Phu Quân, Xin Chào!
Đến ngày xuân yến, Thái phu nhân hạ lệnh cho các cô nương trong phủ,
ai cũng phải chuẩn bị cho thật đẹp, không thể khiến cho phủ Trấn Viễn
Hầu mất mặt. Quần áo mới của Lý Tử Du cũng được đưa đến. Nàng chọn một
bộ váy màu vàng nhạt mang đậm sắc xuân. Tiết trời mùa xuân rất thích hợp để ra ngoài, không lạnh cũng không nóng bức, vạn vật đều bừng nở sức
sống. Chẳng trách nhiều người lại thích cử hành yến hội vào mùa xuân đến như vậy.
Những vị khách được mời đến dự tiệc cũng đã sớm đến phủ Trấn Viễn
Hầu. Mọi người đều là chỗ quen biết nên cũng đến chào hỏi lẫn nhau, sau
đó được các nha hoàn mời đến phòng khách lớn. .Thân là chủ nhân của bữa tiệc nên Thái phu nhân cùng với Đại phu nhân, Nhị
phu nhân và Tứ phu nhân đều vội vàng ra tiếp đón. Các cô nương đi theo
các vị phu nhân cũng được các tỷ muội của Lý Tử Du mời đến phòng khác.
Lý Tử Du cũng khéo léo tiếp đón một vài cô nương. Trong số đó có một
cô nương mặc váy đỏ đi đến, tò mò đánh giá Lý Tử Du. Nàng thấy cô nương
này có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua. Nàng ta cười nói với Lý
Tử Du: “Cô có lẽ chính là Lý Tứ cô nương. Ta là Vương Minh Nguyệt ở phủ
Thừa Ân Hầu.”
À, thì ra là nàng. Chẳng trách lại nhìn quen mắt vậy. Cô nương này
chẳng phải là người mặc quần áo nội thị ở hồ Kim Thủy ngày đó sao? Khó
trách lại dám làm như vậy, người ta vốn là cháu gái ruột thịt của Vương
Thái hậu mà. Chỉ là hình như nàng và nàng ta cũng không tính là đã quen
biết nhau.
“Chào Vương cô nương.” Lý Tử Du nói.
“Ha ha, ta năm nay mười lăm. Cô mười bốn tuổi phải không? Vậy gọi ta
tỷ tỷ đi. Gọi cô nương nghe xa lạ quá.” Vương Minh Nguyệt cười nói.
Xem ra vị Vương Thái hậu kia đã nói về nàng cho Vương tiểu thư này biết.
“Chào Vương tỷ tỷ.” Lý Tử Du nói.
“Tử Du muội muội, muội hôm nay trang điểm thật đẹp.” Vương Minh
Nguyệt cầm tay Lý Tử Du tỏ vẻ thân thiết – “Về sau chúng ta cũng có thể
thường xuyên gặp mặt trong cung. .Ta nói cho muội biết, hoàng thượng biểu đệ rất tốt đấy.” Vương Minh Nguyệt thì thầm rất nhiều, Lý Tử Du mỉm cười lắng nghe. Các cô nương khác nhìn thấy hai người thân thiết như vậy không khỏi có chút ghen tỵ.
“Nàng ta chính là Tứ muội của muội ở nông thôn mới trở về phải không?” Tiết Tam cô nương của phủ Tề Quốc công hỏi Lý Tử Kỳ.
“Tam biểu tỷ, cái gì mà nông thôn với chẳng nông thôn, tỷ nói thế có
phải là đang khinh thường phủ Trấn Viễn Hầu của bọn muội phải không?” Lý Tử Kỳ nhíu mày, nói.
Tiết Tam cô nương nghe thế trên mặt liền tỏ vẻ ngượng ngùng. Hai tỷ
tỷ của nàng ta đều đã xuất giá chỉ còn lại nàng ta là chưa có hôn ước.
Lần này nàng ta đi theo mẹ cả đến đây cũng là muốn nhân dịp này định
được một mối hôn nhân tốt. Chỉ là nhìn Vương Minh Nguyệt nồng nhiệt lôi
kéo Lý Tứ cô nương mới trở về không lâu kia thì trong lòng liền chua,
khiến cho lời nói ra miệng cũng không dễ nghe mà Lý Tử Kỳ cũng không
khách khí mà nói lại nàng ta.
Nàng ta không dám cũng Lý Tử Kỳ đấu khẩu nên đành phải ngượng ngùng quay đầu đi. . Lúc này Ngũ cô nương Lý Tử Lung đối diện liền nháy mắt với nàng ta, nàng ta liền lặng lẽ đi qua đó.
“Sao vậy? Bị Tam tỷ mắng à?” Lý Tử Lung cười nói.
“Hừ. Muội ấy vốn thế mà, tính tình kì quái. Ta chẳng qua chỉ nói Tứ
tỷ của cô là từ nông thôn đến thì muội ấy liền tỏ thái độ không thoải
mái. Chẳng qua ta xem muội ấy là biểu muội nên mới không so đo thôi.”
“Cô không nói sai. Tỷ ấy quả thật là từ nông thôn trở về. Chẳng qua
là ỷ vào Trần Thái hậu trong cung nên mới kiêu ngạo thế. Tuy ta là muội
muội nhưng cũng chẳng quen nổi với tỷ ấy.”
Hai người có cùng kẻ địch nên càng nói càng hăng. Một lát sau, trong
các cô nương có người muốn đi câu cá, có người lại muốn đi chèo thuyền,
một số lại chỉ muốn ngồi yên nên mở bàn cờ ra đánh, còn lại thì đơn giản là nói chuyện phiếm.
Vương Minh Nguyệt nói với Lý Tử Du: “Phủ Trấn Viễn hầu thật là đẹp. Tứ muội dẫn ta đi dạo đi, ngồi ngốc trong này chán quá.”
Thân là chủ nhà, phải thỏa mãn yêu cầu của khách nên Lý Tử Du liền dẫn Vương Minh Nguyệt đi dạo vườn hoa.
“Tử Du muội muội ngày thường thích làm gì?” Vương Minh Nguyệt hỏi
“Chỉ là xem sách thôi.” Lý Tử Du không muốn nhiều lời.
“Ha ha, nhị ca ta cũng thích đọc sách đấy.” .Vương Minh Nguyệt cười nói, “Ta nghe nói phủ Trấn Viễn hầu có vườn hoa bạch
hải đường rất nổi tiếng. Muội có thể đưa ta đi xem không?”
Vì vậy Lý Tử Du dẫn Vương Minh Nguyệt đến chỗ vườn hoa Bạch hải
đường. Thật ra mùa hoa hải đường vốn chưa đến nhưng giống hoa Bạch hải
đường này không phải loại tầm thường, so với hoa hải đường khác nở sớm
hơn hai tháng, nổi danh cả kinh thành. Nghe nói giống hoa này có từ mấy
trăm năm rồi, phủ Trấn Viễn hầu đời trước có một vị cô nãi nãi đã trồng
loại hoa này. Nay hoa còn mà người đã không còn trên nhân thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...