Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Phù Vy nhìn gương mặt trước mặt nàng, giơ tay lên.

‘Chát’ một tiếng vang dội.

Làn gió mát lùa vào qua kẽ hở trên cửa sổ khiến Phù Vy ớn lạnh, nàng giận dữ vuốt thẳng bộ y phục rách nát.

Mặt Túc Lưu Tranh bị tát nghiêng sang một bên.

Hắn giữ nguyên tư thế đó hồi lâu rồi bỗng cười khúc khích.

Hắn đưa tay chạm vào mặt mình, cảm giác đau rát từ bên ngoài xuyên vào thân thể đã kích thích hắn và khiến hắn vô cùng dễ chịu.

Dễ chịu quá.
Hắn quay mặt lại, môi thoáng cười mà như không, hắn nhìn Phù Vy chằm chằm rồi hỏi: “Tẩu tẩu bớt giận chưa?”

Đầu gối đang đè trên ghế tựa của hắn tiến về phía trước và chạm vào chân Phù Vy.

Hắn tiếp tục sáp tới gần nàng rồi nắm cổ tay nàng.

Phù Vy vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được.

“Buông ra!” Phù Vy giận dữ hét lên.

Túc Lưu Tranh không buông mà kéo tay nàng đặt lên mặt hắn.

“Tẩu tẩu vẫn muốn tát à? Tẩu tẩu không cần mềm lòng, cứ tiếp tục đánh đi.”

Phù Vy giúp hắn được thỏa nguyện, dồn hết sức lực cho hắn xơi thêm một cái tát tai.

Tiếng chát chói tai hơn cả lúc trước.

Túc Lưu Tranh nghiêng đầu khẽ liếm khóe môi.

Sự phấn khích nóng bỏng gầm lên trong lồng ngực hắn và khoái cảm cuồn cuộn chảy trong máu hắn.

Phù Vy thấy dù sao cũng do nàng nhận lầm người trước nên sau khi tát liền hai cái, nàng đã nguôi giận đôi phần.

Nàng lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi là đệ đệ của Thanh Yên nên ta tha mạng cho ngươi lần này.

Ra ngoài!”

Túc Lưu Tranh khẽ chớp đôi mắt như đang ngẫm nghĩ gì đó rồi quay mặt lại nhìn Phù Vy, nói: “Tẩu tẩu, tẩu cảm thấy trong lòng ca ca, ta với tẩu ai quan trọng hơn?”

Phù Vy cười giễu, không buồn đoái hoài đến loại câu hỏi vô vị này.

“Tẩu tẩu, ta cảm thấy trong lòng ca ca, ta quan trọng hơn tẩu.

Ta quan trọng nhất.

Đúng, quan trọng nhất.”

Phù Vy ngước mắt lên nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Túc Lưu Tranh.

“Nhưng,” Túc Lưu Tranh bỗng sáp tới, gần đến độ chóp mũi hắn sắp chạm vào mặt Phù Vy, hắn nói: “Nhưng trong lòng tẩu tẩu, ca ca chắc chắn quan trọng hơn ta.”

Phù Vy cảm thấy lời này thật nực cười.

“Lại còn không đúng ư?” Phù Vy hỏi vặn lại.

Nàng khẽ vỗ vào gương mặt đang sáp tới gần của Túc Lưu Tranh, nói: “Đừng vô liêm sỉ như vậy chứ!”
Túc Lưu Tranh hơi nheo mắt lại, vẻ mặt say mê.

Phù Vy câm nín.

Nàng giơ chân đạp hắn hòng đẩy kẻ điên kỳ lạ này tránh xa nàng một chút.

Túc Lưu Tranh lập tức nắm lấy mắt cá chân của Phù Vy.


Qua đôi tất lụa trắng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn chân của Phù Vy hết lần này đến lần khác.

Cảm giác tê dại lan khắp bàn tay khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.
Đáy mắt Phù Vy dần hiện lên sát ý, nàng lạnh lùng nói: “Túc Lưu Tranh, nếu ngươi còn tiếp tục càn rỡ như vậy thì dù ngươi có là đệ đệ của chàng ấy, ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!”

“Không buông tha là định làm gì? Giết ta à?” Sự phấn khích càng nồng đậm trong mắt hắn.

Hắn vui vẻ bật cười: “Tẩu tẩu, tẩu định giết ta thật à?”

Phù Vy mím chặt môi, cơn giận dâng lên đỉnh đầu.

Lâu lắm rồi nàng mới gặp một tên vô lại như hắn, cũng đã rất lâu rồi nàng mới tức giận đến đỏ mặt.

“Nhưng tẩu tẩu ơi, ca ca của ta sẽ không để tẩu giết ta đâu.” Túc Lưu Tranh đưa tay toan chạm vào mặt Phù Vy.
Phù Vy lập tức quay mặt sang một bên để tránh sự đụng chạm của hắn.

Túc Lưu Tranh rút tay lại, từ từ ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên và nhìn Phù Vy.

“Tẩu tẩu, tẩu sẽ nói cho ca ca biết chuyện này à?”

Phù Vy lạnh lùng liếc xéo: “Ngươi sợ ta nói cho ca ca ngươi biết ngươi là tên khốn kiếp ư?”

“Không.” Túc Lưu Tranh nghiêm túc nói: “Nói cho ca ca biết tẩu tẩu chủ động ôm ta hôn ta và kéo tay ta sờ soạng người tẩu tẩu.”

Phù Vy chộp lấy chiếc gối ở bên cạnh và ném thẳng vào Túc Lưu Tranh.

Túc Lưu Tranh để mặc chiếc gối đập vào đầu hắn rồi hưng phấn nhìn Phù Vy, nụ cười âm u pha lẫn đôi phần ngây thơ.

“Cút ra ngoài.”

“Được, ta đi đây.” Túc Lưu Tranh đứng lên: “Tẩu tẩu đừng tức giận kẻo tổn hại thân thể.

Ta thì chẳng hề gì nhưng ca ca sẽ đau lòng đấy.

Nếu lòng ca ca không dễ chịu thì ta cũng khó chịu theo.”

Hắn nhìn chằm chằm Phù Vy với đôi mắt mỉm cười rồi lùi lại từng bước.

Niềm vui sướng len lỏi trong lòng hắn, hắn thực sự rất hạnh phúc.

Lồng ngực Phù Vy phập phồng, nàng quay mặt đi ho khan mấy tiếng.

Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay nàng ấn vào khóe môi, nàng nếm được vị ngọt tanh của máu.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Trám Bích và Linh Chiểu khi bưng đồ ăn về.

Phù Vy hít một hơi thật sâu, gọi to: “Hoa Ảnh.”

Trám Bích và Linh Chiểu nhìn nhau, một người vào nhà trả lời, người còn lại ra sân sau tìm Hoa Ảnh.

Không lâu sau, Hoa Ảnh bỏ việc đang làm và lao vào phòng.

Vừa nhìn thấy Phù Vy, Hoa Ảnh lập tức nhận ra vẻ mặt chủ tử nhà nàng ấy rất bất thường, phải nói là lạnh đến phát run.

“Chủ tử có gì phân phó ạ?” Hoa Ảnh tiến thêm một bước.

Phù Vy ngước mắt lên.
Hoa Ảnh đột nhiên nhìn thấy sát ý trong mắt Phù Vy.

Nhưng Phù Vy im lặng rất lâu và không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào.

Hồi lâu sau, Hoa Ảnh do dự, lại hỏi: “Chủ tử.”

Phù Vy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Mang cho ta một bộ y phục và cùng ta ra ngoài đi dạo.”

Hoa Ảnh mơ hồ đoán được ban đầu Phù Vy muốn lệnh cho nàng ấy giết người.


Hoa Ảnh không biết tại sao Phù Vy lại thay đổi ý định, nhưng nàng ấy không bao giờ hỏi nhiều mà chỉ tuân theo mệnh lệnh.

Phù Vy không để Trám Bích và Linh Chiểu đi theo mà chỉ dẫn Hoa Ảnh ra ngoài.

Ánh hoàng hôn màu quýt thiêu đốt nửa bầu trời đã lùi về phía sau dãy núi, chỉ để lại vệt mây trắng màu cam ấm áp cuối cùng phía chân trời.

Phù Vy dừng lại, nheo mắt khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt, cơn tức giận trong lòng nàng cũng giảm đi rất nhiều.

Hoa Ảnh không hiểu Phù Vy đang nhìn cái gì, thấy trời đã tối hẳn, nàng ấy hỏi: “Chủ tử, người muốn đi dạo ở phố buôn bán không, ở đó vẫn còn người và sạp hàng.

Túc Gia ở nơi hẻo lánh nên không đông đúc người và chẳng có trò gì thú vị.”

Phù Vy gật đầu.

Phù Vy bước đi không nhanh, một chủ một tớ phải mất một thời gian mới đến được con phố buôn bán duy nhất ở huyện Thủy Trúc.

Phù Vy tản bộ dọc theo con đường dài, bước đi giữa sự nhộn nhịp.
Những người bán hàng rong và người qua đường thường xuyên quay lại nhìn nàng.

Thấy tâm trạng Phù Vy không tốt, Hoa Ảnh chủ động đề nghị mua sắm khi đi ngang qua vài sạp hàng.

Phù Vy mất hết hứng thú nên sau đấy nàng không cả muốn bước chân vào sạp hàng.

Trời đã khuya, một số cửa hàng trên phố lần lượt đóng cửa, người qua đường ngày càng ít đi.

“Tỷ tỷ ơi, tỷ có muốn mua hoa không?”
Một giọng nói rụt rè vang lên từ phía sau, Phù Vy quay lại và nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi xổm trong góc.

Tiểu cô nương nhìn nàng bằng đôi mắt hạnh ngân ngấn nước.

Phù Vy thấy tiểu cô nương này khá quen mắt, ngẫm nghĩ một lát bèn nhớ ra nàng từng mua hoa của tiểu cô nương này.

Phù Vy nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Ảnh lập tức mua hết hoa trong giỏ hoa của tiểu cô nương.

“Chủ tử, người xem.” Hoa Ảnh cầm bông hoa đến trước mặt Phù Vy đưa cho nàng xem.

Phù Vy cụp mắt, tầm mắt dừng trên bó hoa lớn.

Nhưng không hiểu sao Hoa Ảnh lại cảm thấy Phù Vy chẳng hề ngắm bó hoa.

“Về thôi.” Phù Vy quay người.

Hoa Ảnh liếc nhìn mặt của Phù Vy và thoáng cảm thấy sắc mặt nàng không khó coi như trước nữa.

Khi tới đây Phù Vy tức giận nên không cảm thấy mệt mỏi.

Khi đi bộ về, nàng mới thấy mỏi mệt.

Nàng phải nghỉ ngơi vài lần dọc đường đi.

Trước khi về đến Túc Gia sẽ đi ngang qua Tống Gia.

Phù Vy nhìn thấy Linh Chiểu đang đứng trước cửa Tống Gia và trò chuyện với Tống Năng Kháo.

Linh Chiểu quay đầu thì nhìn thấy Phù Vy, nàng ấy vội vàng chào tạm biệt Tống Năng Kháo rồi chạy đến cạnh Phù Vy, cong mắt gọi “Chủ tử.”

Phù Vy liếc nhìn nụ cười trên mặt Linh Chiểu trong giây lát, sau đó ánh mắt nàng lướt qua nàng ấy rồi dừng lại ở Tống Năng Kháo - người vẫn đang đứng trước cửa Tống Gia.

Hoa Ảnh bước nhanh hai bước, đẩy cửa sân Túc Gia, sau đó cùng Linh Chiểu đứng sang một bên, để Phù Vy vào cửa sân trước.

Phù Vy bước vào sân nhỏ thì nhìn thấy bóng dáng của Túc Thanh Yên qua khung cửa sổ đang mở trong nhà bếp.
Nghe thấy cửa sân bị đẩy ra, Túc Thanh Yên ngoảnh đầu, nhìn Phù Vy qua khung cửa sổ, gương mặt chàng lập tức hiện lên một nụ cười ôn hòa.


Phù Vy đi vào phòng bếp, Túc Thanh Yên lên tiếng trước: “Ta nghe Linh Chiểu nói nàng ra ngoài đi dạo, ra ngoài nhiều một chút cũng tốt.”

Phù Vy không trả lời mà hỏi: “Chàng đang bận gì vậy?”

“Chẳng phải nàng muốn ăn nho sao? Ta mua thêm một chút để làm nước nho cho nàng uống.”

Phù Vy bước lại gần, nhìn những ngón tay đã bị nho nhuộm đen của Túc Thanh Yên.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Túc Thanh Yên nói: “Lúc ta đập nho bị dính một ít.”
Chàng ngước mắt mỉm cười với Phù Vy và tiếp tục công việc của mình.

Chàng lấy thìa rót nước nho đã pha vào bình sứ.

Vừa làm, chàng vừa nói: “Tốt nhất là để qua đêm, ngày mai uống.”

Phù Vy nhìn chàng đổ nước nho đã pha vào bốn bình sứ rồi tách riêng một bình với ba bình còn lại.

Túc Thanh Yên cười giải thích: “Bình này để dành cho Lưu Tranh.”

Phù Vy nheo mắt một lúc rồi khôi phục như bình thường ngay khi Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn nàng.

Mắt nàng cong cong, nàng mỉm cười dịu dàng với Túc Thanh Yên, nói: “Chàng phải rửa tay thật sạch đấy.”

Túc Thanh Yên xoa đầu ngón tay vào nhau, cảm thấy ngón tay bẩn thỉu rất khó coi.

Chàng nhẹ gật đầu rồi lập tức quay người đi đến bồn rửa gần đó, rửa tay thật kỹ.

Phù Vy nhìn chai nước nho được đặt riêng, sát khí trong mắt nàng đã hoàn toàn tiêu tan.

Quên đi, dù sao Túc Lưu Tranh cũng là đệ đệ của Túc Thanh Yên.

Chỉ cần Túc Lưu Tranh không trêu chọc nàng nữa, lần này nàng có thể vì Túc Thanh Yên mà tha cho hắn.

Vẻ mặt của Phù Vy hoàn toàn trở lại bình thường, nàng đi về phía Túc Thanh Yên, nhìn chàng chậm rãi rửa tay.

Rửa sạch nước nho trên tay không dễ.

Chàng bôi bọt xà phòng lên khắp các ngón tay nhưng không thể lập tức rửa sạch các đầu ngón tay.

Phù Vy vươn tay nhéo một ít bọt trên mu bàn tay chàng rồi bôi lên mặt chàng.

Túc Thanh Yên bất đắc dĩ cười, nói bằng giọng điệu dỗ dành: “Đừng nghịch.”

“Tay của thiếp cũng bẩn, thiếp còn chưa kịp rửa này.” Phù Vy đưa tay cho Túc Thanh Yên.

Lúc Túc Thanh Yên đang định nắm tay Phù Vy để rửa cho nàng thì khóe mắt chàng liếc thấy Mai cô đi vào bếp, chàng lập tức thu tay lại, nghiêm túc gọi: “Mẫu thân.”

Phù Vy buồn cười khi nhìn tư thế đứng thẳng của chàng, nhưng nàng cũng không làm khó chàng mà rút tay lại.

“Vy Vy đi dạo về rồi, vừa hay cũng đến giờ cơm.” Mai cô liếc nhìn Túc Thanh Yên đang rửa tay: “Được rồi, hai đứa rửa tay xong thì đến dùng cơm nhé.”

Mai cô vừa nói vừa bước vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Hoa Ảnh và Linh Chiểu đang đứng trong sân vội vàng đi vào giúp bưng thức ăn.

Khi họ bưng món ăn cuối cùng ra, trong bếp chỉ còn hai người là Túc Thanh Yên và Phù Vy.

Phù Vy đang đưa mắt đánh giá căn bếp thì bị Túc Thanh Yên nắm tay.

Nàng bối rối quay đầu nhìn Túc Thanh Yên đang đặt tay nàng vào chậu nước mới thay.

Chàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Phù Vy và rửa tay cho nàng bằng những đầu ngón tay đỏ ửng vì rửa lâu của chàng.

“Mẫu thân chàng vào rồi!” Phù Vy đột nhiên nói.

Túc Thanh Yên lập tức buông tay ra, bởi vì động tác quá nhanh nên nước trong chậu bắn tung tóe.

Phù Vy cười khúc khích.

Mai cô không đến.

Túc Thanh Yên bất đắc dĩ nhìn Phù Vy rồi lấy khăn tay lau những giọt nước bắn tung tóe trên mặt nàng, sau đó nắm lấy tay nàng, tiếp tục rửa tay, cuối cùng lấy khăn tay lau nước giúp nàng.

“Không cần lau.” Phù Vy nói.

“Trời trở lạnh rồi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.” Túc Thanh Yên cẩn thận lau vết nước trên tay Phù Vy.

Bữa tối được bày ra trong sân, Mai cô đã ngồi ở bàn chờ đợi.


Nhìn Túc Thanh Yên và Phù Vy từ bếp đi ra, Mai cô không khỏi nhìn vào bụng Phù Vy.

Tính ngày thì lẽ ra phải nhô bụng rồi chứ nhỉ.

Nhưng vòng eo của Phù Vy vẫn thon đến kinh ngạc.

Một cơn gió mát thổi khiến váy của Phù Vy áp sát vào người nàng, càng khiến vòng eo thon của nàng hiện rõ.

Túc Thanh Yên và Phù Vy bước tới gần, Mai cô quay mặt đi, cười nói: “Khá muộn rồi, chúng ta nhanh ăn đi.”

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi chuyển đến đây, Mai cô một mực đòi tự mình nấu nướng nên Trám Bích và Linh Chiểu chỉ giúp bà mấy việc vặt.

Phù Vy rất thích tay nghề nấu nướng của Mai cô, nàng mỉm cười khen ngợi: “Tay nghề nấu nướng của người thật tốt.

Hệt như được học một cách có hệ thống từ người khác.”

Mai cô cười, đáp vu vơ: “Trước đây ta từng làm việc trong bếp của một gia đình giàu có.”
Phù Vy nghĩ đến tài nấu nướng của Túc Thanh Yên, nói: “Thanh Yên cũng học từ người phải không?”
“Đúng vậy.

Nó học rất nhanh, chỉ xem ta nấu vài lần đã nắm vững cách nấu nướng rồi.” Mai cô nhìn Túc Thanh Yên bằng ánh mắt tán thưởng và tự hào của người mẫu thân.

“Vậy chàng cũng học đọc và viết từ người à?” Phù Vy hỏi vu vơ.

Nhưng Mai cô lại nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác.

Có điều một giây sau, bà hoàn hồn và nhận ra không cần thiết phải đề phòng nàng nên cười gật đầu: “Ta dạy chút thôi.”

Phù Vy cũng là người rất cảnh giác, sự phòng bị của Mai cô không thoát khỏi mắt Phù Vy.

Phù Vy cười nhạt, tiếp tục ăn, nhưng lại không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Mai cô liếc nhìn bầu trời đêm, dặn dò: “Gần đây mưa nhiều, ban đêm đừng quên đóng cửa sổ lại.

Con cũng nên mặc thêm y phục để tránh gió lạnh.”

Túc Thanh Yên gật đầu, mỉm cười.

Vào buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, sự mệt mỏi do đi dạo phố xá buổi chiều của Phù Vy lập tức lộ ra.

Nàng uể oải tựa vào người Túc Thanh Yên, nói giọng mềm nhũn: “Thiếp không đi được nữa.”

Vào ban đêm khi họ ở một mình, Túc Thanh Yên luôn mặc cho Phù Vy thả sức bám chàng.

Chàng cúi xuống bế Phù Vy lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Phù Vy nằm trên giường lẩm bẩm: “Miệng thiếp đau quá.”
“Sao vậy?” Túc Thanh Yên lại gần nhìn.

Phù Vy cũng không tránh né mà để chàng nhẹ nhàng mở môi nàng ra.

Túc Thanh Yên nhìn thấy một mảnh môi của Phù Vy bị tước, lập tức cau mày: “Sao lại bị thế này? Cắn phải môi lúc ăn cơm à?”

Sao lại bị vậy ư?

Phù Vy đột nhiên nhớ đến nụ hôn mãnh liệt của Túc Lưu Tranh khi ép nàng.

Cảm giác áp bức đến khó thở và nỗi đau đớn pha trộn với mùi vị tanh ngọt của máu khiến Phù Vy cau mày.

Thân là trưởng công chúa nên nàng luôn kiêu ngạo và xa cách.

Cục tức mắc kẹt trong lồng ngực nàng không được giải tỏa hết, cộng thêm lúc này nhìn khuôn mặt giống hệt Túc Lưu Tranh trước mặt, cơn tức giận đã biến mất trong lòng Phù Vy lại nổi lên.

Huống chi, nàng vốn vì Túc Thanh Yên mới thỏa hiệp và không lấy mạng sống của Túc Lưu Tranh.

Thử hỏi sao nàng có thể không giận lẫy Túc Thanh Yên?

Khổ nỗi, chàng không chỉ vô tội mà ánh mắt chàng khi nhìn nàng còn đong đầy sự dịu dàng với đau lòng.

Phù Vy hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên nắm cổ tay của Túc Thanh Yên và kéo chàng lên giường.
Túc Thanh Yên không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn thuận theo lực kéo của nàng, nằm lên chiếc giường nhỏ.

Ngay sau đó, Phù Vy quay lại và cưỡi lên người chàng.

Nhìn nét mặt tức giận của Phù Vy, Túc Thanh Yên khó hiểu gọi: “Vy Vy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận