Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


“Vy Vy?” Túc Thanh Yên chần chừ một lát rồi gọi.

Thấy sự tức giận thoáng hiện trong đôi mắt nàng, chàng biết tâm trạng nàng đang không tốt.

Tư thế của hai người thật sự khiến Túc Thanh Yên lúng túng, phải nói là không ra thể thống gì.

Túc Thanh Yên do dự một lúc mới kiềm chế không đẩy Phù Vy ra khỏi người chàng.

Chàng nắm cổ tay nàng, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Nàng không khỏe hay là ai đó khiến nàng phật lòng à?”

Phù Vy mím môi, liếc chàng bằng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, không đáp lời.

“Nàng….

nàng có thể xuống trước được không?” Túc Thanh Yên thăm dò hỏi.

Phù Vy vẫn mím môi, không nói gì.

Nàng nhìn đôi má Túc Thanh Yên chằm chằm, từ gương mặt của chàng liên tưởng đến tên Túc Lưu Tranh đáng ghét kia, tâm trạng nàng càng không thoải mái.

Nàng đã bao giờ để bản thân phải chịu ấm ức chưa? Ở những thời điểm khó khăn nhất trong mấy năm qua, nàng cũng chỉ nhẫn nhịn một thời gian rồi luôn phấn đấu nỗ lực và dũng mãnh tiến lên để bảo vệ tôn nghiêm của mình, đồng thời khiến người khác phải công nhận thành tựu của nàng.

Nhưng nàng thực sự không biết làm cách nào để dũng mãnh tiến lên và bảo vệ tôn nghiêm của mình trong chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Thậm chí nàng còn không muốn kể với Túc Thanh Yên.

Người này...!quá đơn thuần.

Nàng không đành lòng nhìn đôi mắt trong sáng của chàng bị nhuốm tì vết bởi mấy chuyện ba lăng nhăng.

“Vy Vy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Túc Thanh Yên lại dịu dàng hỏi.

Phù Vy ngồi trên eo chàng, Túc Thanh Yên chậm rãi ngồi dậy, hai tay đặt sau lưng nàng để nàng không ngã ngửa.

Túc Thanh Yên vòng tay ôm Phù Vy vào lòng.

Phần thân trên của họ gần như dán vào nhau.

Túc Thanh Yên giơ tay vuốt tóc mai của nàng.

Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua má nàng, nàng ngước mắt nhìn chàng và chỉ vào miệng mình.


Túc Thanh Yên khẽ cười.

Chàng cúi đầu sáp tới gần miệng Phù Vy, thổi nhẹ.

“Ngày mai sẽ không đau nữa.” Giọng nói ấm áp của chàng pha lẫn sự dỗ dành dịu dàng mà nàng chỉ có thể nghe được vào ban đêm.

Túc Thanh Yên lại ngước nhìn Phù Vy, thấy nàng vẫn mím chặt môi, vẻ mặt không vui.

Túc Thanh Yên do dự một lát, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng hôn nàng.

Chàng dồn hết tâm trí vào nụ hôn dịu dàng của mình, bắt đầu hôn từ khóe môi Phù Vy, hôn nàng thật cẩn thận rồi dịu dàng chà sát.

Hơn nữa bởi vì Phù Vy cắn rách một bên môi nên lúc này động tác của chàng vô cùng nhẹ nhàng.

Ngay cả nụ hôn thăm dò sâu hơn của chàng cũng rất đỗi dịu dàng, chàng luôn thăm dò nhẹ nhàng, mút mát như thưởng thức rượu tiên trong tíc tắc rồi lại dán lên môi nàng, cho đến khi lưỡi của nàng chủ động đưa ra, chỉ khi đó nụ hôn dịu dàng này mới dần trở nên mãnh liệt hơn.

Nụ hôn thì phải dịu dàng như vậy mới đúng chứ, sự bực dọc trong nội tâm của Phù Vy dần dần dịu đi.

Không biết từ bao giờ, nàng đã nhắm mắt lại, đặt lòng bàn tay lên má Túc Thanh Yên, mải mê hôn và nếm hương vị trong miệng chàng.

Thân thể nàng dần mềm nhũn, toàn bộ trọng lượng của nàng cũng dồn trên người Túc Thanh Yên.

Phù Vy nép vào lồng ngực Túc Thanh Yên, hai người chậm rãi ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Tấm rèm giường tự động bồng bềnh du dương mà không cần gió.

Túc Thanh Yên duỗi tay ra khỏi rèm giường, đưa tay tới đầu giường, mở ngăn kéo, lấy chiếc hộp đen bên trong.

Phù Vy quay mặt nhìn dây buộc và thắt lưng y phục mà hai người đã cởi bỏ.

Dây buộc màu đen của nàng quấn vào thắt lưng màu trắng của Túc Thanh Yên, quấn quýt không thể tách rời.

Không hiểu sao, nụ cười nham hiểm và tà ác của Túc Lưu Tranh chợt xuất hiện trước mắt nàng, nàng nhớ lại cảnh một tay hắn giữ hai cổ tay đan vào nhau của nàng và hắn đang cố gắng trói hai tay nàng lại.

Ngay khi Phù Vy cau mày, cảm giác thoải mái đã xua tan mọi suy nghĩ của nàng.

Người và chuyện không nên nghĩ tới lúc này đều biến mất, nàng giơ tay lên, cánh tay thon dài ôm chặt đôi vai của Túc Thanh Yên, ôm chặt chàng.

Đã lâu rồi Phù Vy không đi bộ một quãng đường dài như lúc chạng vạng hôm nay nên tối nay thân thể nàng rất mệt mỏi.

Lạc thú trên giường đã xua tan sự mệt mỏi của nàng, đồng thời giúp nàng chìm vào giấc ngủ sớm hơn và sâu hơn bình thường.


Đôi má trắng nõn của nàng ép vào tấm chăn gấm mềm mại, gương mặt say giấc của nàng nhuốm vẻ dịu dàng hiếm thấy vào ban ngày.

Túc Thanh Yên cúi người hôn nhẹ lên trán nàng.

Phù Vy đã ngủ rồi, chàng cũng nên ngủ mới phải.

Nhưng nhưng…

Những ngón tay thon dài đặt trên chân Túc Thanh Yên khẽ run lên.

Chàng nhìn chăm chú sắc mặt Phù Vy, lặng yên không một tiếng động mở tấm chăn gấm đang che trên người nàng.

Dưới tấm chăn gấm mềm mại, thân thể trắng nõn như tuyết của nàng phơi bày trước mắt Túc Thanh Yên.

Lòng chàng biết làm vậy là không đúng nhưng chàng lại không thể rời mắt.

Chàng thèm thuồng dán chặt ánh mắt vào thân thể nàng.

Thậm chí trước mắt chàng còn hiện lên cảnh tượng Phù Vy đẩy chàng, dạng chân ngồi lên eo chàng khi hai người vừa mới lên giường.

Nếu khi ấy chàng không ngồi thẳng người dậy thì nàng sẽ làm gì với chàng? Vài hình ảnh dần dần xuất hiện trước mắt Túc Thanh Yên.

Chàng bỗng tỉnh táo lại rồi tự tát mình một cái.

Chàng đang nghĩ gì vậy? Đúng là cực kỳ bỉ ổi mà.

Túc Thanh Yên gần như hoảng sợ đắp lại chăn gấm cho Phù Vy.

Sao chàng có thể để nàng mạo hiểm cảm lạnh vì dục vọng tham lam của chàng? Túc Thanh Yên nghiêng người, cẩn thận đắp chăn cho Phù Vy.

Chàng từ từ nằm xuống, nép mình bên cạnh Phù Vy, ánh mắt chàng dán chặt vào Phù Vy trong bóng tối.

Nàng đã là thê tử của chàng rồi, phải tôn trọng yêu thương và bảo vệ nàng, chàng không thể tham lam hơn nữa.

Sáng hôm sau, Phù Vy đang bảo Túc Thanh Yên chơi đàn cho nàng nghe thì Linh Chiểu chạy vào từ bên ngoài rồi nhìn trái ngó phải.

Nàng ấy luôn chạy ra ngoài và thường mang theo tin tức sốt dẻo của huyện Thủy Trúc về nhà kể lại cho Phù Vy.

Liếc nhìn vẻ mặt của Linh Chiểu, Phù Vy biết nàng ấy lại nghe ngóng được chuyện gì thú vị rồi đây.


Đúng lúc khúc nhạc của Túc Thanh Yên vừa kết thúc, Phù Vy ngoắc tay kêu Linh Chiểu bước vào.

“Ngươi lại nghe được chuyện gì thế?” Phù Vy hỏi.

Nàng cầm ly nước, uống một ngụm nước ấm.
“Không phải tin đồn nhảm gì đâu ạ, xảy ra chuyện rồi!” Linh Chiểu nói: “Đêm qua có một tiểu cô nương bị hại….

bị, bị…..” Linh Chiểu ngượng ngùng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Bị cưỡng bức trước rồi giết.”

Phù Vy và Túc Thanh Yên đồng thời cau mày.

Mai cô đang sấy hoa quả, nghe vậy lập tức đi tới hỏi: “Ai xảy ra chuyện?”

“Hình như tiểu cô nương kia họ Tôn, thường xuyên bán hoa ở con phố buôn bán.”

Mai cô nói “ai ôi” một tiếng vì quá đau lòng.

Huyện Thủy Trúc không lớn nên hầu như mọi người đều biết nhau, Mai cô cũng biết tiểu cô nương kia.

“Chẳng ngờ lại là hài tử Văn Tú, nó là một hài tử rất ngoan mà.”

Túc Thanh Yên thở dài, liên tục lắc đầu.

Đêm qua Phù Vy đã mua hoa của tiểu cô nương ấy.

Tiểu cô nương ấy mới hơn mười tuổi.

Thật tồi tệ!

Mai cô đau lòng ngồi xuống, không ngừng kể về những điều tốt đẹp của tiểu cô nương bị hại.

“Mẫu thân của nó bị bệnh nặng, từ bé hài tử này đã hiểu chuyện, chẳng những biết làm việc nhà và chăm sóc mẫu thân, lúc rảnh rỗi nó còn chạy lên núi hái hoa rồi đi bán để mua thuốc cho mẫu thân…” Mai cô nói một lúc thì đôi mắt dần đỏ hoe.

Người dân huyện Thủy Trúc căm phẫn không thôi khi một tiểu cô nương hơn mười tuổi bị sát hại thê thảm như vậy.

Các nha dịch luôn tránh những rắc rối không cần thiết bỗng trở nên siêng năng hiếm thấy.

Họ đi đến từng nhà để tra hỏi và tìm manh mối.

Buổi chiều, nha dịch tới Túc Gia.

“Tối qua Túc Lưu Tranh có ở nhà không?”

“Ở nhà!” Mai cô buột miệng thốt lên.

Phù Vy lại cau mày, Mai cô đang nói dối! Đêm qua Túc Lưu Tranh không hề ở nhà! Phù Vy chợt nhớ tới hành vi côn đồ của Túc Lưu Tranh khi hắn đè nàng và hôn nàng.


Ánh mắt nham hiểm và tà ác của hắn không liên quan gì đến hai chữ ‘lương thiện’.

Nghĩ đến những lời nói dối của Mai cô, Phù Vy thầm nghi ngờ: Phải chăng Túc Lưu Tranh làm chuyện kia thật?

Nha dịch hỏi thêm vài câu rồi quay người rời đi.

Phù Vy đột nhiên nói: “Tối qua Túc Lưu Tranh không ở nhà.”

Mai cô hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Nó ở…”

Lời nói bỗng mắc nghẹn trong cổ họng Mai cô, bà liếc nhìn Túc Thanh Yên theo bản năng.

“Rốt cuộc hắn có ở nhà không?” Nha dịch quay đầu lại, nghi hoặc nhìn đánh giá chung quanh.

Họ nhìn Mai cô rồi nhìn Phù Vy, muốn biết ai đang nói dối, cuối cùng ánh mắt họ dừng trên người Túc Thanh Yên.

Ở huyện Thủy Trúc, Túc Thanh Yên được mọi người biết đến là quân tử không bao giờ nói dối.

Túc Thanh Yên nói: “Tối qua đệ đệ ta không về nhà.”

Mai cô nhíu mày.

Bà phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: “Dạo này Lưu Tranh nhà ta đều ở trạch viện Tống Gia, hai nhà ở gần nhau nên ở Tống Gia cũng là ở nhà.”

Bà giải thích thêm: “Các người cũng biết phần lớn thời gian Lưu Tranh đều sống ở trạch viện Tống Gia mà.”

Chuyện này không phải bí mật, mọi người ở huyện Thủy Trúc đều biết câu chuyện bất thường của cặp song sinh Túc Gia là hai huynh đệ không thể gặp nhau.

Hai nha dịch không hỏi thêm gì nữa, lập tức sải bước ra khỏi sân Túc Gia, đi đến Tống Gia để hỏi thăm.

Phù Vy đứng dậy trở về phòng.

Túc Thanh Yên đuổi theo, nhìn thấy Phù Vy đang uể oải ngồi trên chiếc ghế liễu gai.

Chàng bước về phía nàng, cúi người ngang tầm mắt với nàng.

“Mẫu thân không cố ý nói dối đâu, chỉ do đệ đệ không ở nhà quanh năm nên có lẽ mẫu thân nói đệ ấy ở nhà là ở trạch viện Tống Gia và so với việc thường bôn ba ở bên ngoài đấy.” Túc Thanh Yên dịu dàng giải thích.

Chàng luôn có thể lập tức phát hiện ra những thăng trầm trong cảm xúc của Phù Vy và đoán đúng tám phần nỗi lòng của nàng.

Phù Vy quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, im lặng một lát, sau đó nói: “Trước đây thiếp nghe nói tính cách của đệ đệ nhà chàng không tốt, các mối quan hệ cũng chẳng ra sao, hắn cũng thường ẩu đả đánh nhau.

Thanh Yên, chàng chắc hắn sẽ không làm chuyện kia chứ?”

“Không thể là đệ ấy được.” Túc Thanh Yên nói chắc như đinh đóng cột.

Phù Vy hỏi: “Chàng tin tưởng đệ đệ của mình như vậy ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận