Thì ra là bị hầu hạ mệt mỏi như vậy.
Tiểu Hồng núp ở góc tường, ngồi ở dưới bóng cây, hai tay ôm lấy đầu gối, mỏi mệt thở dài một hơi. Nàng đang nhớ lại những ngày tháng còn làm nha hoàn.
Hầu hạ đại tiểu thư, nàng chỉ cần cẩn thận, cuộc sống có thể nói bình an. Bây giờ, nàng bị người khác vây quanh hầu hạ chưa tới nửa tháng đã thấy khó chịu rồi.
Mỗi sáng sớm, chỉ cần nàng vừa tỉnh dậy, nhóm nha hoàn đầu tiên sẽ đi vào thỉnh an, hầu hạ rửa mặt cho nàng. Sau đó, nhóm nha hoàn thứ hai sẽ đưa lên đồ ăn sáng thịnh soạn, và đứng ở một bên đợi cho đến khi nàng dùng cơm xong, thì dọn dẹp chén đũa. Nhưng nàng cứ để ý là các nha hoàn đó đã đứng đợi bao lâu để chờ nàng thức dậy, sợ làm cho người ta chờ lâu nên nàng càng lúc càng dậy sớm, nhưng ý nghĩ của các nha hoàn này tuơng thông với chủ hay sao mà dường như lúc nào cũng dậy sớm hơn nàng.
Nàng thậm chí bắt đầu nghi những nha hoàn kia căn bản là không ngủ. Mà khi dùng cơm nếu có người bên cạnh nhìn chăm chú, nàng cũng cảm thấy mất tự nhiên. Nàng cố gắng muốn ăn nhanh một chút, để nha hoàn có thể mau mau đi nghỉ ngơi ,nhưng càng nghĩ như vậy, nàng dường như càng không muốn ăn , bất luận là món ngon vật lạ gì quả thật tất cả nàng nuốt không trôi.
Không chỉ có như thế, bọn nha hoàn mặc xiêm y vào cho nàng, mặc dù tuyệt mỹ , cho dù đẹp hơn trang phục ngày xưa nhưng thật sự nàng không quen, thường đi được mấy bước sẽ vướng chân vào váy áo.
Vì tránh né bọn nha hoàn quá độ quan tâm, một lần Tiểu Hồng ăn sáng thật nhanh, tìm cách trốn bọn nha hoàn đến một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Tòa nhà này rất lớn, có rất nhiều nơi đáng xem. Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, dùng tay nhỏ bé chống cằm suy tư. Đại cô nương dạo này có khỏe không ? Có ăn ngon không? Có mặc ấm không? Người khác hầu hạ đại tiểu thư có thể quen không?
Mặc dù mọi người trong phòng này đối với nàng một mực cung kính, nhưng là bất luận nàng hỏi thăm,vừa nhắc tới hai nhà Nghiêm, Tiền làm sao, mọi người sẽ toàn bộ câm miệng không dám đề cập tới.
Về phần Cảnh Võ!
Kể từ chiều hôm đó, Cảnh Võ xử sự như vậy nàng dường như tránh hắn. Cũng may hắn tựa hồ cũng rất bận rộn , chưa từng gặp nàng.
Nhưng đêm đó đã in đậm vào lòng nàng từng chút một không cách nào quên được, nhất là khi hắn mạnh mẽ dùng bàn tay xoa nắn khắp thân thể nàng làm cho nàng run rẩy, làm cho nàng khóc . Trời ạ! Tiểu Hồng biết rõ bản thân không nên suy nghĩ, nhưng cũng không cách nào khống chế để không nghĩ đến , bất luận ban ngày hoặc đêm tối, thậm chí ở trong mộng, cũng hiện lên rõ ràng .
Một lần nữa nàng lại nhớ đến, khép hai mắt, rụt người lại, nhớ đến hình ảnh Cảnh Võ ngang ngươc làm chuyện xấu với nàng.
"Ta nói, ngươi cũng hiểu ?"
Tiếng của nam nhân , từ xa đến gần.
"Dạ."
Chỉ có một chữ, lại làm cho Tiểu Hồng chợt hoàn hồn. Nàng đã quá quen thuộc tiếng nói trầm thấp kia. Vẻn vẹn chỉ một chữ, nhưng nhận ra đó là giọng nói của Cảnh Võ.
Nàng giống như sắp sửa bị bắt quả tang nên nhanh chóng chuẩn bị chạy trốn, nhìn xung quanh cả vườn hoa nhưng không thấy một ai. Giọng một người đàn ông truyền tới. Thanh âm kia rất gần, hơn nữa, cũng rất quen tai."Tiền Kim Kim lên đường đi trước về phía nam, ta đã lấy Nghiêm gia hơn trăm vạn lượng bạc."
Trăm vạn lượng bạc?
Sắc mặt Tiểu Hồng thoắt cái biến thành trắng bệch.
Đây chính là một khoản tiền thật lớn, cho dù đối với Nghiêm gia mà nói, cũng sẽ là một đả kích lớn. Tâm ý nàng hoảng loạn, ngẩng đầu lên, mới phát hiện phía trên tường trắng, có một cửa sổ chạm rỗng vòng tròn lớn, tiếng nói phát ra chính là từ chỗ đó.
"Đây là sổ sách ghi chép ta ghi lén được, về phần sổ sách của Nghiêm gia cũng có thể thấy là ta ghi chép giả." - giọng nói nam nhân kia nghe có vẻ đắc ý còn cười lên mấy tiếng.
"Chuyện còn lại thế nào?" Cảnh Võ hỏi.
"Cũng sắp xếp xong xuôi rồi."
"Tiền Kim Kim ném tú cầu chọn rể, là chuyện gì xảy ra thế?"
Nghe thấy nhắc đến tên của chủ, Tiểu Hồng cũng nhịn không được nữa, len lén ngồi thẳng lên, gục đầu ở ngoài cửa sổ, nhìn thật nhanh vào bên trong. Sự việc bên trong làm cho nàng hoảng sợ ngay cả con ngươi cũng có thể rớt ra ngoài, vì cái người đang nói chuyện với Cảnh Võ là Lưu Nghiễm!
Lưu Nghiễm là Nghiêm gia trướng phòng, người mập mạp đôn hậu, nhưng thật đa mưu túc trí, đầu óc rất rõ ràng. Nghiêm gia buôn bán mỗi ngày người ra vào như sao nhưng hắn nhớ được rõ ràng, chưa bao giờ làm lỗi.
Giống như Cảnh Võ, Lưu Nghiễm cũng là người Nghiêm Diệu Ngọc tín nhiệm nhất, nể trọng nhất, tuyệt đối không có ai hoài nghi hắn phản bội Nghiêm gia.
Tiểu Hồng thất kinh đến mức nếu không dùng hai tay bụm miệng thì đã phát ra tiếng rồi.
Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đến nằm mơ nàng cũng không thể tin được hai người kia có liên thủ với nhau, một thì chém giết Nghiêm Diệu Ngọc, một thì chiếm đoạt của Nghiêm gia trăm vạn lượng bạc.
Trong phòng hai nam nhân còn đang thương nghị ."Ai dám để Tiền Kim Kim ném tú cầu? Đến cuối cùng, nàng có gả vào Nghiêm gia hay không thì kế hoạch cũng coi như là thành công một nửa."
Trong giọng nói Cảnh Võ không có kiên nhẫn."Chuyện này, còn mất thời gian bao lâu?"
Lưu Nghiễm cười mấy tiếng, cố gắng trấn an."Rất nhanh thôi, đến lúc đó ngay cả Tiền Kim Kim cũng sẽ bị một đòn chí mạng!"
Tiểu Hồng cũng không nghe nổi nữa !
"Các ngươi muốn làm gì đại tiểu thư ?" Qua cửa sổ, nhìn chằm chằm nam nhân trong nhà, nàng tức giận lớn tiếng chất vấn.
Hai nam nhân đồng thời ngẩng đầu, trên mặt Lưu Nghiễm toát ra kinh ngạc, nhưng gương mặt Cảnh Võ vẫn như cũ không chút thay đổi, bộ dáng lãnh đạm, cho dù bị phát hiện đang trù tính chuyện xấu, cũng không đổi sắc mặt.
Tiểu Hồng nổi giận đùng đùng, nàng dọc theo vách tường vòng một vòng vất vả mới tìm được vào phòng , nàng đẩy cửa khép lại, lôi kéo áo choàng vướng chân vướng tay lại nhanh nhanh chạy đi vào.
"Các ngươi sao có thế làm loại chuyện này." Nàng vô cùng đau đớn, phỏng đoán cái kế hoạch này còn đáng sợ hơn nàng tưởng tượng nhiều.
"Rốt cuộc còn có ai là đồng mưu của các ngươi ?" Nàng hỏi tới. Trong phủ Nghiêm khẳng định còn có những người khác đồng mưu cùng bọn họ, nếu không khôn khéo thì dù Nghiêm Diệu Ngọc, có tín nhiệm cũng sẽ rất nhanh phát giác chuyện kỳ quặc.
Lưu Nghiễm thân thể mập mạp, từng bước lui về sau, hai thớ thịt trên mặt, hiện đầy mồ hôi hột. Hắn lấy ra khăn tay, lau chùi mồ hôi, khóe miệng còn miễn cưỡng cười.
"A, Tiểu Hồng cô nương." Hắn vừa lấy lòng vừa nói.
"Trang phục này thật thích hợp ngươi."
Lời tán dương này không có ý nghĩa đối với Tiểu Hồng. Nàng ép lên đi trước, vội vàng cảnh cáo: " Nếu ngươi mưu đồ bất chính, muốn tổn thương đại tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ách, làm sao có đâu, ta làm sao đối với đại tiểu thư như vậy chứ!"
"Ta nghe thấy tất cả rồi."
Lưu Nghiễm há miệng, dùng ánh mắt nhìn về phía Cảnh Võ cầu cứu. "Cái kia, hiểu lầm, hiểu lầm."
"Chẳng lẽ, ngươi thâm thụt ngân sách Nghiêm gia cũng là hiểu lầm?" Nàng vươn tay nhỏ bé ra, phẫn nộ chỉ vào một quyển sách mỏng trên bàn. Hỏng bét, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!
Bây giờ giải thích vô dụng, Lưu Nghiễm lập tức quyết định chiêu tẩu vi thượng sách."Ta nói, Cảnh Võ..."
Hắn càng nói càng đi ra xa, nháy mắt đã thấy đến cạnh cửa."Ta đi ra ngoài trước, chuyện còn lại, chúng ta đến thành hướng đông rồi hãy nói." Nói xong, hắn xoay người, thân thể mập mạp nhanh chóng biến mất.
Trong phòng phút chốc chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lo âu không dứt, Tiểu Hồng chỉ có thể nhìn về Cảnh Võ, vội vàng muốn biết nội tình."Kế hoạch của các ngươi rốt cuộc là cái gì?"
Hắn nhàn nhạt trả lời."Ta không thể tiết lộ."
Nàng hít sâu một hơi, siết chặc quả đấm.
"Ta biết, ngươi là người tốt." Đó là do nhiều năm qua nàng để ý."Ta không tin ngươi là tự nguyện làm những chuyện này." Trong lòng nàng còn một tia hy vọng.
Hắn từng đã cứu nàng, hắn từng quan tâm nàng khi nàng cảm lạnh, hắn từng đã giúp khi đứa bé đang đói, Tiểu Hồng trước mắt, phảng phất hiện lên nhiều năm trước tới nay, ánh mắt nàng ngượng ngùng, từng theo đuổi hắn, nhìn chăm chú hắn lúc này nên đoán được hết thảy. Một tội ác tày rời, vong ân bội nghĩa, thì sẽ không có những cử chỉ ôn nhu, nghĩa hiệp như vậy.
Hắn nhìn nàng, một hồi lâu sau, mới từ từ hỏi: "Nếu như ta nói là ta tự nguyện thì sao?"
"Không" Ánh mắt Tiểu Hồng tràn đầy tín nhiệm. "Ngươi nhất định là bị ép buộc." Những người kia sai khiến ? Lợi dụ? Hay là cưỡng bức?
Khi hắn khinh bạc nhìn nàng, nàng làm sao còn có thể tín nhiệm hắn như vậy?
Nghe giọng nói kiên định kia, tròng mắt Cảnh Võ phát ra tia nhìn dữ dội , nét mặt hắn trở nên nghiêm khắc, nàng cố gắng giữ cho mình chút bình tĩnh.
Những thứ trên gương mặt kia thay đổi, không qua được ánh mắt Tiểu Hồng, nàng khích lệ, đi tới bên cạnh hắn và thậm chí còn đưa tay lên đôi bàn tay thô ráp của hắn.
"Nói cho ta biết, là ai muốn ngươi làm những chuyện này ?" Thân hình cao lớn vừa trở nên cứng lại. Bất giác hắn mím chặt môi, lúc trước hắn nhẹ nhàng , giờ đây một lần nữa nhíu đôi mày lại, lấy gương mặt khô khốc lãnh cảm đối diện với ánh mắt đầy hy vọng của Tiểu Hồng.
"Bây giờ quay đầu trở về vẫn còn kịp mà." Ngữ khí của nàng gần như cầu khẩn, bởi vì hắn dừng tay hay không, không chỉ liên quan đến cá nhân vận mệnh hắn, nó cũng ảnh hưởng đến tương lai của nàng. "Không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, chúng ta... Chúng ta... Ta với ngươi..."
Trong lời nói của nàng giống như đâm vào tim hắn. Ánh mắt Cảnh Võ buồn bã, không hề nhìn nàng, bước đi hướng ngoài phòng.
"Đừng đi." Lời khẩn cầu trong giọng nói, hơi có nước mắt. Giọt nước mắt đọng trên khóe mi rơi xuống
Hắn đưa lưng về phía nàng, bờ vai rộng rãi, cứng đờ, nhưng không quay đầu lại.
"Cảnh Võ!"
Lần này, hắn giống như là hoàn toàn không nghe thấy, đi thẳng ra.
Nước mắt Tiểu Hồng tràn trụa trên khuôn mặt, nhìn chăm chú vào bóng cao lớn kia. Cảnh Võ cũng không có một lần quay đầu lại.
Tiểu Hồng day dứt mãi, đầu óc trống rỗng ngã người xuống ghế, yên lặng khóc một hồi lâu, khi nàng đã bình tâm được một chút để ý nhìn xung quanh thì phát hiện chừng ba, bốn quyển sổ mỏng được đặt trên bàn.
Đây là những thứ ta nhớ được đã ghi chép lại.
Mới nãy, chính tai nàng nghe Lưu Nghiễm chính miệng thừa nhận.
Bên trong những thứ kia sổ sách, ghi lại khoản thiếu hụt của Nghiêm phủ, Lưu Nghiễm còn nói, phải chờ tới đại tiểu thư gả đến Nghiêm gia, kế hoạch của bọn họ mới coi là thành công một nửa, có thể thấy được âm mưu của bọn họ không thể dừng lại được nữa rồi.
Tiểu Hồng đứng dậy, đến gần cái bàn, cầm lấy một quyển sổ sách.
Đã như vậy, để cho đại tiểu thư xem qua, nói không chừng còn có thể vãn hồi. Là có thể tra rõ những gì bị thiếu hụt kia, vấn đề là nàng làm như thế nào để đem những sổ sách này đưa đến tay đại tiểu thư.
Tiểu Hồng ngắm nhìn bốn phía, trải qua mấy ngày bị Cảnh Võ giam lỏng ở chỗ này, mỗi khi nàng nhích tới gần bất kỳ cửa ra vào cũng đều sẽ có nô bộc xuất hiện, lễ phép kiên định xin nàng dừng bước.
Nàng có thể đi lại trong phạm vi chỉ ở phòng mà thôi.
Chỉ cần nàng có thể đem sổ sách đến Tiền gia, tố giác chuyện ác Lưu Nghiễm bòn rút .
Bởi vì đại tiểu thư là phu nhân tương lai của Nghiêm gia, Tiểu Hồng quyết định chạy đi mật báo.
Ngoài nguyên nhân đó ra thì đây cũng là vì Cảnh Võ, ngay cả hắn khi hắn im lặng hay làm tổn thương nàng nhưng nàng tin tưởng hắn không phải là ác nhân, nàng đoán hắn bị ai đó uy hiếp, nàng hận mình vô dụng, đại tiểu thư cùng nàng tuyệt đối đủ khả năng cứu thoát hắn.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng sau đi tới: "Tiểu Hồng cô nương?" Một nha hoàn bưng mâm trà, mỉm cười đi đến. "Thì ra là ngài ở chỗ này, tôi cũng tìm chung quanh nhưng không thấy."
Tiểu Hồng theo bản năng nắm sổ sách dấu đằng sau lưng, lấy những dải lụa của chiếc áo choàng che lại. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện loại trang phục này thì ra là cũng có một chút hữu dụng.
Nha hoàn không có nhận thấy được có cái gì khác lạ, liền đem mâm trà đặt xuống mặt bàn.
"Đây là súp mới hoa quế ngân nhĩ hạt sen vừa nấu xong, ngài mau uống cho nóng."
Tiểu Hồng cắn môi, nhìn chén canh mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, nhưng nàng không buồn đưa tay đụng tới , mặc dù nàng lúc sáng ăn không nhiều lắm nhưng là lúc này, tâm tình nàng không thoải mái nên không có khẩu vị mà đụng tới.
"Ta ăn không vô."
"Vậy, Tiểu Hồng cô nương muốn ăn cái gì?" Nha hoàn không chịu buông tha cho. "Ngài cứ việc nói, cho dù trong phủ không có, ta cũng có thể đi ra ngoài mua."
Đi ra ngoài? Hai chữ này làm cho Tiểu Hồng chú ý. Đúng vậy, nàng làm sao không nghĩ tới chớ? Nàng bị giam lỏng trong này tất nhiên là mọi người biết rõ nàng nhưng ở đại môn thì không ai nhận ra nàng hết. Muốn vào ra tòa nhà, căn bản là rất dễ dàng.
Trong đầu nàng lóe lên ý tưởng
Tiểu Hồng chậm rãi, một tay bưng súp lên, trước cúi đầu uống một hớp, một tay kia nàng tìm cái khay mâm trà vừa dày lại vừa cứng, sau đó, nàng đặt chén súp xuống, khẩn trương hắng giọng.
"hừm!"
Nha hoàn lập tức quan tâm bu lại.
"Dạ?"
"Đúng, thật xin lỗi!" Tiểu Hồng giơ mâm trà gõ xuống.
Đông!
Nha hoàn ngã xuống đất, cổ họng cũng không thốt được một tiếng liền bất tỉnh . Tiểu Hồng vội vàng đứng lên, mặc cảm phạm lỗi, dùng tay nhỏ bé vuốt vuốt đầu nha hoàn, lục lọi trong chốc lát, xác định không có chảy máu, nàng vừa lẩm bẩm nói xin lỗi, vừa dùng tốc độ nhanh nhất, đổi xiêm y với nha hoàn , đồng thời cũng thay đổi kiểu tóc, sợ bại lộ rồi phiền phức, nàng còn đem nha hoàn đến góc phòng chỗ ít bị phát hiện nhất.
Bởi vậy, trước khi nha hoàn tỉnh lại, nàng còn có thể tranh thủ một ít thời gian, đủ cho nàng chạy ra khỏi nơi này.
Xác định sổ sách giấu vào trong váy áo , Tiểu Hồng hít sâu một hơi, dùng hai bàn tay vỗ trên gương mặt cho tỉnh táo mới cất bước đi ra ngoài.
Nàng không ngừng tự nói với mình phải buông lỏng, cái gì cũng đừng suy nghĩ, coi như là một chuyến đi, chẳng qua là ra cửa, tựa như nàng qua nhiều năm như vậy, là thói quen đi thay đại cô nương đến nơi khác thôi, hoặc đang đi công chuyện.
Có lẽ, tư thái của nàng thức sự quá tự nhiên, cũng có lẽ là nàng giả dạng giấu diếm được tai mắt của cảnh vệ.
Tóm lại, Tiểu Hồng cứ như vậy dưới ban ngày ban mặt, nghênh ngang đi ra khỏi tòa nhà kia đang lúc bị giam lỏng đến hơn nửa tháng , ra khỏi tòa nhà sau, nàng đi dọc theo đường phố yên lặng , đi từ từ trong chốc lát, cho đến nhìn thấy cách đó không xa phố xá náo nhiệt , nàng nhận ra mình đang ở kinh thành thành tây Uy Đức. Thì ra là, Cảnh Võ mang nàng về kinh thành thật.
Cho đến khi đi vào phố xá sầm uất, Tiểu Hồng mới dừng bước lại, hít sâu một hơi.
Sau đó, nàng bắt đầu chạy đi thật nhanh. Người đi kẻ đến hai bên đường náo nhiệt, gần đến đường Huyền Vũ , hai bên đường phố càng náo nhiệt, nàng hai tay ôm chặt sổ sách, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy trốn thật nhanh .
Có nhiều lần nàng đụng phải người đi đường, nhưng ngay cả thời gian nói xin lỗi cũng không có, chỉ có thể chạy tiếp về phía trước.
Nhờ cậy, nhờ cậy, nàng không thể dừng lại!
Tiểu Hồng không biết mình chạy bao lâu, nàng chạy trốn đến khi bộ ngực , thắt lưng trắc đau nhức, nhưng vẫn là không chịu dừng lại, cuối cùng rốt cục nàng cũng tới đường Huyền Vũ , một đường phố buôn bán náo nhiệt vô cùng thương hành, nàng bắt đầu lảo đảo.
Thương gia tuổi trẻ Hỏa Kế, lập tức tiến lên đón, nàng thở dốc dường như không còn chút sức lực nào để nhúc nhích, dìu nàng vào bên trong: "Cô nương? Cô nương? Cô có khỏe không? "" mau, mau thay ta báo cho Trần chưởng quỹ!" Nàng thở hào hển, lời còn chưa hết câu thì Trần chưởng quỹ với mái tóc hoa râm xuất hiện trước cửa, nhìn lên thấy là nàng, chưởng quỹ kinh ngạc hô lên.
"Tiểu Hồng?"
"Trần chưởng quỹ." Nàng giống như là buồn ngủ gặp chiếu manh, nắm tay áo của trần chưởng quỹ thật chặt. "Ta có chuyện gấp phải lập tức báo cho đại tiểu thư biết."
Kinh thành quá mức rộng lớn, nàng biết mình có chặt đứt hai chân cũng không chạy về Tiền gia được, cho nên chỉ có thể đến một trong những nơi buôn bán của Tiền gia tại kinh thành, tìm người có thể tín nhiệm , trước là đem nàng đi trốn hai là mang tin đến cho đại tiểu thư. Đang lúc buôn bán trong thành này, Trần chưởng quỹ là một người lớn tuổi trung thành với tiền gia từ trước đến nay.
"Thật tốt rồi, ngươi đừng vội, nghỉ ngơi đi."
"Cám… cám ơn Trần chưởng quỹ." Trần chưởng quỹ đỡ nàng dậy , đi vào bên trong, mỗi khi Tiền gia buôn bán thì cũng được chuẩn bị một gian như thế để tới xem xét việc buôn bán hoặc dùng cơm, " ta rót chén trà cho ngươi." Trần chưởng quỹ nói,thay nàng rót một chén trà nóng, mới thân thiện hỏi: "Tiểu Hồng, ngươi làm sao trốn ra được ?" tin tức tiểu nha đầu, bị Ngân diện nhân bắt đi đã sớm truyền khắp kinh thành.
"Chuyện này không quan trọng, ta, ta phải tìm đại tiểu thư trước..."
"Ngươi đừng lo lắng." Hắn ấm giọng nói."Ta sẽ phái chiếc xe đưa ngươi trở về."
"Cám ơn Trần chưởng quỹ." Cảm xúc căng thẳng qua đi, Tiểu Hồng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng ngồi ở trên ghế, cảm giác mình không nhúc nhích được nữa.
"Đừng nói như vậy." Trần chưởng quỹ thở dài một hơi, thần thái khó nén mỏi mệt , "Tiền gia từ trên xuống dưới, đều bận rộn chuẩn bị chuyện ném tú cầu kiếm chồng của tiểu thư , cho nên rối ren chút ít."
"Đại tiểu thư thật muốn vứt tú cầu?" Tiểu Hồng khó có thể tin.
"Còn giả được không?"
"Nghiêm công tử đâu? Hắn không phải là bị thương sao?"
"Đúng vậy , thân thể bị thương, ngay cả tâm cũng khiến cho đại tiểu thư tổn thương!" Trần chưởng quỹ tiếc rẽ lắc đầu, đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Tiểu Hồng ngồi im ở trong ghế, hai tay giơ lên khẽ run bưng lên tách trà nóng Tiểu Hồng lấy quyển sổ giấu trong váy ra giống như là đang cầm bảo vật quý giá trên tay.
Có những chứng cớ này, là có thể khiến cho Cảnh Võ quay đầu lại.
Bất luận sau xảy ra chuyện gì, đại cô nương hoặc Nghiêm công tử sẽ vì hắn, hắn phạm tội hình quá nặng, cho dù pháp luật có khai ân, cũng tránh không khỏi kiếp lao ngục, nhưng nàng sẽ chờ hắn, cho dù đợi đến tóc trắng xoá, nàng cũng tuyệt không hối hận, một giọt nước mắt rơi trên sổ sách, khiến chữ viết hơi nhòe.
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng chân người đi tới , nàng cho là Trần chưởng quỹ rốt cục muốn gọi nàng lên xe, nàng vội vàng lau khô nước mắt.
Thanh âm già nua, kèm theo tiếng bước chân, từ từ đi tới gần cạnh cửa.
"Người đang ở bên trong." Trần chưởng quỹ vừa nói.
A! Sẽ không phải là, đại tiểu thư biết nàng trốn về đến tin tức, lập tức đặt hạ trù bị chuyện kiếm chồng, tự mình chạy tới đi?
Tiểu Hồng cảm động vội vàng lê bước hai chân đang nhức mỏi chạy tới mở cửa, ..
"Đại tiểu thư, ta…!"
Trên khuôn mặt mong đợi hoan hỉ nhìn người đứng bên ngoài cửa với Trần chưởng quỹ làm nàng hoảng sợ.
Người tới không phải là Tiền Kim Kim, mà là Cảnh Võ.
minhtrangxx87
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...