bộ dạng đó không phải là một quả cầu thì là gì? Tên gọi còn chẳng khác
gì viên cầu nữa chứ!” Vĩnh An quận chúa sao có thể sợ hắn.
Những
người khác thấy hai người cãi nhau thì cũng ồn ào lên. Chờ đến khi Vĩnh
An quận chúa trở lại thì Lý Tử Du đã đi mất, nàng không khỏi dậm chân
oán hận.
Lý Tử Du lần đầu cưỡi ngựa nên cảm giác rất mới mẻ. Ban đầu Thượng Quan Thanh ở một bên giúp dắt ngựa, chờ Lý Tử Du thả lõng một chút thì mới để nàng tự đi một vòng.
“Nhất định phải thả lỏng. Đừng căng thẳng như vậy, con ngựa cũng sẽ khẩn
trương theo đó. Còn dây cương này thì trăm ngàn lần đừng nắm chặt quá,
cứ nắm thế này thôi. Bây giờ ta buông dây cương ra, muội tự cưỡi ngựa đi một vòng thử nhé.” Thượng Quan Thanh là một thầy dạy giỏi, chỉ một lát
sau thì Lý Tử Du đã có thể tự cưỡi ngựa đi rồi.
“Muội thử để ngựa chạy chậm đi, đừng sợ!”
Nói không khẩn trương thì không có khả năng nhưng Lý Tử Du thật sự hưởng
thụ cảm giác cưỡi ngựa đi như thế này. Thế nhưng để ngựa chạy chậm thì
Lý Tử Du cũng phải do dự nửa ngày mới có thể hạ quyết tâm, không thể để
ngựa chạy quá nhanh được.
Cuối cùng cũng có thể cưỡi ngựa được rồi, Lý Tử Du nói: “Sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
Thượng Quan Thanh tỏ vẻ tiếc nuối: “Được rồi. Buổi tối sẽ có yến hội. Đến lúc đó ta sẽ đi tìm muội.”
Lúc Vĩnh An quận chúa gặp lại Lý Tử Du, nàng liền kéo tay Lý Tử Du, nói: “Cô thế nào rồi? Ta đi đâu cũng chẳng tìm thấy cô! Đều do đám tiểu tử kia, toàn lũ phá hư chuyện. Cô không sao chứ?”
“Ta chỉ đi học cưỡi ngựa thôi, không sao đâu. Bây giờ ta đã có thể cưỡi ngựa chạy chậm rồi.” Lý Tử Du cười nói.
“Hừ, vốn dĩ là ta muốn dạy cô, nhưng mà không sao, ngày mai ta sẽ dạy cô bắn tên nhé. Ta đây là bách phát bách trúng đó!” Vĩnh An quận chúa giận
nhanh mà hết cũng nhanh.
“Ai, thật là không thú vị. Không biết
hoàng thượng đường đệ năm nay có thể săn được gì hay không nữa. Trước
kia lúc vương thúc đi săn thì có thể săn được rất nhiều, có năm còn lấy
được đầu của một con hổ nữa.”
“Nơi này có hổ sao?” Lý Tử Du hỏi.
“Đương nhiên rồi. Nhưng mà chúng ta không thể đi sâu vào rừng như thế đâu. Ở
đây khắp nơi đều có thị vệ, chúng ta chỉ có thể bắn thỏ, nai, thật chẳng có chút ý nghĩa nào.” Vĩnh An quận chúa nghĩ nghĩ một chút rồi nói
tiếp: “Hay là cô đến chỗ ta ở đi, để chỗ kia lại cho nhị tỷ nhà cô, thế
nào? Ta cũng chỉ có một thân một mình thôi.”
Chuyện này là không
có khả năng. Vĩnh An quận chúa biết vậy nên khi rời đi cứ nhìn lưu luyến không rời. Lý Tử Châu ở ngoài trở về, thấy Lý Tử Du thì ngạc nhiên hỏi: “Muội chạy đi đâu thế? Ta tìm nửa ngày cũng không thấy.”
“Ta đi chọn ngựa với Vĩnh An quận chúa.”
“Chọn ngựa? Muội định cưỡi thật à? Đừng để ta mất mặt đó.” Người này chỉ vì
Nhiếp chính vương không đến mà tính tình thật khó chịu.
Lý Tử Du nói: “Nhị tỷ, ta có mất mặt thì cũng là chuyện của ta, chẳng liên quan gì đến tỷ cả.” Vì sao nàng phải chịu để nàng ta mắng chứ? Nàng ta bị ủy khuất thì cũng muốn người khác chịu như nàng ta à?
Lý Tử Châu nghẹn họng. Nàng ta vì không thể gặp được người mình muốn gặp
nên cơn tức mới càng ngày càng lớn, bất tri bất giác mà khó chịu với Lý
Tử Du, hiện tại nàng ta mới nhận ra được. Sau này còn phải dựa vào Lý Tử Du nhiều nên nàng ta mới nói: “Tứ muội đừng tức giận. Hôm nay ta bị
Vương Minh Nguyệt chọc tức nên giọng điệu mới hơi nặng một chút. Muội
đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta nhé.”
“Nhị tỷ có ân oán gì với Vương cô nương vậy? Ta thấy lần trước ở phủ chúng ta, hai người vẫn tốt mà.”
“Lúc đó còn không phải là sợ tổ mẫu tức giận sao?” Lý Tử Châu nói: “Vương
Minh Nguyệt kia ỷ là cháu gái của Vương thái hậu mà chẳng coi ai ra gì,
ta thấy chướng mắt thôi. Nhà bọn họ còn tính kế với muội làm ta càng
ghét ả hơn!”
Biết nàng ta sẽ không nói thật nên Lý Tử Du nói sang
chuyện khác. Có người đưa điểm tâm đến thì hai người lại im lặng ăn,
không nói chuyện.
Vương Minh Nguyệt bên kia cũng thở phì phì mà trở về lều của mình. Đi cùng với nàng ta đợt này là một biểu muội họ hàng xa. So với việc phải dẫn theo thứ muội nhà mình thì nàng ta chẳng thà mang
người này theo. Chỉ là nàng ta rất ghét bộ dạng lấy lòng của vị biểu
muội này. Đừng tưởng rằng nàng ta không biết người này đang có chủ ý gì, chỉ có điều, ả xứng sao?
“Biểu tỷ, tỷ về rồi!” Biểu muội Nghiêm
Minh Xuân vội tới lấy lòng Vương Minh Nguyệt: “Muội bảo người ta chuẩn
bị một ít điểm tâm cho tỷ này. Chắc tỷ đói bụng rồi.”
Vương Minh
Nguyệt nói: “Ta sao phải ăn đồ của ngươi? Ngươi quy củ một chút cho ta,
đừng có gây phiền toái cho ta là được rồi.” Thật là, mang theo một cái
phiền toán thế này, người cần đến thì không đến, người không muốn thấy
thì cứ trơ trơ trước mặt! Vương Minh Nguyệt bụng đầy lửa giận.
Nghiêm Minh Xuân nói: “Biểu tỷ yên tâm, muội sẽ quy củ mà. Biểu tỷ này, nhị
biểu ca có qua đây hỏi muội tỷ đi đâu, muội nói tỷ đi chọn ngựa rồi.”
“Nhị ca qua đây? Ở nơi này một mình với ngươi?” Vương Minh Nguyệt nhìn Nghiêm Minh Xuân nói.
“Không phải, không phải vậy đâu. Còn có mấy nha đầu ở đây mà.”
“Hừ, ngươi cẩn thận một chút cho ta! Ca ca ta đang muốn nghị hôn với người
khác, nếu ngươi làm chuyện gì xấu xa, truyền ra ngoài thì đừng tưởng
rằng về sau ngươi sẽ được sống tốt!” Vương Minh Nguyệt nói mà không nhìn Nghiêm Minh Xuân nên không thấy được ả đang cắn chặt môi.
“Minh Xuân biết thân phận của mình, nhất định sẽ cẩn thận.”
“Hiểu được thì tốt. Chờ đến lúc trở về ta sẽ để mẹ ta tìm cho ngươi một mối
hôn nhân tốt, sau này cơm áo không lo nhưng nếu ngươi muốn đi đường
ngang ngõ tắt thì ngươi chính là không muốn sống nữa! Ngươi phải biết rằng cuộc hôn nhân này là do Thái hậu, cô cô của ta đã đồng ý, ngươi nên biết phân biệt nặng nhẹ!”
Biểu muội này đừng tưởng ta không biết ả đang tính toán gì. Chỉ là một cái
gậy tre không tính là thân thích, nếu không phải mẫu thân tâm địa thiện
lương thì ả nghĩ ả có thể lấy thân phận biểu tiểu thư mà ở phủ ta à?
Nhưng mà không thể lường trước được lòng người, người này vậy mà lại
tương tư nhị ca nhà mình, thật không biết thân biết phận! Nhị ca cũng
chẳng coi trọng ả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...