Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Hai đầu chân mày của Túc Lưu Tranh cau lại.

Hắn không thích bị bịt mắt và không nhìn thấy gì nên đưa tay kéo tấm màn đen ra.

Phù Vy giữ cổ tay hắn, cảnh cáo: “Nếu ngươi dám gỡ xuống thì cút ra ngoài!”

Túc Lưu Tranh chậm rãi thở ra một hơi mới có thể nói bằng giọng điệu bình thường: “Tẩu tẩu sợ bị nhìn thấy à?”

Phù Vy cười chế nhạo: “Do mắt của ngươi xấu thôi.” Nói đến đây, ánh mắt nàng dán chặt vào gò má của Túc Lưu Tranh.

Thông qua gương mặt này để nhìn một người khác.

Túc Lưu Tranh bực bội nghiêng đầu, không kéo tấm màn đen che mắt nữa mà đưa tay mò mẫm trên giường một lúc.

Sau đó, hắn bắt chéo hai mắt cá chân của Phù Vy rồi đặt lên vai hắn.

Phù Vy ngã vào chiếc chăn gấm mềm mại, tư thế này khiến nàng có cảm giác bị xúc phạm.

Nàng cau mày muốn đẩy tên khốn này ra nhưng nhìn khuôn mặt giống hệt Túc Thanh Yên, bàn tay vươn ra của nàng lại ấn vào ngực Túc Lưu Tranh trong giây lát, sau đó từ từ trượt xuống một cách yếu ớt.

Tấm rèm giường màu đỏ mềm mại tự động chuyển động mà không cần gió, bồng bềnh như mây và sương suốt đêm.

Khi trời sáng, cơn mưa phùn giăng ngoài cửa sổ, mưa lặng lẽ thấm ướt cõi hồng trần.

Hai tấm rèm giường màu đỏ mềm mại cuối cùng cũng thôi rung động, ngăn cách chiếc giường thơm tho và ẩm ướt với sự ồn ào bên ngoài, tạo nên một nơi yên tĩnh cho hai người.

Hội Vân Lâu được xây quay mặt ra đường.

Khi tiếng động ngoài cửa sổ truyền vào, Túc Lưu Tranh bỗng mở choàng mắt ra, lập tức tỉnh ngủ.

Trời đã sáng, đã đến lúc hắn phải đi tìm ca ca của hắn.

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, nhặt y phục rơi trên sàn rồi mặc vào người.

Ngay khi chuẩn bị đưa tay đẩy cửa ra, hắn lại ngoảnh đầu lại như bị ma xui quỷ khiến.

Tấm màn giường bị hắn vén lên một nửa, thoáng để lộ thân hình cuộn tròn của Phù Vy.

Nàng vẫn chưa tỉnh dậy.
Túc Lưu Tranh quay lại giường, vén rèm ra và nhìn Phù Vy.

Nàng quay lưng lại với Túc Lưu Tranh, hướng mặt vào trong giường.

Chỉ có một góc chăn gấm che mông và eo của nàng, làn da trắng như tuyết hiện rõ trong tầm mắt Túc Lưu Tranh.

Trên người nàng có rất nhiều dấu vết ân ái, tất cả đều do Túc Lưu Tranh để lại vào đêm qua.

Túc Lưu Tranh vô thức cúi xuống và kéo chăn sang một bên để đắp cho Phù Vy, nhưng tấm chăn vừa che người nàng thì hắn lại cau mày.


Tại sao hắn lại đắp chăn cho Phù Vy? Không cần thiết phải làm vậy đúng không?

Đêm qua nữ nhân này vừa mắng vừa đạp hắn.

Túc Lưu Tranh kéo chiếc chăn gấm vừa đắp cho Phù Vy xuống và đặt nó trở lại vị trí ban đầu, chỉ đặt một góc chăn lên eo và mông nàng.

Sau đó, hắn quay người rời đi với vẻ mặt âm u nhưng vừa bước được hai bước thì khựng lại.

Hình như...!lúc ngủ dậy hắn đã nhấc chăn lên nên chỉ còn lại một góc chăn trên người nàng.

Hắn quay lại giường và đắp chăn cho Phù Vy.

Ánh mắt hắn dừng lại ở cái gáy trắng như tuyết của Phù Vy, ngọn lửa trong lòng hắn đột nhiên lại bốc lên, hắn nheo mắt lại, cởi y phục rồi leo lên giường.

Phù Vy tỉnh dậy sau khi bị giày vò.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Túc Lưu Tranh, vô thức gọi một tiếng:
“Thanh Yên.”

Động tác của Túc Lưu Tranh khựng lại, hắn ngước mắt nhìn Phù Vy.

Phù Vy nhìn vào đôi mắt nham hiểm trước mặt và lập tức tỉnh hẳn cơn buồn ngủ.

Nàng còn chưa kịp nhấc chân đá Túc Lưu Tranh đi thì hắn đã rút lui.

Túc Lưu Tranh sa sầm mặt nhảy ra khỏi giường, nhặt y phục trên sàn, nhanh chóng mặc vào người rồi bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Phù Vy gọi tên ca ca của hắn, chấp niệm trong lòng khiến Túc Lưu Tranh có thể dập tắt ham muốn của mình.

Hắn phải đi tìm ca ca! Hắn phải đưa ca ca trở về.

Phù Vy cau mày nhìn Túc Lưu Tranh đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Nàng duỗi tay tìm chỗ vịn rồi ngồi dậy, thân thể nàng đau nhức như bị cán qua.

Nhìn lại những dấu vết ân ái trên cơ thể, đôi mày của nàng càng cau chặt hơn.

Nàng khẽ nghiêng đầu rồi đưa tay xoa trán.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ.

Phù Vy thở hắt ra, bình tĩnh lại đôi chút, kéo chăn quấn người rồi nói: “Vào đi.”

Trám Bích nhẹ nhàng bước vào, lòng hơi khiếp sợ.

Trong hai năm qua, trưởng công chúa Phù Vy đối xử tử tế với họ và cuộc sống của họ rất tốt.

Nhưng tâm trạng bất ổn gần đây của trưởng công chúa đã khiến Trám Bích nhớ lại sự dè dặt khi hầu hạ trưởng công chúa trong hai năm đầu.


Lúc đó...!trưởng công chúa ngày nào cũng ra lệnh giết người…

“Chủ tử muốn dậy ạ?” Trám Bích cung kính hỏi.

Phù Vy mệt mỏi nhắm mắt lại rồi đưa ngón tay khẽ vuốt mái tóc đen rối bù.

Im lặng một lúc, nàng khàn giọng nói: “Đi nấu canh tránh thai cho ta.”

“Vâng.” Trám Bích nhận lệnh, quay người đi ra ngoài giải thích với Linh Chiểu.

Sau đó nàng ấy quay lại phòng, lấy y phục cho Phù Vy và đỡ nàng đứng dậy.

Nhưng Phù Vy không muốn dậy mà nằm lại trên giường cho đến khi canh tránh thai được đưa tới.

Trám Bích đỡ Phù Vy ngồi dậy rồi đưa canh cho nàng.

Phù Vy nhấp một ngụm canh.

Nước canh đắng đến nỗi mắt nàng lập tức đỏ hoe.

Rõ ràng thân thể ốm yếu này khiến nàng phải uống thuốc mỗi ngày như ăn cơm.

Theo lý mà nói, bát canh tránh thai này không hề đắng hơn loại thuốc nàng thường uống.

“Nàng ngày ngày uống thuốc nên lượng thuốc trong người nàng đã quá nhiều rồi, không thể để nàng dùng thêm thuốc nữa.”

Phù Vy nhắm mắt lại và nhấp thêm một ngụm canh tránh thai.

Nàng vẫn thấy đắng, rất rất đắng, càng uống càng đắng.

Buổi tối, Túc Lưu Tranh đứng ở Hội Vân Lâu hồi lâu mới đi lên gõ cửa.

Hoa Ảnh mở cửa, nhìn thấy người đến là hắn, nàng ấy hơi chần chừ vì không biết có nên cho hắn vào hay không.

Hoa Ảnh ngoảnh đầu nhìn Trám Bích, Trám Bích khẽ gật đầu.

Hoa Ảnh còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị Túc Lưu Tranh đẩy ra.

“Ngươi làm cái gì thế?” Hoa Ảnh cau mày nhìn nam nhân thô lỗ trước mặt nhưng Túc Lưu Tranh phớt lờ nàng ấy và sải bước lên lầu.

Hoa Ảnh phàn nàn với Trám Bích: “Khác nhau một trời một vực, sao chủ tử lại…”

Nói được nửa chừng, Hoa Ảnh nuốt chửng nửa câu còn lại.

Nàng ấy nghĩ tới chuyện khác, lại nói: “Cũng phải, ban đầu chủ tử thấy cô gia đẹp trai anh tuấn nên mới mời về.


Đệ đệ của cô gia và cô gia lại giống nhau như hai giọt nước nên chủ tử kêu hắn bầu bạn cũng là chuyện quá đỗi bình thường ấy mà.”

Trám Bích lắc đầu: “Không phải vậy đâu.”
“Thế là thế nào?” Hoa Ảnh gặng hỏi.

Trám Bích khẽ thở dài mà không giải thích.

Túc Lưu Tranh bước lên tầng hai, ánh mắt hắn quét qua tủ sách chứa đầy sách, cuối cùng dán chặt ánh mắt vào Phù Vy.

Phù Vy đang quay lưng về phía hắn, cúi người thắp nhang trước bàn làm việc.

“Tẩu tẩu.” Túc Lưu Tranh bước từng bước về phía nàng.

Phù Vy ngó lơ hắn rồi lấy chổi quét sạch tro nhang, sau đó thắp sáng hỏa chiết tử để thắp cây nhang có hình đám mây tốt lành.

Mùi hương lập tức tràn ngập căn phòng, một làn khói mỏng bay thẳng lên.

Túc Lưu Tranh ngửi mùi thơm nồng nàn rồi đi tới sau lưng Phù Vy.

Hắn nói: “Ta từng ngửi thấy mùi hương này rồi.”

Hắn lại cau mày, cảm thấy mùi hương này rất quen nhưng lại không nhớ mình đã ngửi thấy ở đâu.

Phù Vy đậy nắp lư hương lại và nói: “Đây là mùi hương thông thường có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.”

Ánh mắt Túc Lưu Tranh rời khỏi làn khói thẳng tắp và dừng lại ở Phù Vy đang ở trước mặt hắn.

Hắn nói: “Hôm nay cũng không có tin tức gì về ca ca của ta.”

Động tác sắp xếp các dụng cụ thắp hương của Phù Vy hơi khựng lại.

Nàng nói: “Chàng ấy đã chết rồi.”

Đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh lập tức hiện lên sự tức giận và lo lắng.

Hắn nắm cổ tay Phù Vy, kéo nàng lại rồi đẩy nàng xuống bàn.

“Ca ca của ta chưa chết!” Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy, gần như hét lên.

Lư nhang men ngọc trên bàn rơi xuống vỡ vụn, tro nhang bên trong bay lên như bụi.

Nghe thấy tiếng vỡ, Hoa Ảnh cầm dao chạy lên tầng hai, kề lưỡi dao lên vai Túc Lưu Tranh rồi hét lên: “Buông ra!”

Phù Vy bình tĩnh nhìn Túc Lưu Tranh.

Trên thế giới này, chỉ có Túc Lưu Tranh khẳng định Túc Thanh Yên chưa chết.

Nàng xiết bao hy vọng sự kiên trì của hắn là đúng.

“Ngươi lui ra đi.” Phù Vy nói với Hoa Ảnh.

Lúc này, Hoa Ảnh mới miễn cưỡng thu lại con dao, trừng mắt nhìn Túc Lưu Tranh rồi xoay người đi xuống lầu.

Hương gãy cháy nốt phần còn lại, làn hương dịu dàng vờn quanh.

Phù Vy đưa tay ra chặn tầm mắt của Túc Lưu Tranh.


Túc Lưu Tranh hất tay nàng ra, lùi lại hai bước rồi cáu kỉnh quay người đi.

Phù Vy đứng dậy, ngồi xuống bàn và cầm chiếc bút bên cạnh lên.

Nàng nắm lấy tay trái của Túc Lưu Tranh, đặt cây bút vào tay hắn và nói: “Hãy vẽ cho ta một bức tranh.”

Dừng một lát, nàng lạnh lùng nói: “Không biết vẽ cũng phải vẽ.”

Túc Lưu Tranh quay đầu nhìn Phù Vy chằm chằm, không vui nói: “Tẩu nói ca ca của ta chưa chết thì ta sẽ vẽ.”

Phù Vy cười khúc khích rồi càng ngày càng thấy buồn cười nên đã cười rạng rỡ.

“Đúng, ca ca của ngươi chưa chết.”

Câu nói của Phù Vy đã xoa dịu sự cáu kỉnh của Túc Lưu Tranh.

Mọi người đều nói rằng ca ca của hắn đã chết, nhưng cuối cùng hắn cũng nghe được một câu trả lời khác.

Hắn vui vẻ đổi cây bút Phù Vy đặt ở tay trái sang tay phải, đi vòng sang phía bên kia bàn, trải tờ giấy ra và vẽ một bức chân dung của Phù Vy.

Phù Vy lười biếng ngồi ở trên bàn, không điều chỉnh tư thế ngồi.

Nàng quay đầu lại nhìn Túc Lưu Tranh.

Hắn cúi đầu, tầm mắt dừng ở chiếc bàn.

Lông mi dài che đi đôi mắt đáng ghét của hắn, bóng hàng mi phủ trên má hắn tạo nên một khoảng tĩnh lặng.

Giờ này khắc này, Túc Lưu Tranh và Túc Thanh Yên giống nhau như lột.

Ánh mắt của Phù Vy dán chặt vào khuôn mặt hắn hồi lâu, hoàn toàn quên mất sự trôi đi của thời gian.

Túc Lưu Tranh đặt cây bút xuống đánh cạch, nói: “Vẽ xong rồi!”

Phù Vy đang ngồi trên bàn, khoảng cách rất gần nên nàng có thể xem bức họa vừa hoàn thành nhưng nàng lại chẳng buồn liếc một cái.

Ánh mắt nàng chưa từng dời khỏi đôi má in bóng hàng mi dày của Túc Lưu Tranh.

Mãi cho đến khi hắn ngước mắt lên, Phù Vy mới rời mắt và liếc nhìn bức chân dung.

Túc Lưu Tranh vẽ Phù Vy, nhưng hắn không vẽ Phù Vy ngồi trên bàn mà vẽ tấm thân trần trụi một nửa của nàng khi ở trên giường.

Phù Vy không nói nên lời, giọng điệu không tốt đẹp gì cho cam: “Không ngờ ngươi có thể vẽ được như vậy.”

Nàng cứ tưởng Túc Lưu Tranh không biết cầm bút vẽ.

Túc Lưu Tranh cúi đầu thưởng thức mỹ nhân mà hắn vừa mới vẽ xong, nói một câu khó hiểu: “Ca ca của ta có thể làm gì thì ta cũng làm được.”

“Không.” Phù Vy phản bác.

Túc Lưu Tranh cau mày, ngước mắt nhìn nàng.

Nhưng Phù Vy đã vịn bàn và đi lên lầu.

“Ý tẩu tẩu là gì?” Túc Lưu Tranh đuổi theo bóng dáng của Phù Vy lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận