Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


“Túc nhị ca? Là… là Túc nhị ca phải không?” Sau lưng truyền đến một giọng nói hoài nghi.

Khi nghe được ba từ ‘Túc nhị ca’, Túc Lưu Tranh đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể này.
Hắn ngoảnh đầu lại, nhướng mi nhìn cô nương đứng sau lưng.

“Đúng là huynh thật rồi! Ta không nhận lầm mà!” Lâm Chỉ Hủy xách váy lao tới: “Chẳng ngờ lại gặp huynh ở đây!”

Thiếu nữ nhìn Túc Lưu Tranh bằng đôi mắt tròn trong sáng rạng ngời.

Khi nàng ta chạy, những chiếc trâm cài tua rua trên tóc khẽ rung rinh.

Túc Lưu Tranh chỉ liếc nhìn nàng ta một giây rồi rời mắt đi, mặt hắn hoàn toàn vô cảm.

Lâm Chỉ Hủy là cô nương từng bị Lịch Cao Phi ngấp nghé.

Não nảy số nên cô nương này đã tìm đến tiêu cục Bình An yêu cầu họ xem nàng ta như tiêu vật [] và hộ tống nàng ta.

[]: Tiêu vật: Trong nghề bảo tiêu, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, nếu đối tượng hộ tống là người thì gọi là tiêu vật.

“Ta…” Lâm Chỉ Hủy ngẩng đầu mỉm cười nhìn Túc Lưu Tranh, trong lòng có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc, lùi lại nửa bước, trịnh trọng quỳ xuống cảm ơn hắn.

Nàng ta nghiêm túc nói: “Lẽ ra ta nên đến tận nhà cảm tạ huynh nhưng gia đình ta không cho phép ta đi…”

Lâm Chỉ Hủy cau mày.

Chuyện này liên quan đến thanh danh của cô nương nhà lành, gia đình nàng ta hi vọng nàng ta che giấu toàn bộ những gì đã trải qua, càng ít người biết thì càng tốt.

Về phần tiêu cục Bình An, nếu đã trả tiền rồi thì không cần thiết phải đến nhà cảm tạ làm gì cho rắc rối thêm.

Đạo lý đúng là như vậy, nhưng đó là sự bảo vệ trong lúc tuyệt vọng, dù chỉ là giao dịch tiền bạc, trong lòng Lâm Chỉ Hủy vẫn cảm kích đôi phần.

Vì vậy, lần này nàng ta lén lút theo Chú Minh Nghiệp chạy về thành Nam Uyên.

“Túc nhị ca, sau này Lịch Cao Phi có gây rắc rối gì cho huynh không?” Lâm Chỉ Hủy hơi thấp nên luôn phải ngửa mặt lên nhìn Túc Lưu Tranh và trò chuyện.

“Lần này ta đến để ngầm trừng phạt tên ác nhân đấy!” Lâm Chỉ Hủy nói tiếp.

“Đi đời nhà ma rồi.” Túc Lưu Tranh nói bằng giọng mất kiên nhẫn.
Thiên kim tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay không hề không vui trước giọng điệu mất kiên nhẫn của Túc Lưu Tranh, ngược lại còn cười nói: “Vậy thì tốt! Không gây phiền phức cho huynh và người của tiêu cục là tốt!”

Túc Lưu Tranh: “Ai bảo không gây phiền phức?”

“Còn nữa!” Túc Lưu Tranh trầm giọng nói: “Ngươi nhìn ta rồi cười ngu ngơ gì thế? Đừng coi ta là người tốt.

Ta với loại người như Lịch Cao Phi chẳng khác nhau gì đâu.”

Lâm Chỉ Hủy cứng đờ.

Nhìn vẻ mặt Túc Lưu Tranh, nàng ta rụt rè lùi lại nửa bước.

“Chỉ Hủy?” Chú Minh Nghiệp cau mày gọi.

Lâm Chỉ Hủy nghiêng đầu, ánh mắt nàng ta lướt qua Túc Lưu Tranh rồi dừng lại ở Chú Minh Nghiệp trong con hẻm.

Nàng ta cũng nhìn thấy một mỹ nhân thướt tha yểu điệu đứng bên cạnh biểu ca của mình.
Nàng ta mỉm cười, mắt cong như vầng trăng khuyết.

Nàng ta vừa đi về phía Chú Minh Nghiệp vừa kéo dài giọng, nói đùa: “Bảo sao không thấy bóng dáng biểu ca đâu, hóa ra là có giai nhân đi cùng à.”

Chú Minh Nghiệp vô thức nhìn vẻ mặt Phù Vy khi Lâm Chỉ Hủy nói đùa, sau đó sắc mặt Y tối sầm.

Phù Vy quay lại, đúng lúc Lâm Chỉ Hủy đang tò mò nhìn nàng.

Nhìn rõ khuôn mặt của Phù Vy, Lâm Chỉ Hủy sững sờ một lúc, lẩm bẩm: “Hình như đã gặp nàng ấy ở đâu….”

Một nụ cười nhàn nhạt và xa cách xuất hiện trên môi Phù Vy.


Khi đối mặt với người ngoài, nụ cười của nàng luôn nhuốm vẻ kiêu ngạo và xa cách như vậy.

Đôi mắt Lâm Chỉ Hủy lập tức mở to.

Nàng ta đã nhận ra Phù Vy.
“Trưởng…” Hai chân Lâm Chỉ Hủy mềm nhũn, toan quỳ xuống.

Phù Vy đặt ngón trỏ lên trước môi, chậm rãi lắc đầu.

Lâm Chỉ Hủy lập tức hoàn hồn và hiểu rằng chắc chắn trưởng công chúa muốn che giấu thân phận khi xuất hiện ở Giang Nam! Đôi chân đang chuẩn bị quỳ xuống của Lâm Chỉ Hủy khựng lại, nàng ta nuốt lại cái tên sắp sửa hét lên.

Ánh mắt Phù Vy lướt qua Lâm Chỉ Hủy và dùng lại ở Túc Lưu Tranh, hỏi: “Thanh Yên, sao chàng quay lại nhanh thế?”

Túc Lưu Tranh nhếch khóe môi tạo thành nụ cười.

Hắn quay người, môi thoáng cười mà như không, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy.

Hắn tinh nghịch nói: “Tẩu tẩu lại nhận nhầm người rồi.”

Tẩu tẩu?
Chú Minh Nghiệp và Lâm Chỉ Hủy cùng lúc sững sờ! Người này gọi ai là tẩu tẩu? Dám gọi trưởng công chúa là tẩu tẩu ư? Sao có thể chứ! Trưởng công chúa không trị tội hắn mới lạ đấy?

Hai huynh muội nhìn Phù Vy với vẻ khó tin, quả nhiên trông thấy sắc mặt nàng vô cùng tệ.

Phù Vy nhìn khuôn mặt tươi cười nham hiểm của Túc Lưu Tranh, vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, nàng chế nhạo: “Ngươi một mực muốn mặc y phục giống chàng ấy hả?”

Đôi mắt của Lâm Chỉ Hủy và Chú Minh Nghiệp càng trợn to hơn! Vốn tưởng rằng trưởng công chúa sẽ tức giận vì Túc Lưu Tranh nói xằng nói bậy.

Nhưng trưởng công chúa đang nói gì thế? Sao lời nàng giống như đã thừa nhận thân phận tẩu tẩu vậy?

Nghe vậy, Túc Lưu Tranh cau mày.

Hắn dang rộng hai tay, liếc nhìn bộ trường sam trên người rồi xắn ống tay áo vướng víu lên.

Sau đó, hắn nhìn Phù Vy chằm chằm, cười cười nói: “Trước giờ ta và ca ca luôn cùng hưởng chung mọi thứ, không phân biệt của ai với của ai.”

Rõ ràng cùng là một chiếc trường sam cũ đơn giản, lúc Túc Thanh Yên mặc sẽ toát lên phong độ ngời ngời của công tử như ngọc.

Nhưng khi choàng lên người Túc Lưu Tranh, Phù Vy lại thấy nhìn sao cũng không vừa mắt.

Phù Vy không biết liệu cặp song sinh có thích sử dụng những thứ giống nhau hay không nhưng Túc Thanh Yên và Túc Lưu Tranh thì có.

Có quá nhiều thứ giống nhau trong Túc Gia.

Y phục của hai người họ thì hoàn toàn giống nhau.

Túc Gia không phải gia đình phú quý nên không có gấm vóc lụa lạ.

Túc Thanh Yên luôn mặc những chiếc trường sam đơn giản nhất, thậm chí có vài bộ y phục của chàng còn giống hệt nhau.

Dường như Mai cô luôn quen với việc cắt một mảnh vải lớn và may thành nhiều bộ y phục nhất có thể.

Trước đây, Phù Vy không chú ý nhiều đến y phục của Túc Thanh Yên.

Nàng chỉ thấy chàng đẹp trai anh tuấn nên mặc gì cũng làm nổi bật dung mạo đường đường [].

[]: Dung mạo đường đường: Trịnh trọng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Túc Lưu Tranh mặc bộ y phục giống chàng, nàng lập tức ghét bỏ những bộ y phục sờn rách này.

Nàng ngước mắt, Hoa Ảnh và Trám Bích đang trốn ở phía xa tức thì tiến tới chờ chỉ thị.

“Đi hỏi thăm xem nhà nào may y phục đẹp nhất.”

Trám Bích lập tức chạy đi hỏi thăm.

——Phù Vy muốn may y phục mới cho Túc Thanh Yên.


Chỉ mình chàng mới có thể mặc nó.

Nàng không muốn nhìn thấy Túc Lưu Tranh ăn mặc giống Túc Thanh Yên nữa!

Phù Vy bước ra khỏi con hẻm, khi nàng đi ngang qua người Túc Lưu Tranh, hắn cười khúc khích và nói: “Bất thủ phụ đạo [].”

[]: Bất thủ phụ đạo: đề cập đến việc phụ nữ không tuân thủ các chuẩn mực hành vi đặt ra cho phụ nữ trong xã hội hoặc văn hóa.

Những chuẩn mực này thường bao gồm những kỳ vọng về sự chung thủy, khiết tịnh, vâng lời và trách nhiệm gia đình của phụ nữ.

Phù Vy liếc nhìn hắn và cười khẩy: “Trước tiên ngươi hãy thủ đệ đạo [] rồi hãy xen vào chuyện của ta.”

[]: Thủ đệ đạo: đề cập đến việc tuân thủ các chuẩn mực hành vi đặt ra cho đệ đệ.

Túc Lưu Tranh ngừng cười, nhướng mi.

Đôi mắt nham hiểm như rắn độc của hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của Phù Vy.

Phù Vy đã dẫn Hoa Ảnh đi xa khỏi con ngõ nhưng ba người trong ngõ vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng.

Lâm Chỉ Hủy là người đầu tiên hoàn hồn.

Nàng ta kéo tay áo Chú Minh Nghiệp, nói nhỏ: “Biểu ca đừng như vậy nữa.”

Tuy giọng Lâm Chỉ Hủy rất nhỏ nhưng Túc Lưu Tranh vẫn nghe thấy.

Hắn đưa mắt đánh giá Chú Minh Nghiệp từ đầu đến chân, giọng điệu không tốt hỏi: “Ngươi và tẩu tẩu có quan hệ gì?”

Trái tim Chú Minh Nghiệp vẫn đang rỉ máu.

Đối mặt với thái độ tra hỏi của Túc Lưu Tranh, Y cau mày hỏi: “Ngươi là ai? Không liên quan đến ngươi!”

Lâm Chỉ Hủy không hiểu tại sao hai người này mới gặp nhau lần đầu đã bày ra trận thế giương cung bạt kiếm như vậy.

Nàng ta liếc nhìn biểu ca rồi lại nhìn Túc Lưu Tranh, nhanh chóng giới thiệu: “Biểu ca, đây chính là Lưu Tranh ca ca - vị ân nhân cứu mạng mà muội đã từng kể với huynh.

Chú Minh Nghiệp hơi sửng sốt, sau đó nhìn đánh giá Túc Lưu Tranh đang nổi giận đùng đùng bằng ánh mắt không thể tin được.

Biểu muội của Y khen nam nhân này như thể thần tiên hạ phàm nhưng Y nhìn thế nào cũng thấy nam nhân này không giống người tốt!

Có điều, Túc Lưu Tranh đã từng cứu Lâm Chỉ Hủy nên Chú Minh Nghiệp đã hơi nguôi giận.

Y cẩn thận nhét chiếc khăn lụa Phù Vy đưa cho mình vào tay áo rồi nói với Lâm Chỉ Hủy: “Ta còn bận việc, muội kêu thị vệ đưa muội về Tri Châu phủ nhé.”

Chú Minh Nghiệp thoáng cảm nhận được một ánh mắt nham hiểm âm u.

Lúc ngẩng đầu lên Y mới vỡ lẽ, hóa ra Túc Lưu Tranh đang nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay lụa mà Y nhét vào trong tay áo.

Chú Minh Nghiệp không hài lòng nhét góc cuối cùng của chiếc khăn lụa vào ống tay áo, sau đó sải bước đuổi theo Phù Vy.

Khi đi ngang qua người Túc Lưu Tranh, Chú Minh Nghiệp dừng bước, hỏi: “Nàng ấy….

là tẩu tẩu của ngươi thật ư? Nàng ấy thực sự đã… với huynh trưởng của ngươi à….”

Túc Lưu Tranh khoanh tay và liếc nhìn Chú Minh Nghiệp với ánh mắt chất chứa sự thù địch: “Sao nào, lúc lén lút vụng trộm với nàng ấy, ngươi không biết nàng ấy đã có trượng phu à?”

Chú Minh Nghiệp vẫn cảm thấy khó tin.

Mối hôn sự giữa trưởng công chúa và Vệ Hành Chu đã bị hủy.

Y âm thầm nhận được tin tức trưởng công chúa đến Giang Nam dưỡng bệnh.

Vì thế Y đã nhận nhiệm vụ lần này với hi vọng có thể gặp được nàng.

Y gặp được nàng rồi, nhưng….


Lẽ nào, Y lại lỡ mất nàng một lần nữa ư? Lúc này sắc mặt Chú Minh Nghiệp rất nghiêm trọng, Y không nói chuyện với Túc Lưu Tranh nữa mà nhanh chóng đuổi theo Phù Vy.

Phù Vy nhờ Trám Bích tìm một tiệm may, Trám Bích đã hỏi thăm được vài cửa tiệm và Trúc Lan Phường là tiệm may gần nhất, chỉ cách con hẻm một đoạn ngắn.

Phù Vy dẫn Hoa Ảnh và Trám Bích bước vào cửa tiệm.

Khi nhìn về hướng cửa, ông chủ lập tức trông thấy vẻ đẹp rạng rỡ chiếu rọi cả căn phòng.

Ông chủ mỉm cười sải bước đi tới, nheo mắt hỏi Phù Vy muốn mua kiểu y phục nào, là y phục đo may hay y phục có sẵn trong cửa hàng.

“Đo may y phục cho nam nhân.” Phù Vy trả lời, sau đó bước đến kệ vải và cẩn thận chọn vải.

Nàng chọn rất cẩn thận nhưng không rối rắm gì nên chẳng mấy chốc đã chọn xong.

“Cái này, cái này, cái này và cái kia.

Được rồi, trước tiên dùng bốn mảnh vải này.”

“Được, được.” Ông chủ lập tức kêu hỏa kế [] trong cửa hàng viết lại.

[]: Hỏa kế: người làm mướn.

Ông chủ lại mỉm cười và hỏi: “Số đo thế nào?”

Phù Vy rít lên.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo Trám Bích đến tiệm tơ lụa ban nãy để tìm Túc Thanh Yên.

Trám Bích đi tìm chàng nhưng không thấy chàng.

Phù Vy nhớ lại lúc Túc Thanh Yên rời đi, chàng nói nơi chàng muốn đến hơi xa, nhưng lại không nói xa bao nhiêu.

Phù Vy do dự tiếp tục đợi ở đây hay lần sau đưa Túc Thanh Yên đến đo kích thước.

Chú Minh Nghiệp vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Phù Vy chọn vải may y phục nam, lòng Y rối như tơ vò.

Y vẫn không thể tin rằng Phù Vy đã thực sự thành thân.

Hôn sự của nàng không thể chỉ dựa vào sự yêu thích mà chọn quấy quá cho xong chuyện.

Hôn sự của nàng bắt buộc phải xuất phát từ mưu cầu lợi ích.

Phù Vy đảo mắt, liếc nhìn Chú Minh Nghiệp rồi tầm mắt nàng lướt qua cánh cửa để mở của cửa tiệm và dừng lại ở khu chợ sầm uất bên ngoài.

Không ngờ Túc Lưu Tranh vẫn chưa đi xa.

Hắn đang ngồi xổm bên kia đường, ngậm một mẩu cỏ dại trong miệng, nheo mắt nhìn về phía này.

Phù Vy không thích ánh mắt đánh giá của hắn, ánh mắt này khiến nàng cảm thấy hắn xem nàng như thứ gì đó nắm trong lòng bàn tay hắn.

Đây là sự mạo phạm đối với Phù Vy.
Phù Vy rời mắt đi nhưng rồi lại đưa mắt nhìn Túc Lưu Tranh lần nữa.

Tuy hắn có vẻ ngoài như một tên lưu manh ‘phóng đãng’ ở đầu đường xó chợ nhưng vóc dáng của hắn lại giống hệt Túc Thanh Yên.

Phù Vy nghiêng đầu và gọi Hoa Ảnh lại phân phó.

Hoa Ảnh nhanh chóng chạy về phía Túc Lưu Tranh, truyền lời: “Chủ tử nhà chúng ta mời ngươi đến cửa tiệm để giúp chủ tử đo kích thước may y phục.”

Túc Lưu Tranh phun cọng cỏ dại trong miệng, bước qua đường và cà lơ phất phơ đi vào Trúc Lan Phường.

“Tẩu tẩu tìm ta à.” Hắn bước về phía Phù Vy.

Hắn dừng lại cách Phù Vy chưa đầy nửa bước, cúi đầu nheo mắt nhìn nàng.

Khoảng cách quá gần giữa hai người họ lập tức khiến Chú Minh Nghiệp cau mày khó chịu.

“Đo số đo của ngươi thay ca ca ngươi.” Phù Vy lạnh lùng nói.

“Được.

Ta thích nhất là được làm việc giúp ca ca của ta.” Túc Lưu Tranh cười, ánh mắt lướt qua người Phù Vy rồi dừng lại ở Chú Minh Nghiệp.

Chú Minh Nghiệp nhạy bén phát hiện ra sự thù địch trong mắt Túc Lưu Tranh.

Hỏa kế trong cửa tiệm cầm thước mềm đi tới, Túc Lưu Tranh chủ động dang rộng hai tay để hỏa kế lấy số đo.

Hắn nhìn Phù Vy, chậm rãi nói: “Thân hình ta và ca ca giống y hệt nhau.


Từ bé tới lớn, mỗi khi may quần áo cho hai huynh đệ ta, mẫu thân luôn chê ta nghịch ngợm nhắt nhảy lung tung nên luôn đo số đo của ca ca ta.

Cuối cùng thì hôm nay cũng đo số đo của ta!”

Phù Vy lạnh lùng liếc nhìn hắn và nói: “Ta thấy ngươi không chỉ nghịch ngợm nhắt nhảy lung tung mà cái miệng chem chẻm cũng khiến người ta ghét vô cùng.”

Túc Lưu Tranh nhếch môi, trong mắt lộ ra ý cười, hắn nhìn chằm chằm Phù Vy nói: “Cái miệng của ta có khiến người khác ghét bỏ hay không, chẳng phải tẩu tẩu rõ nhất hay sao?”

Phù Vy chợt nghĩ chuyện hoang đường trên chiếc ghế tựa ngày hôm đó, mặt nàng lạnh như băng, nàng phất tay áo rồi quay lại hỏi: “Đã đo xong chưa?”
“Xong ngay xong ngay!” Hỏa kế trong cửa tiệm vội vàng ngồi xổm để đo chiều dài đôi chân.

Phù Vy quay người và bước ra ngoài.

Trám Bích vội vàng nói với ông chủ Trúc Lan Phường: “Đây là tiền đặt cọc, đến ngày chúng ta sẽ qua nhận đồ.”

“Được, được!” Ông chủ lập tức nhận tiền.

Trám Bích và Hoa Ảnh theo Phù Vy ra ngoài, Chú Minh Nghiệp cũng theo sau.

Túc Lưu Tranh nheo mắt nhìn Chú Minh Nghiệp.

Nam nhân này thật vô liêm sỉ, cứ bám theo tẩu tẩu như hình với bóng vậy.

Túc Lưu Tranh liếm răng.

Rất muốn, rất muốn đánh Y.

Phù Vy vừa bước ra khỏi Trúc Lan Phường, đầu đường bỗng có rất nhiều quan binh đi về phía này.

“Tránh đường, tránh đường!” Quan binh hò hét người dân tránh sang hai bên đường.

Hứa Mậu Điển - Tri châu của thành Nam Uyên nghe tin Truất Trắc Sứ bỗng rời khỏi bữa tiệc.

Hứa Mậu Điển không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhận được tin báo, Hứa Mậu Điển lập tức vội vã rời khỏi phủ.

——Tiếp đón Truất Trắc Sứ là việc quan trọng nhất trong giai đoạn này! Không thể mắc bất kỳ sai lầm nào!

Phù Vy cảm thấy chóng mặt dưới cái nắng như thiêu đốt.

Nàng muốn rời khỏi đám đông để hít thở nhưng Hứa Mậu Điển đang dẫn các quan binh đi về hướng này khiến người dân càng chen chúc đến gần.

Cơn chóng mặt của Phù Vy ngày càng trầm trọng, bước đi của nàng hơi loạng choạng.

Một hài đồng nghịch ngợm không sợ quan viên nên sáp tới gần để hóng hớt.

Không rõ hài tử này từ đâu chui ra, nó chạy xuống bậc thang phía sau Phù Vy và vô tình va phải nàng.

Hoa Ảnh lập tức đưa tay ra trước mặt Phù Vy để bảo vệ nàng khỏi bị ngã.

Chú Minh Nghiệp - người đang đứng ở phía bên kia của Phù Vy cũng đồng thời đưa tay ra và giữ chặt cánh tay nàng.

“Sao vậy?” Chú Minh Nghiệp lo lắng kêu lên.

Y thấy khuôn mặt Phù Vy tái nhợt, lông mày nàng nhíu lại và đôi mắt rũ xuống.

Hoa Ảnh và Trám Bích ngay lập tức vây quanh nàng.

Túc Lưu Tranh đứng ở ngưỡng cửa Trúc Lan Phường, liếc nhìn bàn tay Chú Minh Nghiệp đang nắm cánh tay Phù Vy.

To gan lớn mật nhỉ!

Chẳng ngờ bàn tay này dám chạm vào nữ nhân của huynh đệ họ!

Hoa Ảnh đi đến, tỉnh rụi đuổi Chú Minh Nghiệp rồi đưa tay đỡ Phù Vy.

Lúc này, lửa giận trong mắt Túc Lưu Tranh mới dịu đi đôi chút.

Hứa Mậu Điển đã đến gần.

Ông ta không thể đoán ra thân phận của Phù Vy, mỉm cười nói với Chú Minh Nghiệp: “Không ngờ Chú đại nhân lại ở đây à.”

Chú Minh Nghiệp lo lắng và đau lòng nhìn Phù Vy, không quan tâm đến Hứa Mậu Điển.
Hứa Mậu Điển thấy được tình cảm của Chú đại nhân với nữ nhân trước mặt, vội vàng cười nói: “Nữ lang này không khỏe à? Chi bằng Chú đại nhân dẫn nàng ấy đi nghỉ ngơi, trong phủ của thuộc hạ có một đại phu cao siêu, để đại phu chẩn bệnh cho nàng ấy nhé.”

Chú Minh Nghiệp lo lắng cho thân thể Phù Vy nhưng lại không dám đưa ra quyết định mà nhìn Phù Vy xin ý kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận