Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Phù Vy bước đi chậm rãi còn Túc Lưu Tranh sải bước nhanh chóng.

Trước khi Phù Vy quay trở lại phòng thì hắn đã đuổi kịp và giữ cổ tay nàng.

Phù Vy rũ mắt nhìn bàn tay hắn.

Một lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt nói: “Muốn tắm cùng ta không?”

Túc Lưu Tranh còn chưa kịp trả lời, Phù Vy đã chán ghét nói: “Quên đi, chân ngươi bị thương, đừng làm bẩn nước của ta.”

Túc Lưu Tranh cúi đầu và nhìn vào chân mình.

Phù Vy thoát khỏi tay Túc Lưu Tranh, đẩy cửa đi vào phòng rồi đi thẳng vào phòng tắm bên trong.

Một ngày trôi qua, dấu vết ân ái trên người nàng vẫn chưa biến mất.

Nước chạm vào những vết hằn trên cơ thể nàng.

Phù Vy nhìn mà thấy phiền lòng, nàng tắm rửa qua loa rồi ra khỏi nước.

Lúc nàng đang thay y phục thì Túc Lưu Tranh từ bên ngoài đi vào.

Túc Lưu Tranh liếc nhìn nước trong bồn, cởi cúc y phục, ném y phục lên kệ, đôi chân dài bước vào bồn tắm.

Phù Vy nghe thấy tiếng nước nhưng không ngoảnh đầu lại.

Không lâu trước đây, Túc Thanh Yên cũng từng dùng lại nước tắm của nàng.

Phù Vy nhắm mắt lại, đè nén sự bối rối trong lòng.

Nàng không thừa nhận mình thích Túc Thanh Yên nhiều đến mức nào, chàng chỉ là thú vui giải sầu mà thôi.

Có điều, chàng chết vì cứu nàng nên nàng mới nhớ nhung chàng.

Chỉ cần trả xong mối thù cho chàng thì ân oán cũng chấm dứt.

Đương nhiên nàng sẽ quên đi chàng thư sinh ngốc nghếch ấy.

Phù Vy vô thức nắm chặt tay, một cơn đau nhẹ kéo nàng trở lại hiện thực.

Nàng thả lỏng tay, nhìn dấu vết móng tay in trên lòng bàn tay.

Nàng quay người và bước ra ngoài.

Túc Lưu Tranh gọi nàng dừng bước.

“Tẩu tẩu.”


Phù Vy quay lại nhìn thì thấy Túc Lưu Tranh vẫn đứng trong bồn nước nhưng nghiêng người về phía, cánh tay ướt át của hắn đặt trên mép bồn tắm, hắn nhìn chăm chú vào mắt Phù Vy, nghiêm túc nói: “Ta muốn làm chuyện đó với tẩu tẩu trong nước.”

Phù Vy nhìn hắn đăm đăm hồi lâu rồi mới khinh thường nói: “Thứ dơ bẩn đúng là thứ dơ bẩn.”

Nàng quay người bước ra ngoài, không thèm đoái hoài đến kẻ giả mạo kia.

Phía sau có một tia nước bắn tung tóe, Túc Lưu Tranh đứng dậy từ trong bồn tắm.

Hắn không lau nước trên người mà sải bước về phía Phù Vy.
Khi Phù Vy bước đến bàn tròn, hắn đã đuổi kịp nàng, ôm eo nàng, bế nàng rồi đặt nàng lên bàn.

“Ân ái với tẩu tẩu trên bàn cũng được.”

‘Chát!’ Phù Vy tát một cái, mặt Túc Lưu Tranh lệch sang một bên.

Nàng giơ tay lên định tát cái thứ hai nhưng khi nhìn vào khuôn mặt giống hệt Túc Thanh Yên, tay nàng cứng đờ giữa không trung.

Túc Lưu Tranh liếm khóe miệng, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ hưng phấn.

Hắn chậm rãi quay mặt lại, vui vẻ nhìn Phù Vy: “Tẩu tẩu tiếp tục đi.”

Hắn nắm tay Phù Vy, đưa lên và tát vào mặt hắn: “Tẩu tẩu dùng lực đánh tiếp đi!”

Phù Vy nhắm mắt lại và lắng nghe giọng nói thúc giục của Túc Lưu Tranh.

Rõ ràng cùng một giọng nói nhưng vì thanh điệu và ngữ khí khác nhau mà biến thành một giọng nói hoàn toàn khác.

Phù Vy không muốn nghe giọng nói của Túc Lưu Tranh thêm nữa, nàng ôm mặt hắn rồi hôn lên môi hắn.

Túc Lưu Tranh chưa chuẩn bị trước nên bị động trong giây lát, sau đó hắn hoàn hồn và đáp trả nụ hôn của Phù Vy một cách mạnh mẽ, đồng thời xé y phục của nàng.

Chuyện sai trái hoang đường lại diễn ra.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Phù Vy chưa mở mắt ra đã đưa tay chạm vào bên ngoài giường theo thói quen nhưng chỉ chạm vào giường trống.

Nàng lập tức tỉnh ngủ, mở mắt ra, nhìn bên giường trống trải.

Túc Thanh Yên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Phù Vy cũng không biết Túc Lưu Tranh rời đi từ lúc nào.

Nhưng không sao cả, nàng không thèm quan tâm đến hắn.

Có lẽ hắn sẽ đi tới từng nhà, quấy rầy người dân để tìm ca ca của hắn.

Phù Vy nghe Linh Chiểu nói gần đây người dân toàn huyện Thủy Trúc đều sợ hắn.

Phù Vy thở dài ngậm ngùi.


Thân là trung tâm của những cuộc tranh đấu hoàng quyền, Phù Vy đã chứng kiến ​​quá nhiều cảnh huynh đệ tương tàn, thậm chí là nhi tử phản loạn chống phụ thân.

Tình huynh đệ mà Túc Lưu Tranh dành cho ca ca của hắn thực sự khiến Phù Vy ngạc nhiên đến mức không thể tin được.

Phù Vy lại cử người đến thúc giục Thu Hỏa, nàng nói lời tuyệt tình — Nếu còn không có manh mối thì Y tự mang đầu đến gặp nàng.

Đã lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì từ Thu Hỏa.

Vậy thì chỉ có hai khả năng.

Một là kẻ đứng sau đã chuẩn bị không chút sơ hở, khả năng còn lại là Thu Hỏa đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng kẻ đứng sau có thân phận không tầm thường nên Y cần thận trọng điều tra ra bằng chứng chính xác hơn.

Phù Vy đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người náo nhiệt trên con phố dài, trầm ngâm suy nghĩ.

Nàng bắt đầu đoán xem ai là kẻ đầu sỏ đứng sau, từng người khả nghi lần lượt xuất hiện trước mặt nàng.

Phù Vy lại tự hỏi liệu nàng có thể không chút kiêng dè lấy mạng kẻ đó mà không quan tâm kẻ đó là ai hay không?

Ngay cả bây giờ, khi nàng đã bình tĩnh lại, nàng vẫn tin chắc rằng nàng sẽ lấy mạng kẻ đó.

Linh Chiểu từ dưới lầu đi lên, trước tiên nàng ấy nhìn vẻ mặt của Phù Vy, sau đó cười nói: “Chủ tử, nô tì tìm được một tiệm mứt hoa quả rất ngon, người nhất định sẽ thích cho mà xem.”

Nàng ấy bước đến chỗ Phù Vy và đặt chiếc đĩa nhỏ chứa đầy mứt vào tay Phù Vy.

Phù Vy liếc nhìn rồi ăn một miếng.

“Không tồi.”

Linh Chiểu mỉm cười nói: “Chủ tử thích là tốt rồi! Nô tì hỏi thăm được vài tiệm bán đồ ăn ngon từ người dân địa phương và mua hết về cho người nếm thử đấy.”

Phù Vy không nói gì mà lấy một miếng mứt hoa quả khác để ăn, từ từ loại bỏ vị đắng trong bát thuốc tránh thai nàng uống hồi sáng.

Linh Chiểu thấy hôm nay tâm trạng Phù Vy tốt nên tiếp tục kể một số điều kỳ lạ mà nàng ấy nghe được gần đây để giúp nàng giải sầu.

Phù Vy vừa nghe vừa ăn thêm vài miếng mứt.

“Đúng rồi.” Linh Chiểu hỏi: “Chủ tử, người còn nhớ tiểu cô nương bán hoa bị giết không?”

“Tôn Văn Tú.” Phù Vy hỏi: “Nha môn đã bắt được hung thủ chưa?”

Linh Chiểu lắc đầu nói tiếp: “Không những không bắt được kẻ sát nhân, đêm qua còn có một tiểu cô nương khác bị giết.”

Phù Vy lập tức cau mày mắng: “Sao còn chưa tìm được?”

Linh Chiểu rụt vai lại, đột nhiên cảm thấy không nên nói chuyện này.


Mấy chuyện giết người như vậy sao giúp chủ tử giải sầu được? Rành rành khiến chủ tử tấm tức thêm thì có!

Linh Chiểu vội vàng nói thêm: “Lúc trước Tôn Văn Tú bị giết vào nửa đêm nên không ai nhìn thấy, cũng không có nhân chứng.

Nhưng nô tì nghe nói lúc tiểu cô nương khác bị giết đêm qua thì có người tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy bóng lưng của kẻ sát nhân.

Chắc lần này sẽ sớm bắt được hung thủ về quy án thôi.”

“Hy vọng như vậy.” Phù Vy nói.

Nàng không ăn thêm mứt hoa quả nữa, quay người đi về phía giường.

Linh Chiểu biết nàng lại mệt nên không nói nữa mà nhanh chóng bước ra ngoài, rót một cốc nước ấm cho Phù Vy rồi đặt lên đầu giường.

Sau đó, nàng ấy đóng cửa và cửa sổ lại rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Phù Vy ngủ không sâu và gặp ác mộng liên miên.

Chốc chốc, nàng mơ về những ngày chạy trốn khi còn nhỏ, lát lát, nàng lại mơ được cha bảo vệ để tránh bị săn đuổi.

Nàng muốn thức dậy, nhưng quá mệt nên không tỉnh nổi.

Giấc mơ vẫn tiếp tục.
Nàng mơ thấy đôi mắt đùa cợt, mỉa mai khi nàng bơ vơ bước vào Kinh thành.

Nàng cũng mơ về nỗi sợ hãi khi giết người lần đầu tiên và sự vô tình của nàng khi tiếp tục giết người với khuôn mặt vô cảm.

Giấc mơ quá dài, dường như mơ hết những gì từng trải qua trong cuộc đời nàng.

Linh Chiểu đứng ngoài cửa, do dự hồi lâu, không biết có nên vì chuyện của Túc Lưu Tranh mà quấy rầy trưởng công chúa nghỉ ngơi hay không.

Nàng ấy không thể quyết định nên quay lại hỏi ý kiến Trám Bích.

Trám Bích cau mày, ngẫm tới ngẫm lui rồi mới gật đầu.

Lúc này Linh Chiểu mới gõ cửa: “Chủ tử, đệ đệ của cô gia xảy ra chuyện rồi, hắn bị người của quan phủ áp giải đi.”

Phù Vy bỗng choàng tỉnh từ giấc mộng nặng nề.

Còn chưa mở mắt, nàng đã cau mày, không vui nói: “Hắn chết hay không thì liên quan gì tới ta?”

Linh Chiểu rụt cổ, giữ im lặng.

Linh Chiểu và Trám Bích nhìn nhau, vừa toan quay người rời đi thì trong phòng truyền đến câu hỏi khác của Phù Vy: “Là chuyện gì?”

Linh Chiểu vội vàng giải thích ngắn gọn: “Chủ tử, chuyện có liên quan đến vụ án giết người mà nô tì kể chiều nay.

Có nhân chứng nói rằng kẻ sát nhân bỏ trốn là đệ đệ của cô gia nên người của quan phủ muốn bắt giữ hắn…”

Trám Bích nhỏ giọng bổ sung: “Trước nay danh tiếng của Túc Lưu Tranh ở huyện Thủy Trúc không tốt lắm.

Bây giờ rất nhiều người đều tin chắc rằng hắn là kẻ gây ra hai vụ cưỡng hiếp và giết người này.”

Nhưng nếu hai vụ án mạng do cùng một người thực hiện thì ba người họ đều biết hung thủ không thể nào là Túc Lưu Tranh.


Bởi vì...!đêm qua Túc Lưu Tranh ở lại Hội Vân Lâu và sáng nay mới rời đi.

Phù Vy mở mắt ra, lặng lẽ thở dài.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, mệt mỏi nói: “Vào thay đồ cho ta.”

Trám Bích và Linh Chiểu vội vàng vào phòng đỡ Phù Vy dậy.

Đây là lần đầu tiên Phù Vy bước ra khỏi Hội Vân Lâu kể từ khi chuyển về đây.

Khi nhìn thấy Phù Vy, những người bán hàng và người qua đường đều sững sờ nhưng nhanh chóng hoàn hồn và tỏ vẻ bất mãn với nàng.

Chẳng bởi gì khác, Phù Vy đang mặc một chiếc váy màu đỏ.

Chưa đầy một tháng sau khi phu quân mất, nàng không những xuất hiện lộ diện mà còn ăn mặc như thế này hả?

Đúng là không ra thể thống gì!

Phù Vy liếc nhìn đám đông, thầm hiểu sự chỉ trích của bọn họ.

Nhưng nàng không bao giờ quan tâm đến những lời nhận xét của người khác.

Nàng nhìn thẳng, men theo con phố dài đi về phía trước một cách vô cảm.

Nha môn khá gần, hơn nữa nơi đây còn ở thành thị sầm uất nên Phù Vy quyết định đi bộ tới thay vì để Hoa Ảnh thúc xe ngựa.

Còn chưa đến nha môn, từ xa Phù Vy đã nhìn thấy một đám đông đang tụ tập trước mặt, từ trong đám đông truyền đến tiếng xì xào bàn tán của mọi người và tiếng người kêu đau.

“Không phải ta! Ta không làm!” Giọng nói của Túc Lưu Tranh vang lên từ đám đông.

Phù Vy nghẹn họng, hắn chỉ biết nói suông thì người khác tin được chắc?

Hoa Ảnh đẩy đám đông sang một bên và dẫn Phù Vy vào trong.

Trám Bích và Linh Chiểu đi theo Phù Vy.

Bước vào trong mới thấy bảy tám nha dịch nằm la liệt trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.

Lại nhìn Túc Lưu Tranh, hắn đang đứng ở trung tâm, mặt nhuốm vẻ hung dữ.

Ngày càng có nhiều nha dịch cầm vũ khí vây quanh hắn nhưng sau khi hắn đạp mấy nha dịch kia ngã xuống đất thì những nha dịch còn lại không dám bước tới nữa.

Tri huyện đã sớm ra khỏi nha môn, nhìn thấy cảnh các nha dịch bị đánh sứt đầu mẻ trán, ông ta chỉ tay vào Túc Lưu Tranh hét lên: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau bắt hung thủ về quy án!”

Các nha dịch ngơ ngác nhìn nhau, trước sự thúc giục của tri huyện, họ tiến lên một bước nhỏ, sau đó không dám tiến lên nữa.

Thì ra người dân vây quanh đang hét đánh hét giết và đòi bắt Túc Lưu Tranh để trừng trị theo luật.

Sau khi thấy cảnh nha dịch nằm dưới đất, tất cả đều im lặng và không dám đòi công lý nữa.

Ngược lại, họ quay ra mắng đám nha dịch nhát như thỏ đế vì không dám bước tới khuất phục kẻ sát nhân!

Túc Lưu Tranh càng ngày càng cáu kỉnh.

Hắn phải đi tìm ca ca, không muốn bị những người này vây quanh làm trì hoãn việc tìm kiếm của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận