Dẫu sao cũng không đấu lại được Tư Đồ Thừa Thiên, Lý Tử Du đành phải
nghe lời hắn đi ngủ. Khi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng rõ rồi, ăn xong
điểm tâm lại tiếp tục lên đường.
Người ta nói duyên phận là hai chữ rất kì diệu nhưng Lý Tử Du và Tư
Đồ Thừa Thiên vẫn không thể hiểu được vì sao lại có thể gặp được vị tiểu nương tử tối qua, người đang quỳ gối bên cạnh họ. Chuyện hoang đường
nực cười gì đây chứ? Không hiểu tại sao nàng ta lại trùng hợp gặp được
xe ngựa của bọn họ, chẳng lẽ có đường tắt à? Nếu không một bên là ngựa
chạy, một bên là người đi, sao có thể gặp nhau thế này? Hay là hôm qua
hai người kia thật sự bị đuổi khỏi khách điếm rồi đứng chờ ở đây?
Vị tiểu nương tử kia nhìn Tư Đồ Thừa Thiên liền nhớ đến biểu hiện
lạnh như bang của hắn khiến nàng ta không khỏi run sợ. Nhưng bị ép đến
mức này thì có biện pháp gì nàng ta cũng phải tận dụng. Hơn nữa thấy vị
tiểu công tử đen nhẻm ngày hôm qua bây giờ lại trở thành một tiểu cô
nương nũng nịu thì nàng ta biết phải lấy lòng được Lý Tử Du nên nàng ta
mới nói đến tình cảnh của bản thân cho nàng biết.
Thì ra phụ thân của vị tiểu nương tử này là một tú tài nhưng lại suốt ngày chỉ biết đọc sách, không quan tâm đến chuyện trong nhà khiến cho
mẹ của nàng ta phải làm việc vất vả, mệt nhọc mỗi ngày. Hơn thế nữa cha
nàng ta từ lúc được danh tú tài thì chẳng thi đậu kì thi nào nữa, nhưng
càng không đậu lại càng thi mà thi thì lại không đậu. Đi thi sao có thể
không cần tiền? Một vòng luẩn quẩn cứ diễn ra như thế khiến trong nhà
không còn tiền bạc gì nữa, thứ gì đáng tiền cũng bán hết, đến cuối cùng
khi mẹ nàng ta đổ bệnh lại không có tiền chữa. Nàng ta đành phải lấy vị
tướng công nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, chỉ mất mấy lượng bạc đã có thể cưới nàng ta về. Lúc đầu gã nói cưới về rồi nàng ta không cần
phải làm gì cả nhưng sau khi có được nàng ta thì nàng ta việc gì cũng
đều phải làm. Hơn nữa gã còn hở chút là đánh người, nàng ta thật sự chịu không nổi nữa nên mới lén bỏ trốn. Nhưng bỏ trốn mà trong tay không có
tiền thì nàng ta sao có thể đi? Bò thế mà khi nàng quản lý tiền bạc có
cầm được một ít, tìm một chút việc ở ngoài để làm, về sau không nàng ta
và gã không ai thiếu nợ nhau. Ai biết được gã lại về sớm, không hỏi một
tiếng liền đánh nàng ta. Nàng ta sợ quá nên mới làm loạn lên, hi vọng có người khác thì có thể bảo toàn được tính mạng.
Tiểu nương tử kia nói xong còn muốn cho Lý Tử Du xem thân thể mình:
“Nếu cô nương không tin thì có thể nhìn sẹo trên người ta, đều là do hắn đánh. Ta còn không phản kháng thì chỉ có thể bị đánh chết thôi. Con
kiến còn sống tạm bợ được còn ta chỉ có thể bỏ trốn thôi.”
Đây chỉ là lời nói từ một phía, Lý Tử Du đương nhiên không tin hoàn
toàn. Ấn tượng đầu tiên về một người có ảnh hưởng rất lớn mà ấn tượng
đầu tiên của Lý Tử Du với người này vào ngày hôm qua thật không tốt. Vì
thế nàng nói: “Một khi đã như vậy, cô có thể tìm về nhà mẹ đẻ của cô.
Nếu không được thì còn có quan phủ. Họ có thể xử lý, ta tin rằng họ sẽ
không khiến cô chịu oan khuất đâu.”
“Cô nương à, ta đã gả cho người khác thì nhà mẹ đẻ sao có thể quản
đây? Hơn nữa nhà mẹ đẻ ta lại không có tiền, biết bao nhiêu chuyện phải
lo, đâu thể chuốc thêm phiền toái? Còn nếu báo quan cũng phải mất tiền,
ta làm sao có nhiều tiền như thế? Hơn nữa đây là vợ cáo trạng chồng,
thanh danh của ta sẽ bị ảnh hưởng rất nặng, còn bị người ta sỉ vả nữa.”
Các ngươi náo loạn trước bàn dân thiên hạ chẳng lẽ thanh danh không bị ảnh hưởng chắc?
Lý Tử Du không muốn nói nhiều với nàng ta nên hỏi thẳng: “Vậy cô muốn chúng ta làm gì giúp cô?” Nói nửa ngày rồi không phải là muốn nghe câu
này sao?
Vị tiểu nương tử kia nói với vẻ ngượng ngùng: “Nếu cô nương không chê thì có thể thuê ta không? Cái gì ta cũng biết làm, nấu cơm cũng biết.”
Nàng ta nhìn ra được ai trong đoàn người này cũng đều là người có tiền.
Nếu có thể gia nhập cùng họ thì nàng ta sẽ kiếm được không ít đấy.
Lý Tử Du nhíu mày, nói: “Chúng ta về quê chỉ vì có việc cần giải
quyết, người làm trong nhà đã đủ, không cần tuyển thêm.” Thật sự không
muốn nói chuyện dong dài cùng nàng ta nữa, sao bọn Tử Y còn chưa đem
tướng công của nàng ta đây nữa chứ?
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt của vị tiểu nương tử kia. Nàng ta nói:
“Một người cũng không thể thu được sao? Ta van cầu cô nương mà.”
Lý Tử Du không muốn nói nữa vì thế Bạch Vi đang ở bên cạnh đáp: “Cô
nương nhà chúng ta không thể làm chủ được đâu, muốn mướn ai, bỏ ai cũng
phải do lão gia, phu nhân làm chủ. Vị nương tử này đừng ép buộc nữa. Nếu cô không còn cách nào khác nữa thì ở đây ta vẫn còn ít tiền, cô cầm lấy mà sống đi.”
Tiểu nương tử kia nói: “Ta sao có thể dùng tiền của vị muội muội này được? Cô nương à, ngài có thể sắp xếp một chút được không?”
Bạch Vi nói với Lý Tử Du: “Cô nương, người cứ đến chỗ công tử đi, có nô tỳ ở đây là đủ rồi.”
Lý Tử Du tự đi tìm Tư Đồ Thừa Thiên. Nàng hỏi: “Đám người Tử Y còn chưa về sao?”
“Chắc là sắp về rồi, đến lúc đó nàng đừng mềm lòng đấy.”
Lý Tử Du nói: “Ta sao có thể mềm lòng chứ? Chẳng qua là thấy đi đường nhàm chán nên mới kiếm người nói chuyện thôi. Thật không nghĩ tới quả
thật lại gặp chuyện như thế đấy. Hai vợ chồng bọn họ hẳn là đã theo dõi
chúng ta từ sớm rồi.”
Tư Đồ Thừa Thiên cười nói: “Phải, hôm nay phải giải quyết dứt khoát thôi. Tránh cho để lại tai họa.”
Thì ra gần đây có một đám người chuyên đi lừa gạt. Nghe nói những nhà bị lừa đều gặp một vị tiểu nương tử trẻ tuổi số khổ rồi nhận nàng ta
vào nhà. Kết quả vị tiểu nương tử này lại ngầm hạ dược ân nhân của nàng
ta khiến họ không còn chút sức lực, sau đó xuất hiện thêm một vài đồng
lõa nữa. Rất nhiều nhà đều bị cướp tiền hoặc cướp sắc.
Lúc Lý Tử Du và Tư Đồ Thừa Thiên phát hiện tiểu nương tử này có chút
kì lạ liền để cho đám người Tử Y đi hỏi thăm. Quả nhiên biết được một số chuyện, ngày hôm sau thì tiểu nương tử này thật sự chờ giữa đường.
Nếu không phải để kéo dài thời gian cho đám người Tử Y làm việc thì
Lý Tử Du đã mặc kệ nàng ta rồi. Nhìn có vẻ vô hại như thế mà lại làm
những chuyện thương thiên hại lí. Nàng ta xem ra cũng thật quyết tâm
rồi. Lý Tử Du thấy cánh tay nàng ta bị thương là thật, vì diễn kịch đúng là chịu khổ thế nào cũng được nhỉ.
Một lát sau Tử Y xuất hiện cùng với một đám người bị trói toàn thân.
Ngay khi xuất hiện thì những kẻ đó đã bị đá đến bên cạnh vị tiểu nương
tử đang lải nhải kia khiến cho nàng ta giật mình sợ hãi. Đến lúc nàng ta hoàn hồn lại, muốn chạy trốn thì đương nhiên đã không còn kịp chạy nữa
rồi. Tư Đồ Thừa Thiên và Lý Tử Du tiến đến, Bạch Vi nói: “Sự tình rõ
ràng thế này thì vị nương tử này không cần chúng ta phải giải thích nữa
nhỉ? Ngươi còn muốn kể khổ nữa không?”
Vị tiểu nương tử kia đâu còn dám nói chuyện nữa. Nàng ta nhìn đám
đồng lõa đều bị trói gô, ngay cả miệng cũng bị bịt kín thì đã biết hôm
nay gặp hạn rồi. Vì thế nàng ta liền quỳ lạy xin tha mạng.
“Đều do bọn chúng ép ta thôi, ta cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng
nếu không làm theo chúng thì chúng sẽ giết cả nhà ta. Cầu xin các người
thả ta đi, ta sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế nữa đâu.”
Kẻ to lớn thô kệch tối hôm qua đã đánh nàng ta nghe nàng ta nói như
vậy thì liền trừng to mắt, thân thể còn giãy giụa không ngừng. Tư Đồ
Thừa Thiên sai người tháo khăn bịt miệng của gã ra. Miệng vừa được thả
gã liền mắng: “Vân Tam nương! Đồ tiện nhân nhà ngươi! Đều do ngươi bảo
mấy huynh đệ chúng ta làm ra những chuyện như thế! Chủ ý là của ngươi
vậy mà bây giờ lại dám đổ hết tội lên đầu lão tử! Cẩn thận sau này lão
tử sẽ bằm thây ngươi đó!”
Vân Tam nương khóc nức nở, nói: “Ngươi nói bậy! Đám người các ngươi
muốn kiếm tiền, thiếu một nữ nhân nên mới uy hiếp ta làm chuyện này. Nếu ta không làm theo, các ngươi sẽ xử lí ta. Ta thật oan uổng quá!”
Lý Tử Du lười xem nữ nhân này diễn trò tiếp vì thế nàng nói: “Diễn
thế đủ rồi. Nha môn gần nhất ở đâu vậy? Đưa đám người này qua đó đi, vừa rồi bọn họ nói gì thì cứ ghi lại hết rồi để họ ấn dấu tay lên.”
Nàng lại nhìn đám nam nhân kia, nói tiếp: “Quan phủ chỉ dùng đại hình với thủ phạm chính, các ngươi nên biết rõ mới đúng. Tòng phạm và thủ
phạm khác nhau thế nào thì ta nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng rồi.”
Đám nam nhân kia đều dùng sức gật đầu. Vân Tam nương ác độc nhìn Lý
Tử Du thì bị Bạch Vi tát mạnh, nói: “Chết cũng không biết hối cải mà!
Còn trừng cô nương nhà chúng ta sao? Nếu không phải chúng ta tỉnh ngủ
thì chẳng phải bây giờ đã thành quỷ dưới đao của các ngươi rồi sao? Đánh ngươi cũng không thể giải hận!”
Nàng lại tát thêm một cái nữa: “Cho ngươi ác độc này! Cho ngươi hại người này!”
“Được rồi. Đánh đủ rồi đấy. Đừng để nàng ta gặp quan phủ lại không nói chuyện được.” Lý Tử Du nói.
Lúc này Bạch Vi mới dừng tay. Đám người Tử Y tự mình đem bọn người
này đến nha môn. Lý Tử Du thấy thật vui vẻ, cảm giác trừ được kẻ xấu
thật là tốt.
“Chơi đã không?” Tư Đồ Thừa Thiên nói.
“Còn chưa đã đâu.” Lý Tử Du nào có sợ hắn chứ. Nàng nói: “Hôm nay ta thật vui vẻ, đa tạ huynh.”
“Cảm tạ ta? Nói miệng không tính. Trước tiên nàng cứ nhớ đó đi, chờ sau này lại cùng nhau tính tiếp.”
Hả? Chẳng lẽ huynh không muốn bắt những người này lại sao? Sao cuối
cùng lại thành ra mình thiếu nợ nhân tình người khác thế này? Lý Tử Du
khó chịu trong lòng vì thế sai Bạch Vi tìm một chiếc xe ngựa khác. Bạch
Vi cười thầm, cô nương và vương gia thật chẳng khác gì hai đứa nhỏ, đấu
võ mồm rồi lại giận lẫy nhau. Càng nhìn nàng càng thấy tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...