Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Vừa hỏi, Phù Vy vừa thò đầu để nhìn vào trong phòng.

“Đừng nhìn!” Túc Thanh Yên muốn ngăn cản Phù Vy nhìn nhưng vừa mở miệng, chàng gần như không thể kìm nén cơn cuồn cuộn trong bụng và lồng ngực.

Chàng vội vàng đưa tay bịt miệng lại để không phun ra ngoài.

Nhưng, tay chàng đầy máu, máu dính vào môi và mũi chàng.

Mùi máu nồng nặc khiến bụng chàng càng cuộn lên như dời non lấp biển.

Phù Vy lờ mờ hiểu ra Túc Thanh Yên đang giết con cáo.

Chàng không dám giết cáo, cảnh tượng đẫm máu đã vượt quá sức chịu đựng của chàng ư? Đã không chịu nổi thì tại sao phải ép buộc mình?

Nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Túc Thanh Yên, Phù Vy vội vàng dìu chàng đi vào sân rộng, đỡ chàng ngồi xuống ghế bành.

Nàng vội vàng trở vào nhà, rót một cốc nước rồi đưa cho Túc Thanh Yên.

Bàn tay cầm nước của Túc Thanh Yên run lên, chàng cố bình tĩnh lại, nhấp một ngụm rồi đặt nước xuống.

Phù Vy gọi Trám Bích mang chậu nước đến.

Nàng ngồi trước mặt Túc Thanh Yên, nắm hai tay chàng nhúng vào nước rồi giúp chàng lau sạch vết máu trên tay.

Nàng hơi tức giận, nói: “Chàng giết cáo làm gì? Thịt cáo cũng đâu có ngon.

Chưa biết có giết được cáo không mà bản thân chàng thì cảm thấy ghê tởm đến mức sắp ói ra rồi đấy.”

Phù Vy ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Túc Thanh Yên, không nói thêm lời trách móc nào.

Túc Thanh Yên mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt lại lời muốn nói.

Chàng bình tĩnh lại một lúc, nhìn làn nước màu đỏ, nói với Phù Vy bằng giọng nhẹ nhàng pha chút yếu đuối: “Ta muốn làm cho nàng một chiếc áo khoác lông thú.”

Phù Vy hơi thảng thốt, sau đó từ từ ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên.

Hồi lâu sau, nàng mới hoàn hồn và hiểu Túc Thanh Yên đang nói gì.

Túc Thanh Yên khó chịu nhắm mắt lại.

Trời trở lạnh nên chàng muốn làm một chiếc áo lông cáo trắng thật đẹp cho Phù Vy.

Vì thế, chàng đã vào núi bắt vài con cáo trắng có bộ lông đẹp.

Lẽ ra tối hôm qua khi trở về, chàng nên giết cáo để lấy bộ lông.

Nhưng, chàng không làm được và trì hoãn một ngày.

Hôm nay, chàng nghĩ mình không thể trì hoãn thêm nữa.

Chàng đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều trước khi ra tay nhưng kết quả vẫn vậy.

Phù Vy im lặng hồi lâu, sau đó lấy khăn tay lau vết nước trên tay Túc Thanh Yên.


Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay thon dài như ngọc của Túc Thanh Yên, nàng dịu dàng nói: “Đôi tay của lang quân không hợp với việc cầm dao mà nên cầm bút và gảy đàn.”

Túc Thanh Yên mím chặt môi, không nói gì.

Phù Vy nắm tay Túc Thanh Yên không buông, lặng lẽ ngồi bên cạnh chàng.

Chàng vẫn bất động, nhưng thân thể và lòng chàng đã bớt khó chịu.

Phù Vy cũng không hề cử động, chỉ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay chàng.

Rất lâu sau, Phù Vy mới cảm thấy tay Túc Thanh Yên không còn run rẩy và lạnh như băng nữa.

Nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt Túc Thanh Yên, hỏi: “Chàng đỡ hơn nhiều chưa?”

Hàng mi của Túc Thanh Yên khẽ rung, chàng mở mắt, gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt.” Phù Vy cười, đôi mắt nàng cong như vầng trăng khuyết.

Giây tiếp theo, Túc Thanh Yên bỗng đứng dậy, bước nhanh về phía tịnh thất [].

[]: Tịnh thất: phòng rửa sạch.

--Chàng cố nhịn rất lâu nhưng cuối cùng vẫn ói một trận.

Phù Vy đỡ trán.

Hoa Ảnh đứng từ xa cố nhịn cười.

Phù Vy nhìn về phía nàng ấy, Hoa Ảnh lập tức nhịn cười, nói: “Chứng tỏ cô gia là người lương thiện!”

Phù Vy lắc đầu bất lực.

Hoa Ảnh lại xin chỉ thị: “Chủ tử có cần thần giết cáo lấy bộ lông không?”

Phù Vy ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có bao nhiêu con cáo, chàng đã giết mấy con?”

“Tổng cộng có mười hai con cáo, nhưng cô gia chỉ giết được một con thì đã…” Hoa Ảnh mím môi.
Phù Vy đứng dậy, đi đến cánh cửa của chái nhà, nhìn con cáo trắng có bộ lông đẹp đẽ và nói: “Cứ nuôi đi đã.

Biết đâu một ngày nào đó chàng ấy sẽ lấy hết can đảm và giết thêm một con cáo.”

Hoa Ảnh lẩm bẩm: “Dù cô gia dám giết thì chắc cũng không dám lột da cáo….”

Phù Vy mỉm cười và không trả lời.

Nàng rũ mắt, trước mắt vẫn là vẻ nhếch nhác của Túc Thanh Yên.

Hóa ra những người sạch sẽ lại cực kỳ thu hút và khiến người ta rung động trước vẻ nhếch nhác của người ấy.

Phù Vy không ngờ đến tận đêm, sắc mặt Túc Thanh Yên vẫn tệ.

Chàng ăn không ngon miệng, bữa tối không ăn gì, sau đó vào phòng tắm ngâm mình rất lâu.

Phù Vy đẩy cửa phòng tắm và nhìn vào trong, Túc Thanh Yên đang ngồi trong bồn tắm, đầu chàng cúi xuống.

Phù Vy đi tới, sờ mặt chàng, dịu dàng cười và nói đùa: “Gột rửa tấm thân tội lỗi à?”

Túc Thanh Yên không trả lời, vẫn cúi đầu nhắm mắt lại.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước, Túc Thanh Yên mới mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy Phù Vy đang cởi y phục và bước xuống nước.

Cảnh xuân đột nhiên đập vào mắt chàng và rất gần chàng.

Túc Thanh Yên vô thức quay mặt đi, thì thầm: “Như vậy không ổn đâu…”

“Như nào mà không ổn?” Phù Vy đã ngồi xuống nước, dựa sát vào Túc Thanh Yên.

Hai tay nàng nâng niu mặt chàng, ngạc nhiên nói: “Chúng ta cũng đâu phải chưa từng tắm chung.”

Túc Thanh Yên kinh ngạc nhìn nàng.

“Lang quân không nhớ à? Lúc ở núi Tử Vân, chúng ta không chỉ tắm chung mà lang quân còn thế này thế kia với thiếp cơ…”

Phù Vy vừa nói vừa nắm tay Túc Thanh Yên, đặt vào vị trí tim nàng.

Sự mất tự nhiên từ từ xuất hiện trên đôi má tái nhợt của Túc Thanh Yên.

Phù Vy di chuyển trong nước và phàn nàn: “Bồn tắm này hơi nhỏ, ngồi không thoải mái, nếu… thì tốt rồi.”
Nói xong, nàng mím môi, nhìn Túc Thanh Yên bằng ánh mắt đáng thương.

Túc Thanh Yên xoắn xuýt một hồi rồi mới thò tay vào trong nước, đặt lên eo Phù Vy, ôm nàng.

Phù Vy vòng tay qua cổ chàng và được chàng ôm trong vòng tay như nàng mong muốn.

Nàng không buông cánh tay mảnh khảnh đang ôm cổ Túc Thanh Yên, dựa vào người chàng, nói: “Thiếp không cần áo khoác lông thú nữa đâu.”

Sắc mặt vừa bớt tái nhợt của Túc Thanh Yên hơi thay đổi.

Phù Vy nhanh chóng ôm chàng, nhẹ nhàng nói: “Không cần thật mà, chàng có thể may cho thiếp miếng áo che ngực và bụng.”

Nàng lại ngẩng mặt lên, cẩn thận hôn Túc Thanh Yên, nụ hôn chất chứa sự thương xót và quyến luyến.

Hy vọng chàng không cảm thấy khó chịu nữa.

Hồi lâu sau, Túc Thanh Yên mới đáp lại nụ hôn.

Ba tháng qua, đây là lần đầu hai người thân mật ở một nơi khác mà không phải trên giường.

Khi chìm trong dục vọng hỗn loạn, Túc Thanh Yên vẫn dừng lại.

Phù Vy bám lấy chàng, không vui vì sự gián đoạn.

Nàng khẽ thở dài.

Túc Thanh Yên cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Phù Vy, giọng nói kìm nén run rẩy, chàng thì thầm: “Thứ đó… ở trên đầu giường.”


Khóe môi Phù Vy cong lên, sự ủ dột vì bị gián đoạn đã biến mất, nàng để Túc Thanh Yên bế nàng ra khỏi nước.

“Thanh Yên, chúng ta du ngoạn ở Tri Thu Đình nha.” Phù Vy rúc vào lòng Túc Thanh Yên, đôi mi khép hờ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

Ở lại với chàng thêm vài ngày nữa.

Nghe nói Tri Thu Đình trong tiết Sơ Thu [] rất đẹp.

Đợi đi Tri Thu Đình cùng chàng xong, nàng sẽ về Kinh.

[]: tiết Sơ Thu: đầu mùa thu.

Ngày hôm sau, hai người lên đường đến Tri Thu Đình.

Mai cô liên tục lắc đầu, thầm nghĩ Phù Vy vốn rất yếu, dù ngồi xe ngựa thì cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi chứ?

Tri Thu Đình tọa lạc trên vách đá, địa thế cao và hiểm trở khiến phong cảnh càng thêm tuyệt vời.

Ngoài ra còn có một dòng sông chảy xiết dưới vách đá nên tiếng nước có độ tương phản.

Tất cả kết hợp nên một phong cảnh non nước tuyệt đẹp.

Phù Vy đang ngồi trong xe ngựa, thoáng nghe thấy tiếng nước.

Nàng mở rèm nhìn ra ngoài, lờ mờ thấy đường nét của Tri Thu Đình.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi.” Phù Vy nói.
Túc Thanh Yên gật đầu và đưa quả quýt đã bóc vỏ cho nàng.

Phù Vy ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thiếp từng thấy nét chữ của chàng, từng nghe tiếng đàn của chàng, thậm chí từng thấy chàng luyện kiếm rồi nhưng vẫn chưa thấy chàng vẽ.

Đợi đến Tri Thu Đình, chàng vẽ một bức họa cho thiếp, được không?”

“Được.” Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý, nét mặt vui vẻ.

“Vậy chàng nhất định phải vẽ thiếp…” Phù Vy chưa kịp nói hết câu thì một mũi tên sắc nhọn đột nhiên lao đến từ xa.

“Cẩn thận!” Túc Thanh Yên nhanh tay lẹ mắt kéo Phù Vy rồi ôm nàng vào lòng.

Mũi tên dài sượt qua người Phù Vy và đâm vào thành xe.

Phù Vy quay người nhìn Túc Thanh Yên theo bản năng, hỏi: “Chàng có bị thương không?”

“Không bị sao hết.” Túc Thanh Yên ngoảnh đầu lại, cau mày nhìn về phía mũi tên.

Trong phút chốc, dường như có hàng ngàn mũi tên được bắn ra.

Đầu và mặt của Phù Vy được ôm trong lồng ngực Túc Thanh Yên, nàng thoáng nghe thấy tiếng mũi tên xé gió.

Mũi tên sắc nhọn bắn trúng con ngựa đang điều khiển chiếc xe, con ngựa hoảng sợ giơ vó trước điên cuồng lao về phía trước.

Cỗ xe lắc lư trong cơn mưa cung tên.

Những viên đá lăn xuống vách đá và rơi xuống dòng nước chảy xiết.

“Chủ tử! E là không thể điều khiển chiếc xe ngựa này nữa! Mau xuống xe!” Hoa Ảnh hét lên phía trước xe ngựa.

Phù Vy đang chao đảo trong chiếc xe tròng trành, nàng không còn kiểm soát được bản thân chứ đừng nói đến việc thoát khỏi cỗ xe đang lao như bay.

Túc Thanh Yên nắm chặt tay Phù Vy.

“Đừng sợ.”


Toàn thân Phù Vy được bảo vệ trong vòng tay chàng.

Chàng ôm nàng, đá mở cánh cửa xe bị cắm đầy những mũi tên dài.

Hoa Ảnh quay lại, lo lắng gọi chủ tử.

“Cỗ xe sắp rơi khỏi vách đá rồi!”

Nói xong, một con ngựa điên rơi khỏi vách đá, con còn lại vẫn ở trên.

Chiếc xe ngựa lập tức bị lật và một nửa treo lơ lửng trên mép vách đá.

Hoa Ảnh lập tức nhảy xuống xe, đưa tay kéo xe.

Một số thị vệ khác cũng quay lại trong khi đang nghênh đón đợt tấn công của kẻ địch, cùng nhau kéo chiếc xe đang rơi xuống.

Có điều, thỉnh thoảng mũi tên bay tới, họ lại phải né tránh.

Phù Vy thấy rõ tình cảnh hiện tại.

Nàng ngẩng mặt lên trong vòng tay của Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên cảm nhận được ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười với nàng, dịu dàng nói: “Ta đẩy nàng lên, tóm lấy Hoa Ảnh.”

Phù Vy chưa kịp nói gì thì Túc Thanh Yên đã bất ngờ đẩy Phù Vy từ lồng ngực chàng lên trên.

Hoa Ảnh ra sức kéo tay Phù Vy lên rồi ôm chặt nàng.

Tuy nhiên, cỗ xe lại bị rơi xuống theo quán tính do lực đẩy mạnh của Túc Thanh Yên.

Phù Vy loạng choạng, chưa kịp đứng yên đã vội quay người lại.

Chiếc xe lập tức rơi khỏi vách đá, lao thẳng xuống.

Phù Vy nhìn thấy gương mặt Túc Thanh Yên dần dần mờ đi.

Ngay cả lúc này, chàng vẫn mỉm cười với nàng như lần đầu gặp nàng.

Phù Vy không khỏi tiến lên một bước, vô thức muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng lòng bàn tay lại trống rỗng, chẳng có gì cả.

“Cẩn thận!” Hoa Ảnh vội vàng đỡ Phù Vy đứng vững.

Viện binh nhanh chóng đến nơi, tình hình đã được kiểm soát và thoát khỏi nguy hiểm.

Phù Vy vẫn đứng trên mép vách đá, nhìn dòng sông chảy xiết bên dưới, sắc mặt tái nhợt.

Tiếng nước chảy và tiếng bước chân ồn ào dường như im bặt trong giây lát.

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ!” Thuộc hạ của Phù Vy quỳ trên mặt đất.

Phù Vy mấp máy môi, hờ hững nói: “Đi tìm chàng ấy.”

Hoa Ảnh muốn thuyết phục nhưng mở miệng lại không biết nên nói như thế nào.

Cuộc tìm kiếm kéo dài bảy ngày nhưng người ta chỉ tìm thấy mảnh vỡ của chiếc xe ngựa đã bị đập nát thành nhiều mảnh.

Túc Thanh Yên cứ như vậy mà chết ư?

Phù Vy nhìn gốc Tịnh Đế Liên đã hoàn toàn khô héo trong im lặng.

Túc Thanh Yên đã chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận