Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Vạn vật im lặng, màn đêm yên bình lặng lẽ kéo đến.

Vào những đêm hè, trăng luôn xuất hiện sớm, các vì tinh tú cũng chán ngán nhấp nháy trên bầu trời để bầu bạn cùng vầng trăng.

Khi Túc Thanh Yên đóng cửa sổ lại, chàng liếc nhìn mặt trăng tĩnh lặng đã gần tròn.

Cánh cửa sổ đóng cạch một tiếng, khung cửa sổ ngăn cách căn phòng với bên ngoài.

Trong thế giới nhỏ bé này chỉ có hai người, chàng và nàng.

Túc Thanh Yên xoay người, ánh mắt chàng gấp rút dừng trên người Phù Vy.

Rõ ràng nàng còn rất trẻ nhưng lại không thích y phục màu sắc rực rỡ, y phục của nàng chủ yếu là màu đen và đỏ sẫm.

Lúc này, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải sa màu đen, lớp vải mỏng vắt trên đôi vai thon thả của nàng, không cần gió thổi vẫn vuốt ve bờ vai nàng, như thể nó sẽ tuột ra bất cứ lúc nào.

Nàng đang ngồi trên ghế, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, nàng mỉm cười nhìn chàng và chờ đợi chàng.

Chiếc hộp gỗ màu đen được đặt trên đùi nàng.

Bấc đèn đã lâu không được đổi, ánh sáng trong phòng rất tối.

Túc Thanh Yên do dự một lát rồi hỏi Phù Vy: “Muốn tắt đèn không?”

Phù Vy nhìn theo ánh mắt chàng về phía ánh nến, gật đầu.

Túc Thanh Yên hơi tiếc nuối.

Tất nhiên, chàng muốn nhìn thấy từng tấc da thịt của Phù Vy trong ánh sáng.

Nhưng chàng bận tâm đến cảm nhận của nàng nên đã tắt đèn theo ý nàng.

Trong phút chốc, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Chàng bước về phía chiếc giường trong bóng tối, bước chân nhẹ nhàng nhưng tiếng tim đập thình thịch rất nặng nề.

Mọi thứ bắt đầu từ nụ hôn, nụ hôn của Túc Thanh Yên dịu dàng và dè dặt, thậm chí còn kính cẩn và tôn trọng.

“Nếu chàng làm thiếp đau thì có thể thiếp sẽ đá chàng xuống giường đấy.” Lưng của Phù Vy bị ép vào đệm, cảm giác áp bức khiến nàng bất giác cau mày.


Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác áp bức trên cơ thể nàng đột nhiên biến mất.

Túc Thanh Yên mò mẫm bàn tay của Phù Vy trong bóng tối, nhẹ nhàng nắm tay nàng trong lòng bàn tay chàng.

“Không đâu.” Túc Thanh Yên hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng điệu dịu dàng và dỗ dành để nàng yên tâm.

Chàng đè nén dục vọng như sóng to gió lớn trong lòng, kiềm chế sức mạnh của mình, từ từ chiếm lĩnh bằng sự dịu dàng và chân thành nhất.

Chàng đặt cảm nhận của mình ở vị trí thứ hai và luôn giữ lý trí để quan tâm đến cảm nhận của Phù Vy.

Phù Vy thở dài.

Vì sức khỏe của nàng không ổn sao? Đó là lý do chàng lo lắng cho nàng.

Không, dựa theo tính cách của Túc Thanh Yên thì dù nàng không bệnh không đau đớn gì, chàng cũng sẽ ưu tiên cảm nhận của nàng trước tiên.

Phù Vy chậm rãi giơ tay lên, chạm vào chóp tai nóng bừng của Túc Thanh Yên trong bóng tối và nhẹ nhàng xoa.

Vào lúc này, chàng vẫn cẩn thận từng li từng tí đặt cảm nhận của nàng lên hàng đầu, điều này khiến trái tim Phù Vy mềm mại như được thấm đẫm mưa xuân.

“Lang quân.” Phù Vy hơi ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn mềm mại và ướt át lên trán chàng.

Nàng thì thầm: “Chàng có thể càn rỡ hơn.”

Túc Thanh Yên nhắm mắt lại, muốn cắn vào xương quai xanh của Phù Vy nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế ham muốn và chuyển thành những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống người nàng hết lần này đến lần khác.

Dù càn rỡ, chàng vẫn phải cực kỳ cẩn thận và thăm dò từng chút một.

Những ngón tay mảnh khảnh của Phù Vy nhẹ nhàng xoa gáy Túc Thanh Yên.

Nàng hôn lên trán chàng lần nữa.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn đang ẩn sau những đám mây kéo dài, vài ngôi sao cũng vắng bóng.

Màn mưa dày đặc rơi xuống, dù mưa bắt nguồn từ những đám mây xa vạn dặm trên bầu trời thì nước mưa vẫn ùa vào cõi trần để nuôi dưỡng vạn vật trên thế gian.

Phù Vy rúc vào lòng Túc Thanh Yên, ngủ thiếp đi, gò má nàng đỏ lựng và thoáng hiện nụ cười như có như không.

Nàng ngủ rất sâu, không mộng mị hay làm ồn mà rất tĩnh lặng.


Rõ ràng Túc Thanh Yên vẫn còn dồi dào sức lực.

Phù Vy gối đầu trên cánh tay chàng, nép người vào lồng ngực chàng khiến chàng không dám đứng dậy để đến tịnh thất [].

Chàng lo sẽ đánh thức nàng.

[]: Tịnh thất: phòng rửa sạch.

Chàng chỉ có thể nhắm mắt lại để che đi mọi ham muốn trong đôi mắt đen như mực của chàng.

Chàng cố kiềm chế bản thân và đè nén mọi bản năng, thức đến tận bình minh.

Phù Vy tỉnh dậy trong vòng tay của Túc Thanh Yên.

Vừa mở mắt ra, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là ánh mắt dịu dàng của chàng trong ánh nắng ban mai trắng xóa.

Đôi mắt trong veo và sáng ngời của chàng dường như cũng bị nhuốm bởi ánh sáng ấm áp của mặt trời buổi sáng.

Phù Vy chậm rãi chớp mắt, nghiêng người về phía trước và ngẩng đầu hôn lên mắt chàng.

Cơ thể nàng thò ra khỏi chăn gấm, để lộ cảnh xuân như tuyết trắng.

Túc Thanh Yên lập tức đưa tay kéo chăn, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đừng để bị lạnh.”

Ánh mắt Phù Vy dán chặt vào mặt Túc Thanh Yên, một nụ cười dịu dàng pha lẫn sự hứng thú hiện trên môi nàng.
“Mùa hè nên nóng nực mà chàng.” Buổi sáng tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn và uể oải của nàng lặng lẽ truyền vào tai Túc Thanh Yên khiến chân tay chàng run lên, sau đó là cảm giác tê dại và ngứa ngáy chi chít không thể khống chế được.

Túc Thanh Yên nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: “Nàng ngủ thêm một lát, ta làm bữa sáng cho nàng.”

Lòng Túc Thanh Yên đang giằng co, chàng không nỡ buông ngọc ấm hương nồng trong lồng ngực nhưng lại cảm thấy mình nên kịp thời rời khỏi cái bẫy dịu dàng này trước khi ‘thất lễ’.

Không, đó không phải là một cái bẫy mà là chốn bồng lai.

“Đừng đi mà.” Phù Vy giơ tay lên, vòng cánh tay mảnh khảnh của mình qua cổ Túc Thanh Yên.

Nàng vùi mặt vào lồng ngực chàng, hơi thở như hoa lan thổi qua ngực, chạm vào trái tim chàng khiến cả trái tim chàng đập loạn xạ.

“Vy Vy, ta nên dậy rồi…” Sự kiềm chế sắp sửa bùng phát.


Chàng không thể bắt nạt nàng sớm như vậy được, huống chi trời còn sáng, đây không phải việc nên làm vào ban ngày.

Túc Thanh Yên duỗi tay, lòng bàn tay chàng nhẹ nhàng ôm vai Phù Vy.

Khoảnh khắc chạm vào vai nàng, chàng mới nhận ra tay mình hơi run rẩy.

Chàng lập tức thấy buồn bực vì mình không thể kiềm chế bản thân và lại thất lễ.

Phù Vy cũng nhận ra tay chàng hơi run.

Nàng dựa vào ngực chàng, cảm nhận được nhịp tim đập loạn từ trái tim nóng bỏng của chàng.

Phù Vy từ từ tỉnh dậy sau cơn mơ màng buổi sáng.

Nàng nhẹ nhàng xoay người trong vòng tay Túc Thanh Yên, khuỷu tay nàng chống xuống để nâng phần thân trên lên.

Nhìn vẻ mặt hơi kỳ lạ của Túc Thanh Yên, môi nàng khẽ mỉm cười.

Nàng nhích người lên cao hơn, tựa cằm vào ngực Túc Thanh Yên, ngước mắt nhìn chàng: “Lang quân muốn làm thêm lần nữa à?” Giọng nói ngọt ngào thấm đẫm sự quyến rũ lan tỏa rồi quấn lấy toàn bộ trái tim Túc Thanh Yên, khiến chàng không sao vùng ra được.

Túc Thanh Yên giơ tay lên, đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má Phù Vy, gạt đi mấy sợi tóc dính trên má nàng: “Vy Vy, lá lách và dạ dày của nàng không tốt, cần phải ăn đúng giờ, hôm nay nàng dậy trễ hơn bình thường một canh giờ rồi đấy.”

Phù Vy hơi ngạc nhiên, đã muộn thế này rồi sao?

Đêm qua nàng ngủ rất ngon, rất lâu rồi nàng mới ngủ ngon như vậy.

Nàng ngồi dậy dù không còn y phục dưới tấm chăn gấm, nhìn về phía cửa sổ.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, hơi ấm ban ngày cũng lọt vào phòng.

Túc Thanh Yên vội vàng ngồi dậy, nhấc chăn quấn quanh người nàng.

Chàng xuống giường, mặc y phục.

Chàng chưa kịp chỉnh gọn gàng y phục của mình mà đến tủ lấy một bộ y phục cho Phù Vy trước rồi đặt ở cạnh giường.

“Nàng muốn ăn gì nào?” Túc Thanh Yên hỏi.

Phù Vy quay lại thì nhìn thấy Túc Thanh Yên phong độ ngời ngời đoan trang như ngọc đang đứng trong ánh bình minh.

Phù Vy thực sự không quá thích ăn món gì.

“Chàng tự chọn món để nấu là được.” Dừng một chút, Phù Vy đổi lời: “Muộn như vậy rồi, chưa biết chừng người hầu của thiếp đã làm xong bữa sáng rồi, không cần chàng phải hành xác nữa.”
Túc Thanh Yên vừa tiến lên một bước đã quay người kéo rèm giường che thân thể Phù Vy, sau đó đi đến bên cửa sổ, nâng cửa sổ lên.


Một cặp chim đậu ngoài cửa sổ bỗng giật mình, vỗ cánh và bay đi.

Túc Thanh Yên nhìn về phía phòng bếp trong sân, quả nhiên nhìn thấy khói.

Nghe thấy tiếng mở cửa sổ, Trám Bích đứng trong sân lập tức ngẩng đầu hỏi: “Chủ tử tỉnh rồi ạ? Người muốn dọn đồ ăn ra bây giờ không?”

Túc Thanh Yên quay đầu lại, đúng lúc gió ấm thổi tung rèm, Phù Vy đang mặc y phục sau rèm.

Túc Thanh Yên siết bàn tay đang buông thõng bên người.

Đáy mắt chỉ thoáng sâu hơn rồi khôi phục như cũ, lòng chàng bỗng vụt qua một ý nghĩ muốn ‘xông’ thật mạnh vào người nàng.

Ý nghĩ này chỉ thoáng vụt qua, chàng nhanh chóng khôi phục bình thường, nói với Trám Bích: “Nàng ấy dậy rồi, lấy đồ ăn cho nàng ấy đi nhé.”

Chàng đợi một lúc, đến khi Phù Vy mặc xong y phục thì chàng mới đi về phía nàng.

“Ta phải ra ngoài một lát.” Chàng nói.

Phù Vy nhấc chân ra khỏi giường.

Nàng nhẹ nhàng nói “ừm” và không hỏi thêm câu nào nữa.

Túc Thanh Yên muốn chạy trốn khỏi Phù Vy nhưng khi nhìn thấy nàng muốn xuống giường, chàng không rời đi ngay mà ngồi xổm xuống, xỏ giày giúp nàng.

Khi Trám Bích và Linh Chiểu bước vào, họ đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Có Trám Bích và Linh Chiểu chăm sóc Phù Vy, Túc Thanh Yên đứng dậy rồi bước nhanh ra khỏi trạch viện.

“Cô gia đi đâu vậy?” Linh Chiểu hỏi.

Phù Vy mỉm cười, đáp bâng quơ: “Chắc muốn tránh xa ta một chút đó mà.”

Nàng đứng dậy, chiếc váy đặt ở mép giường từ từ rơi xuống, tụ lại dưới chân nàng.

Khi nàng bước về phía bàn trang điểm, đuôi váy của nàng xòe ra.

Phù Vy ngồi xuống trước bàn trang điểm cạnh cửa sổ.

Ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ tràn vào phòng, chiếu lên đôi má nàng.

Hiếm khi khí sắc trên mặt nàng tốt như hôm nay.

Sắc hồng nhuốm trên đôi má trắng nõn nà như tuyết, dung mạo đỉnh cao lại được nâng lên một tầm cao mới.

Linh Chiểu ngơ ngác nhìn, há hốc mồm hồi lâu mới hoàn hồn, vui vẻ nói: “Bệnh của chủ tử sắp khỏi rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui