Hắn phớt lờ những người này và quay người rời đi.
“Lên đi chứ! Đám nha dịch các ngươi đông thế mà lại sợ một mình hắn hả! Các ngươi là nha dịch đảm đương trách nhiệm bảo vệ công lý! Tên này đã sát hại hai tiểu cô nương đấy, hãy nghĩ đến muội muội và nữ nhi của nhà các ngươi đi.”
Tri huyện lắc râu và hét lên.
Đám nha dịch hoảng sợ ban nãy lại lao về phía Túc Lưu Tranh, cố gắng khuất phục hung thủ!
Trong mắt Túc Lưu Tranh hiện lên lửa giận.
Nhưng hắn cũng không giải thích nhiều mà chỉ dùng tay không đối phó với đám nha dịch.
Túc Lưu Tranh ném một tên nha dịch khác ra ngoài, khi sự tà ác bị đè nén trong mắt Túc Lưu Tranh sắp hoàn toàn lộ ra thì Phù Vy bình tĩnh nói: “Hắn không phải kẻ giết người.”
Mọi người nhìn về phía Phù Vy.
Túc Lưu Tranh cũng quay lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Phù Vy, ngực phập phồng.
Tri huyện cau mày, nghiêm nghị nói: “Sao ngươi lại nói vậy? Ngươi có bằng chứng gì không?”
Phù Vy lạnh lùng nói: “Muốn kết tội một người, trước tiên phải đưa ra bằng chứng phạm tội thay vì để người đó tự đưa ra bằng chứng vô tội.”
Rõ ràng người đối diện là một nữ nhân mảnh khảnh yếu đuối nhưng không hiểu tại sao, sống lưng tri huyện lạnh buốt.
Nhìn những người xung quanh xì xào bàn tán, cộng thêm việc không thể bắt Túc Lưu Tranh ngay lập tức, tri huyện bèn dứt khoát xử lý vụ án tại chỗ.
Ông ta ho hai tiếng rồi nói: “Đương nhiên bản quan có nhân chứng!”
Ông ta nháy mắt ra hiệu, một nha dịch lập tức lôi một người từ phía sau ra làm chứng.
Nhân chứng tên là Ngô Sơn, một trư tượng [] ở huyện Thủy Trúc.
Hầu như tất cả những người tụ tập ở đây để hóng hớt chuyện vui đều biết hắn ta.
[]: Trư tượng: người bán thịt lợn.
Ngô Sơn chỉ vào Túc Lưu Tranh nói: “Chính là hắn! Đêm qua sau khi thu dọn quầy hàng, trên đường về nhà, ta tình cờ đi ngang qua hiện trường vụ án, chính mắt ta đã nhìn thấy bóng lưng của hắn khi tháo chạy.”
“Bóng lưng?” Phù Vy chế nhạo: “Nếu ta nhớ không lầm thì đêm qua trời nhiều mây và dù duỗi tay cũng không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Ngươi chỉ dựa vào bóng lưng của một người mà đòi nhận dạng họ ư?
Ngô Sơn hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn mọi người, lấp liếm: “Đúng, đúng là rất giống hắn!”
“Giống?” Phù Vy rời mắt khỏi Ngô Sơn và nhìn tri huyện: “Đại nhân, đây chính là nhân chứng trong miệng ngài đấy ư?”
Những người đang xem cũng bắt đầu dao động.
Hai tiểu cô nương vô tội đã bị giết nên họ vô cùng phẫn nộ.
Họ chỉ muốn bắt được kẻ sát nhân để trả thù cho những người tội nghiệp đã thiệt mạng, đồng thời họ cũng mong muốn ngày sau được sống trong bình yên.
Khóe miệng tri huyện giật giật, ông ta không ngờ lời khai của Ngô Sơn lại đột nhiên đổi thành thế này.
Ông ta nói: “Bổn quan cũng không hề nói chuyện này chắc chắn do Túc Lưu Tranh làm.
Nhưng hiện giờ hắn là đối tượng tình nghi thì sao không thể đưa hắn về nha môn để thẩm vấn và điều tra?”
Phù Vy gật đầu: “Hợp lý như vậy thì hoàn toàn có thể.”
“Nhưng,” Phù Vy bình tĩnh nói: “Đêm qua chắc chắn Túc Lưu Tranh không đi ngang qua nơi xảy ra án mạng.
Người này nhận nhầm người rồi.”
“Ngươi có chứng cứ sao?” Tri huyện ngẫm nghĩ rồi nói: “Bổn quan biết phu quân của ngươi là huynh trưởng của hắn.
Nếu đã có quan hệ họ hàng như vậy thì ngươi không thể làm chứng.”
Một nụ cười nhạt chậm rãi xuất hiện trên môi Phù Vy, nàng im lặng một lúc rồi mới nhàn nhã nói: “Tối qua hắn đã ở chỗ ta.”
Tri huyện cau mày nói: “Ngươi có quan hệ họ hàng nên lời khai của ngươi…”
Phù Vy ngắt lời ông ta, bình tĩnh nói: “Trên giường của ta.”
Mọi người ồ lên.
Tri huyện trợn to hai mắt, ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Não ông ta không tài nào xoay chuyển vấn đề, cổ họng ông ta cũng không thể phát ra tiếng động.
Cuối cùng ông ta cũng hoàn hồn.
Chẳng có nữ nhân nào lại nói xằng xiên tổn hại danh tiết của mình, hơn nữa hai người này còn là góa phụ mới chết chồng và tiểu thúc tử.
Tri huyện nhìn Phù Vy với vẻ mặt phức tạp.
Nếu nàng có thể nói như vậy thì xem ra Ngô San đã nhận nhầm người, hung thủ thực sự không phải là Túc Lưu Tranh.
“Đây là tội thông * dâm….
phải chịu đòn!”
“Không tính….
nam nhân của cô nương này đã chết rồi.”
“Nhưng Túc Thanh Yên mới chết chưa đầy một tháng!”
“Đúng là cái thứ lẳng lơ.”
“Tiếc cho Thanh Yên vì cưới phải một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy.”
Tiếng bàn tán của đám đông càng lúc càng lớn, có người nhìn bằng ánh mắt khinh thường, có người cảm thấy tiếc nuối cho Túc Thanh Yên.
“Thật vô liêm sỉ!” Đột nhiên một phu nhân đứng trong đám đông lớn tiếng chửi rủa rồi lấy trứng từ trong chiếc giỏ xách trên tay ra và ném về phía Phù Vy.
Hoa Ảnh nhanh tay lẹ mắt kéo Phù Vy ra, Trám Bích và Linh Chiểu cũng vội vàng vây quanh Phù Vy để bảo vệ nàng.
Ngày càng có nhiều người chộp lấy những thứ xung quanh rồi ném vào Phù Vy.
Một số ném rau, số khác lại nhặt đá trên mặt đất ném.
“Mau bảo vệ chủ tử trở về!” Hoa Ảnh vừa nói vừa đi sau cùng để bảo vệ.
Túc Lưu Tranh bỗng nhiên tóm lấy một nha dịch, nhấc Y lên rồi ném về phía đám đông.
Đám đông kinh ngạc hét lên, không màng đến việc chửi mắng Phù Vy nữa.
Túc Lưu Tranh cúi người nhặt con dao mà tên nha dịch đánh rơi trên mặt đất.
“Kẻ nào mắng nàng ấy, ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó.
Kẻ nào ném đồ vào nàng ấy, ta sẽ chặt tay kẻ đó!”
Hắn ném con dao trên tay về phía đám đông khiến họ kinh sợ chạy tán loạn.
Con dao cắm xuống đất và chặn trước mặt một phu nhân.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, chiếc giỏ bà ta đang ôm rơi xuống, trứng bên trong giỏ rơi la liệt dưới đất.
Bà ta là người đầu tiên ném đồ vào người Phù Vy.
Túc Lưu Tranh sa sầm mặt, sải bước đi về phía Phù Vy, nắm tay nàng rồi dẫn nàng đi về phía trước.
Phù Vy liếc nhìn hắn, hất tay hắn ra rồi một mình bước về phía trước, phớt lờ hắn.
Túc Lưu Tranh đứng yên một lúc rồi sải bước theo Phù Vy đi về phía Hội Vân Lâu.
Trên đường đi, tất cả người dân huyện Thủy Trúc đều dừng việc đang làm và nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Con phố dài nhộn nhịp hàng ngày hiếm khi yên ắng như lúc này đây.
Trở lại Hội Vân Lâu, Phù Vy bước đến cửa, một tay giữ mép cửa, một tay cởi đôi giày dính bùn khi đi bên ngoài.
Nàng bước qua ngưỡng cửa, giẫm lên tấm thảm mềm rồi đi vào trong phòng.
Túc Lưu Tranh trực tiếp sải bước và đuổi kịp Phù Vy.
Phù Vy liếc nhìn ủng của hắn và mắng: “Cái thứ dơ bẩn!”
Túc Lưu Tranh đã lao tới trước mặt Phù Vy, nắm tay nàng rồi nhìn chăm chú vào mắt nàng, hỏi: “Sao họ lại mắng tẩu tẩu?”
Phù Vy kinh ngạc và nghi ngờ rằng nàng đã nghe nhầm.
Nàng không thể tin nổi, ngước mắt nhìn vẻ mặt của Túc Lưu Tranh.
Trên mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc và cố chấp như thể hắn thực sự không hiểu.
Phù Vy tức giận cười mắng: “Hóa ra ngươi ngu ngốc đến mức không biết thông * dâm là gì hả?”
“Cái gì của ca ca cũng là của ta!” Túc Lưu Tranh nghiêm túc nhả ra từng chữ.
“Hoang đường.” Phù Vy cười khẩy.
Nàng quay mặt đi, không nhìn mặt Túc Lưu Tranh nữa.
Hồi lâu không nghe thấy hắn lên tiếng, Phù Vy lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cau mày và trầm tư.
Phù Vy thở dài, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: “Dù quan hệ giữa ngươi và ca ca ngươi tốt đến mấy thì cũng không thể cùng hưởng thê tử.
Hôm nay ngươi mới chỉ có quan hệ tốt với ca ca ngươi, vậy ngày sau khi có huynh đệ hợp cạ hơn thì ngươi cũng sẽ dâng thê tử của ngươi cho họ hả? Tỷ như đám tráng đinh ở tiêu cục Bình An và Tống….”
“Không giống nhau.” Túc Lưu Tranh ngắt lời Phù Vy.
Sao ca ca có thể giống người khác? Không giống, đó là ca ca duy nhất của hắn trên thế gian này.
Nhìn Túc Lưu Tranh cau mày và ngơ ngác, Phù Vy đưa tay chạm vào lông mày hắn, nhỏ giọng nói: “Không hiểu thì thôi.”
Nàng quay người định rời đi, nhưng Túc Lưu Tranh đã ôm eo nàng và không chịu buông nàng ra.
“Vậy tại sao tẩu tẩu lại nói cho mọi người biết?” Túc Lưu Tranh hỏi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy.
Nếu đã là chuyện không đúng và xấu xa, tại sao tẩu tẩu lại nói điều đó trước mặt nhiều người như vậy?
Để giúp đỡ hắn, không để hắn bị quan quân bắt và tống vào ngục sao?
Phù Vy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì ta không biết xấu hổ.”
Nàng dùng sức đẩy Túc Lưu Tranh ra, quay người tránh xa hắn một chút.
Nàng bước đến bên cửa sổ, cảm nhận làn gió mùa thu mát mẻ.
Túc Lưu Tranh giơ tay chạm vào trái tim mình.
Cơn đau không thể giải thích được nơi lồng ngực khiến hắn thở thôi cũng thấy đau đớn.
Tại sao lại đau? Hắn không sao hiểu nổi.
Phù Vy nằm trên chiếc ghế bập bênh, nhắm mắt lại và chậm rãi nói: “Lần sau vào phòng hãy cởi giày bẩn ra.:
Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn đôi ủng của mình.
Đôi ủng không chỉ dính đầy bùn mà còn dính máu của một tên nha dịch.
Hắn hơi há miệng, cau mày nhìn Phù Vy và lẩm bẩm: “Ta có chuyện muốn nói với tẩu tẩu.”
Phù Vy nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thờ ơ nói: “Nói đi.”
“Ta quên mất rồi.”
Phù Vy quay mặt sang hướng khác, không muốn để ý đến kẻ ngốc này.
Túc Lưu Tranh bực bội bứt tóc, đầu óc hắn choáng váng và không nhớ ra gì hết.
Hắn xoay người đi ra ngoài, tiếng bước chân trên cầu thang vang lên cộp cộp.
Hắn vừa ra ngoài, Trám Bích đã dẫn hai tiểu nha hoàn bước vào phòng và thay tấm thảm mới.
Túc Lưu Tranh ngồi trên tầng hai, nhìn họ thay thảm trên lầu và dưới lầu.
Cảm giác khó chịu không sao giải thích được nơi lồng ngực khiến hắn càng cáu kỉnh hơn, thậm chí hắn đứng ngồi không yên.
Hắn sốt ruột nhìn quanh tầng hai và liếc nhìn vài bộ y phục trên kệ.
Đó là một số bộ y phục nam tinh xảo và sang trọng.
Chỗ này vốn đều đặt tủ đựng sách nên giá treo y phục bỗng trở nên lạc lõng.
Phù Vy luôn mắng hắn bẩn thỉu, Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn y phục nhàu nhĩ, rách rưới và ố vàng của hắn.
Túc Lưu Tranh đứng dậy, đi đến giá treo y phục, chọn một bộ Trường Sam màu xanh tre xanh mặc vào người.
Phù Vy chợp mắt trong phòng một lúc nhưng không thể chìm vào giấc ngủ.
Nàng đứng dậy, lấy chiếc áo khoác trên kệ khoác lên vai, uể oải bước xuống lầu.
Nàng định bụng xuống lầu hai đọc sách giết thời gian.
Nàng đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn bóng người trước bàn làm việc.
Thanh Yên của nàng đã trở lại, chàng đang đứng trước bàn sách và sắp xếp sách trên đó.
“Thanh…” Phù Vy tiến lên một bước rồi dừng lại.
Túc Lưu Tranh lập tức quay đầu nhìn nàng.
Phù Vy lập tức lạnh mặt, hỏi to: “Ai cho phép ngươi mặc y phục của chàng ấy?”
Bộ y phục mới mà nàng đặt riêng cho Túc Thanh Yên đã được giao đến hôm nay, nhưng chàng sẽ không bao giờ có cơ hội mặc nó nữa.
Phù Vy tức giận giật lấy những cuốn sách trên tủ sách bên cạnh và ném chúng vào Túc Lưu Tranh.
Những cuốn sách lần lượt đập vào đầu, mặt và cơ thể của hắn, sách rải rác trên mặt đất như những chiếc lá rơi.
Túc Lưu Tranh chỉ nhìn nàng mà không né tránh.
Hắn không hiểu tại sao Phù Vy lại tức giận như vậy.
Chỉ là y phục thôi mà, trước giờ hắn và ca ca luôn dùng chung y phục.
Chưa kể khi Phù Vy cắt những bộ y phục mới này, chính nàng đã yêu cầu thợ may đo kích thước cơ thể hắn mà.
Mãi đến khi Phù Vy ném sách mệt mỏi và vịn vào tủ y phục thở hổn hển thì Túc Lưu Tranh mới bước về phía nàng.
Hắn đưa tay đỡ eo Phù Vy, cố định thân thể mềm mại của nàng trong lồng ngực hắn.
Hắn cúi đầu nhìn đôi má đỏ bừng của nàng, trúc trắc nói: “Tẩu đừng tức giận nữa.”
Trước giờ Túc Lưu Tranh chưa từng dỗ dành ai, lời dỗ dành khô khan của hắn cứ kỳ kỳ sao đó.
Hắn cau mày, quay mặt sang một bên.
“Ta không mặc nữa.”
Nói xong, hắn buông Phù Vy ra, lùi lại nửa bước, đưa tay cởi bộ Trường Sam trên người.
Phù Vy quan sát động tác của hắn và nhìn thấy một vết đỏ trên mu bàn tay hắn, chính là dấu vết do cuốn sách nàng vừa ném để lại.
Nàng từ từ ngước mắt lên, sau đó nhìn thấy gò má và trán hắn cũng bị thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...