Quả thật là Đại cô nương Lý Tử Trân đã hẹn Thượng Quan Thanh nhưng
không phải dùng danh nghĩa của nàng ta mà là danh nghĩa của Lý Tử Du.
Nàng ta giả danh Lý Tử Du viết thư nói hoàn cảnh bản thân không tốt ra
sao, bị người nhà bức bách thế nào, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn
Thượng Quan Thanh hẹn ước với mình. Chỉ có điều nàng ta trái chờ phải
đợi vậy mà không đợi được Thượng Quan Thanh, ngược lại còn lọt vào hố
của một tên ác bá. Tình cảnh của nàng ta bây giờ chính là khổ không nói
nên lời.
Lý Tử Trân không cam lòng. Nàng ta chỉ muốn để cho mình một cơ hội cuối cùng nên mới giả danh Lý Tử Du. Chỉ cần có người bắt gặp nàng ta cùng Thượng Quan Thanh hẹn hò thì chắc chắn Thượng Quan gia phải chấp nhận đến cửa cầu hôn nàng ta. Nhưng bây
giờ ai có thể nói cho nàng biết rốt cuộc nàng đã rơi vào tình huống gì
đây? Chẳng lẽ thật sự nàng phải gả cho cái tên vô lại kia sao? Nàng thật sự không cam lòng. Nàng ta chỉ là bị theo đuôi về phủ thôi, dựa vào gì
mà bắt nàng gả cho hắn? Nghe nói tên kia không chuyện ác nào không làm,
lại phong lưu thành tính, nếu nàng gả qua đó chẳng phải sẽ phải chịu khổ sao? Không! Không được! Nàng nhất định không thể gả!
…………
“Không tốt! Không tốt rồi! Đại cô nương thắt cổ rồi!” Nha hoàn của Lý Tử Trân vội vã hét lớn, chẳng bao lâu mọi người đều biết chuyện.
Đại phu nhân Tiết thị nói với Trấn Viễn Hầu: “Thiếp thân thật sự không biết phải làm sao nữa. Thật vất vả mới làm cho đại tẩu nói chuyện được với phu nhân Bình Nam hầu,
người ta còn chưa tới cửa cầu hôn thì Đại cô nương lại thắt cổ. Nói dễ
nghe thì là bảo vệ mình mà tự sát, nói khó nghe thì chính là mẹ cả này
ác độc mà bức tử nó! Hầu gia, việc này thiếp không quản nữa, nếu càng
xen vào thì ngay cả tam nha đầu của thiếp cũng sẽ bị liên lụy! Huống chi bây giờ phủ Bình Nam hầu còn chưa đến cầu hôn, nếu để họ biết được hành vi này của Đại cô nương thì hôn sự này nhất định không thể thành nổi!
Hầu gia có oán trách thiếp thì thiếp cũng không lo nữa!”
“Nghiệt nữ! Quả thật là nghiệt nữ mà! Phu nhân, chuyện này không liên quan đến nàng. Ta phải đến xem xem rốt cuộc nó muốn gì! Nếu muốn tự sát thì phải lặng lẽ mà làm còn để người khác phát hiện ra thì có ý đồ gì
đây?” Đại phu nhân biết trượng phu mình thật sự giận dữ nên mới nói như
thế, lần này Đại cô nương đã tính nhầm rồi! Nàng ta thật sự nghĩ lấy cái chết có thể dọa người khác sao? Phải biết rằng trong phủ này cũng không phải chỉ có một cô nương!
Trấn Viễn Hầu Lý Định Hải nhìn con gái nằm trên giường mà một chút thương tiếc cũng không có. Ông ta nói: “Hôn sự này dẫu ngươi có nguyện ý hay không đều phải gả! Nếu
một khóc hai nháo ba thắt cổ thì ta cũng sẽ mặc kệ, sẽ xem như không có
đứa con gái này!”
Ông ta đã hỏi nha đầu cứu nàng, biết là nghe thấy tiếng động nên mới
phát hiện ra, nếu muốn chết sao phải tạo ra tiếng động lớn như thế? Đơn
giản chỉ là muốn lấy cái chết mà ép người thôi, căn bản là không muốn
chết! Bản thân đã làm sai còn làm cho gia đình không yên. Trước đây sao
ông lại cảm thấy đứa con gái này nhu thuận nghe lời được chứ? Ông trước
mắt cũng chỉ có hai nam hai nữ nên cũng rất thương yêu trưởng nữ của
mình, không ngờ bây giờ nó lại làm cho ông thất vọng, suýt chút nữa còn
hủy hoại thanh danh của Hầu phủ!
Ông là người đứng đầu trong nhà, không thể chỉ vì con gái mình mà không để ý đến toàn bộ gia tộc.
“Phụ thân, phụ thân ơi, chẳng lẽ cha không đau lòng cho con gái sao?
Người kia là một kẻ không ai chịu nổi như thế, nếu con gái gả qua đó
chẳng phải sẽ mất mạng sao? Chẳng lẽ cha lại trơ mắt nhìn con nhảy hố
lửa vậy sao cha?”
“Chẳng phải ngươi ngay cả chết cũng không sợ sao? Sao lại sợ nhảy hố
lửa? Ngươi muốn không gả, ngươi không nguyện ý nhưng mẫu thân ngươi đã
phải vất vả thuyết phục mợ ngươi thay mặt đi nói chuyện, hiện tại thành
hay không còn chưa biết mà ngươi lại nháo ra thế này, ngươi nghĩ ngươi
là ai hả? Ngươi chỉ là một đứa thứ nữ của ta mà thôi! Nếu chuyện này còn tiếp diễn thì chính tay ta sẽ giết ngươi, tránh cho ta phải xấu hổ mất
mặt!”
Nhìn hình bóng phụ thân ngày càng xa, Lý Tử Trân khóc rống lên, nàng
ta làm sao ngờ được phụ thân vốn yêu thương nàng ta lại có thể nói một
cách nghiêm khắc đến thế, lại có biểu hiện chán ghét nàng ta đến thế.
Vốn dĩ nghĩ rằng biện pháp giả tự tử này có thể dùng được, nàng ta còn
trẻ như vậy, một chút cũng không muốn chết, nàng ta chỉ muốn hù dọa cha
mẹ để họ không cùng phủ Bình Nam Hầu kết thân nhưng nàng ta lại đánh giá sai phụ thân mình, đánh giá sai mức độ nhẫn tâm của ông ta. Ông ta thật sự quyết định hi sinh một đứa con gái để bảo toàn thanh danh của phủ Trấn Viễn Hầu!
Phải làm sao bây giờ? Lý Tử Trân không muốn chết, không muốn xuất gia thì chỉ còn đường gả cho phủ Bình Nam Hầu! Nhưng trong lòng nàng ta
thật hận, hận Lý Tử Du, nếu không vì nàng ta có hôn ước với Thượng Quan
Thanh thì nàng ta rất có khả năng trở thành thê tử của Thượng Quan
Thanh! Tất cả chỉ vì Tứ muội muội kia!
Một kẻ cố chấp thì luôn nghĩ rằng toàn bộ là lỗi của người khác. Nàng ta cho đến bây giờ đều không nghĩ được rằng lí do vì sao phủ Thượng
Quan lại không coi trọng nàng ta. Bản thân muốn cướp vị hôn phu của
đường muội mình chính là hành vi không đúng đắn mà còn khăng khăng một
mực đổ lỗi cho người khác. Điểm này thật giống với Thái phu nhân, quả
nhiên là hai bà cháu, tâm tư muốn Thượng Quan gia thay đổi người kết hôn thật giống nhau!
Khi các tỷ muội đến xem nàng ta thì nàng ta giữ Tứ muội của mình lại. Lý Tử Du không nói gì cũng không muốn ở lại, bây giờ khi nhìn Đại đường tỷ của mình thì nàng cảm thấy vừa buồn cười lại thật đáng buồn.
“Ngươi đừng vội đắc ý. Thượng Quan Thanh đã nghĩ ngươi thầm viết thư cho chàng, nhất định sẽ nghĩ
ngươi là người không biết kiềm chế, nói không chừng Thượng Quan phu nhân cũng đã biết. Một đứa con dâu như thế, bà ta có thể xem trọng sao?” Lý
Tử Trân nói một cách ác độc.
Lý Tử Du bình tĩnh đáp lời: “Nói như vậy thì Đại đường tỷ đã giả danh ta mà hẹn gặp Thượng Quan Thanh sao?”
“Đó chính là ngươi nói!”
Lý Tử Du nở nụ cười: “Đại đường tỷ ơi đại đường tỷ. Ta vốn nghĩ có
chút bội phục tỷ vì đã vì bản thân mà tranh thủ cơ hội nhưng hiện tại
thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi của tỷ thế này, ngay cả chuyện bản thân đã
làm cũng không dám thừa nhận, ta cảm thấy buồn thay cho tỷ đấy.”
Lý Tử Trân hận không thể xé rách khuôn mặt tươi cười trước mắt này.
Lý Tử Du tiếp tục nói: “Về phần ta, Đại đường tỷ ít quan tâm đi. Ta
không giống Đại đường tỷ, vì một nam nhân mà muốn sống muốn chết, bây
giờ còn lôi cả ta vào. Đại đường tỷ thấy ta tốt tính lắm à? Người khác
đối phó ta thế nào ta cũng không nói gì sao? Đại đường tỷ sai lầm rồi. Ta thực chờ mong đến ngày đại hôn của tỷ đấy, hy vọng tỷ đừng khiến cho mọi người thất vọng nha!”
Lý Tử Du nhìn bộ dạng tức đến mức nói không nên lời của Lý Tử Trân mà nói tiếp: “Đại đường tỷ ăn nói không tốt, sau này nếu không muốn nói gì sai thì ta khuyên tỷ một câu, lần sau muốn giả danh người khác truyền
tin thì nhớ là phải bắt chước chữ của người ta nhé, bằng không sẽ dễ bị
lộ lắm đó! Còn có, ta nói cho tỷ hay, từ ngày ta trở về đến bây giờ, Đại đường tỷ có thấy ta viết chữ chưa? Tỷ làm sao biết ta có biết viết hay
không? Nói không chừng mọi người đều cảm thấy ta chỉ là một nha đầu mới
từ nông thôn trở về nên chữ viết khó mà nhìn được. Đại đường tỷ dựa vào
gì mà tin rằng ta biết viết chữ vậy?
Lý Tử Du nói xong thì thong dong tiêu sái rời đi, chỉ còn lại Lý Tử
Trân tức tối thở gấp, nàng ta không ngờ đến chuyện đó, hiện tại hối hận
thì đã muộn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...