Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Túc Thanh Yên cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Túc Lưu Tranh vô điều kiện, rõ ràng chàng và đệ đệ đã không gặp nhau kể từ khi họ mười tuổi.

Túc Thanh Yên không dám đảm bảo đệ đệ của chàng không làm việc xấu khác nhưng đối với sự việc này, chẳng hiểu sao trực giác lại mách bảo chàng rằng chắc chắn Túc Lưu Tranh không làm điều đó.

Chàng nghiêm túc nói: “Chắc chắn không phải đệ đệ.”

Phù Vy không ngờ Túc Thanh Yên lại tin tưởng đệ đệ chàng đến vậy.

Nàng hơi ngạc nhiên trước tình cảm tốt đẹp của hai huynh đệ họ.

Nàng cười nói: “Chàng không cần giải thích với thiếp, thiếp cũng đâu phải quan phủ điều tra vụ án.”

Lòng nàng dấy lên niềm vui vì ngày hôm qua nàng đã không phái người đi giết Túc Lưu Tranh trong lúc nóng giận.

Tuy nàng và Túc Thanh Yên chỉ là mối nhân duyên qua đường, sớm muộn gì hai người cũng sẽ mỗi người một ngả.

Nhưng nếu Túc Thanh Yên đối xử tốt với nàng thì nàng sẵn lòng đối xử tốt với chàng trong phạm vi nàng đặt ra- ít nhất không trở thành kẻ thù giết chết người nhà của chàng.

Thấy vẻ mặt Phù Vy đã trở nên dịu dàng, Túc Thanh Yên bèn đề nghị: “Hôm qua nàng ra ngoài đi dạo, hay ngày mai ta đưa nàng vào thành dạo chơi nhé? Trong thành nhộn nhịp hơn huyện Thủy Trúc nhiều!”

Phù Vy vốn không hứng thú với việc ra khỏi nhà nhưng khi nàng ngước mắt và thấy Túc Thanh Yên đang nhẹ nhàng cong môi, nàng bèn ngoắc ngón tay về phía chàng.

Túc Thanh Yên sáp lại gần nàng.

Phù Vy nghiêng mặt, ghé vào tai chàng thì thầm: “Lại muốn mua đồ trong hộp đen à?”

Túc Thanh Yên ngẩn người, vội vàng phản bác: “Không phải đâu!”

Chàng quay mặt nhìn Phù Vy thì thấy nụ cười rạng rỡ vì đạt được mục đích trên môi nàng.

Đôi má lúm của nàng phản chiếu trong đôi mắt trong veo của Túc Thanh Yên, chàng cũng vô thức mỉm cười theo.

“Nàng ấy à…” Tiếng thở dài của Túc Thanh Yên pha lẫn sự cưng chiều bất đắc dĩ.

“Được, mai vào thành dạo chơi.” Phù Vy giơ tay lên, thân mật vòng tay qua cổ Túc Thanh Yên.

Nàng luôn bất ngờ thân mật với chàng bất kể ngày hay đêm, điều này khiến Túc Thanh Yên lúng túng và mất tự nhiên.


Nhưng chàng chỉ biết lúng túng vậy thôi chứ chẳng bao giờ chỉ trích Phù Vy điều gì.

Chàng gỡ tay Phù Vy khỏi cổ mình, bất lực bước ra ngoài.

“Chàng đi đâu vậy?”

“Lấy nước nho cho nàng uống.”

Sáng sớm hôm sau, nghe tin Túc Thanh Yên và Phù Vy sắp vào thành, Mai cô liên tục gật đầu: “Ra ngoài nhiều sẽ tốt cho sức khỏe, Vy Vy quá yếu.”

Vừa nói, ánh mắt bà vừa vô thức dừng ở vòng eo thon gọn của Phù Vy.

“Không còn sớm nữa.

Mẫu thân, tụi con đi đây.” Túc Thanh Yên nói.

Mai cô rời mắt, mỉm cười đồng ý rồi dặn dò Túc Thanh Yên hãy chăm sóc Phù Vy chu đáo.

Phù Vy không muốn cưỡi ngựa nên nàng và Túc Thanh Yên ngồi xe vào thành phố.

Nàng không mang theo Linh Chiểu, Hoa Ảnh đánh xe ở phía trước, Trám Bích theo nàng vào xe.

“Đúng rồi,” Phù Vy bỗng lên tiếng hỏi: “Chàng rể của Tri Châu không gây thêm rắc rối gì nữa chứ?”

Túc Thanh Yên lắc đầu: “Tạm thời chưa.

Có lẽ Y đang bận tiếp đãi Truất Trắc Sứ.

Tuần Sứ đại nhân đã đến và dạo này đang sống ở Tri Châu phủ.”

Khi trước Phù Vy đã nghe Túc Thanh Yên nói một sư phụ khác của Túc Lưu Tranh tạm thời giải quyết chuyện rắc rối.

Nhưng nàng vẫn nhíu mày vì vị sư phụ kia uy hiếp bằng chứng cứ tham ô.

Chẳng vì lẽ gì khác, kinh nghiệm chấp chính nhiều năm khiến nàng ghét cay ghét đắng chuyện tham ô.

Nàng muốn xử lý gã Hứa Tri Châu kia nhưng đến giờ vẫn chưa ra tay vì vừa hay Truất Trắc Sứ cũng đến nơi này.


Nàng muốn xem xem vị Truất Trắc Sứ tuần tra này có bản lĩnh hay không.

Nếu Y cũng là phế vật thì nàng sẽ trừng trị cả hai.

Phù Vy ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên, thấy chàng hơi nhíu mày, vẻ mặt trầm tư.

“Chàng cảm thấy chuyện kia chưa được giải quyết triệt để sao?” Phù Vy hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Túc Thanh Yên thẳng thắn nói.

Phù Vy nổi lòng muốn trêu chọc chàng, nói vu vơ: “Hay là Túc lang cầu xin thiếp đi, biết đâu thiếp có cách giải quyết chuyện này.”

Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn nàng.

Phù Vy tiếp tục nói đùa: “Chưa biết chừng thiếp còn quen vị quan viên đến từ Kinh thành, thậm chí còn là bằng hữu kết giao đã lâu và lời của thiếp có thể giải quyết chuyện kia ấy chứ.”

Gương mặt khôi ngô của Túc Thanh Yên hơi cứng lại, chàng há miệng muốn nói gì đó nhưng sau đó chỉ nhìn Phù Vy chăm chú, chậm rãi mím môi, quay mặt sang một bên.

Phù Vy kinh ngạc.

Chàng đang giận ư?

Nàng chỉ nói đùa thôi mà?

Nàng lơ đãng liếc nhìn Trám Bích ngồi trong góc thì thấy Trám Bích đang nhìn nàng với vẻ ‘nửa muốn nói nửa lại thôi.’

Phù Vy im lặng.
Vẻ mặt của Trám Bích như muốn nói với nàng rằng— Vị Truất Trắc Sứ kia đúng là bằng hữu kết giao lâu năm của nàng.

“Quan viên nào đến địa phương thế?” Phù Vy hỏi.

Trám Bích thầm thì: “Chú Minh Nghiệp.”

Phù Vy lặng lẽ cầm cốc nước ấm trên chiếc bàn vuông nhỏ lên, uống một ngụm và không nghĩ ngợi gì.

Suốt chặng đường còn lại trong xe ngựa đều yên tĩnh, Phù Vy và Túc Thanh Yên gần như không nói gì nữa.


Đến nơi, Hoa Ảnh đỗ xe ở bên đường.

Trám Bích nhảy xuống xe trước, lúc Túc Thanh Yên chuẩn bị xuống xe, đầu ngón tay Phù Vy nhẹ nhàng móc vào lòng bàn tay chàng.

Túc Thanh Yên quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Phù Vy.
Túc Thanh Yên không nói gì, nhanh chóng nắm tay Phù Vy.

Nhìn thấy nụ cười nở trên môi nàng, Túc Thanh Yên lập tức rời mắt đi, thẳng lưng bước xuống xe, đứng bên cạnh đỡ Phù Vy xuống xe như không có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên, một huyện Thủy Trúc cỏn con không thể so với sự phồn hoa và náo nhiệt của thành Nam Uyên.

Thậm chí tiếng rao liên tục không ngừng nghỉ của người bán hàng rong nơi đây cũng sôi nổi và đa dạng hơn huyện Thủy Trúc.

Khu buôn bán có rất nhiều cửa tiệm và người.

Túc Thanh Yên bảo Phù Vy đi vào bên trong đường, chàng đi bên ngoài để bảo vệ nàng khỏi va chạm.

Đi ngang qua một cửa hàng tơ lụa, Phù Vy nhìn thấy Thu Hỏa đang nháy mắt ra hiệu với nàng từ xa.

Biết Thu Hỏa có chuyện muốn bẩm báo, Phù Vy tìm cớ đẩy Túc Thanh Yên đi.

“Túc lang, thiếp tự đi dạo ở đây được rồi, chàng đi mua thứ khác cho thiếp.”

“Mua gì?” Túc Thanh Yên hỏi.

Phù Vy ra hiệu cho Túc Thanh Yên cúi đầu xuống, khi chàng sáp đến gần, nàng ghé vào tai chàng thì thầm: “Đồ trong hộp đen còn quá ít, không đủ.”

Túc Thanh Yên sửng sốt, bất đắc dĩ gọi: “Vy Vy…”

Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng, hỏi: “Chàng không thích thứ đó ư?”

Xung quanh là tiếng ồn ào của con phố buôn bán, bên tai Túc Thanh Yên là câu nói của Phù Vy.

Đôi má chàng gần như đỏ bừng trong nháy mắt.

Để tránh việc nàng tiếp tục nói mấy lời xằng xiên khiến tim chàng đập rộn ràng ở ngoài đường, Túc Thanh Yên rời mắt đi, vội vàng nói: “Ta đi mua.

Nơi đấy hơi xa, lát nữa ta quay lại tìm nàng.”

Phù Vy gật đầu.
Nhìn tấm lưng cao lớn của Túc Thanh Yên biến mất trong đám đông, Phù Vy không bước vào tiệm tơ lụa ven đường mà đi vào một con hẻm hẻo lánh gần đó rồi nhận mật thư từ Thu Hỏa.

Nàng không trực tiếp mở ra mà đưa cho Trám Bích cất đi.


Phù Vy bước ra khỏi con hẻm, chậm rãi đi dọc theo con phố dài, lặng lẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tiếng ồn vang lên khiến Phù Vy dừng bước.

Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa liếc mắt đã trông thấy Chú Minh Nghiệp đứng bên cửa sổ ở lầu hai của một tửu lâu.

Chú Minh Nghiệp đang nhìn nàng đau đáu.

Y nhìn thấy bóng dáng nàng trước khi nàng ngoảnh đầu nhìn Y.

Phù Vy “ồ” một tiếng, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Gặp người quen rồi…”

Túc Thanh Yên hơi lo lắng cho Phù Vy nên đi một đoạn lại vòng về.

Chẳng ngờ chàng lại thấy Phù Vy đi theo một nam nhân vào một con hẻm vắng vẻ.

Túc Thanh Yên sửng sốt.

Phù Vy cố ý đẩy chàng đi phải không?

Chàng vô thức đi theo hai người họ.

Chàng đứng rất xa, chỉ nhìn từ xa.

Phù Vy quay lưng về phía chàng, chàng chỉ có thể nhìn thấy nam nhân kia đang nói sa sả với Phù Vy.

Chàng nheo mắt, lờ mờ thấy nam nhân kia đang khóc.

Phù Vy giơ tay và đưa một chiếc khăn tay.

Chú Minh Nghiệp nghẹn ngào quay mặt đi, không chịu nhận vì cảm thấy xấu hổ.

Phù Vy thở dài, đưa chiếc khăn tay nhích về phía trước.

Chú Minh Nghiệp liền đưa tay nhận chiếc khăn lụa mà Phù Vy đưa cho Y rồi nắm luôn cả tay nàng và chiếc khăn lụa trong lòng bàn tay Y.

Túc Thanh Yên trơ mắt nhìn tay Phù Vy bị một nam nhân khác nắm chặt, hơi thở của chàng bỗng tắc nghẽn, dường như chàng quên mất cách hít thở.

Đôi mắt trong sáng của chàng dần trở nên trống rỗng và nham hiểm.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay ca ca/đệ đệ ăn vài cái tát tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận