Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Phù Vy thức dậy vào buổi sáng, thoáng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Nàng mặc y phục, xuống giường, đẩy cửa, liếc nhìn về phía bếp.

Khói bếp lượn lờ từ từ bốc lên rồi lờ mờ hòa vào trong mây.

Cánh cửa sổ mở rộng, Túc Thanh Yên đang bận rộn trong bếp.

“Chủ tử đã dậy rồi.” Trám Bích tiến lên chào: “Nô tì đi lấy nước.”

Phù Vy gật đầu, khoanh tay dựa vào cửa, nhìn Túc Thanh Yên từ xa.

Nhìn cách chàng dồn hết tâm trí làm việc gì đó cũng là một liều thuốc bổ cho đôi mắt của nàng.

Trước khi rời đi, Trám Bích nhìn theo ánh mắt của Phù Vy rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Chủ tử, cô gia nói sẽ làm bánh hoa sen.”

“Ta đoán được rồi.” Phù Vy chậm rãi rời mắt, quay người trở về phòng.

Phù Vy vừa súc miệng xong, lúc này đang tựa vào chiếc ghế liễu gai để đợi bánh hoa sen.

Hoa Ảnh vội vàng đi từ bên ngoài vào, trên tay cầm một tờ danh sách.

“Chủ tử, cái này gửi từ Kinh thành tới.

Là danh sách điều động nhân sự mà bệ hạ đã phê duyệt trong buổi tảo triều của mấy ngày trước.”

Phù Vy mở danh sách ra, chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức cau mày.

—— Vài người trong danh sách bị tước quyền và hạ cấp là người của nàng.

Cũng không thể nói là người của nàng, mà là các hạ thần được nàng coi trọng vì có tài có năng lực.

Nàng từng khen ngợi họ và trọng dụng họ.

Khi Trám Bích cầm một bình hoa sen đi vào, nàng ấy thấy Phù Vy có vẻ không vui: “Chủ tử sao thế ạ?”

Phù Vy lười nói, dứt khoát đưa danh sách cho nàng ấy đọc.

Trám Bích nhanh chóng đặt hoa sen trong tay xuống, cầm danh sách lên đọc.

Nàng ấy cũng lập tức cau mày, hỏi: “Đột ​​ngột như vậy… Nếu nô tì nhớ không lầm thì công việc mà Lâm đại nhân và Triệu đại nhân đang thực hiện đang ở thời điểm quan trọng, bệ hạ bỗng nhiên điều động họ…”

Phù Vy im lặng hồi lâu rồi chợt nhìn bông sen do Trám Bích mang đến.

Lúc này Trám Bích mới nhớ ra và giải thích: “Cô gia bảo đặt hoa sen trong phòng.”

Trám Bích vừa dứt lời thì Túc Thanh Yên và Linh Chiểu bưng bữa sáng vào.

Phù Vy nháy mắt, Hoa Ảnh lập tức cất danh sách đi.

Trong bữa ăn, Phù Vy tỉ mỉ nếm thử bánh hoa sen.

Nàng cắn thử một miếng nhỏ, mùi vị rất ngọt ngào, tan chảy trong miệng mà không hề ngấy.

Trong khi nàng ăn, Túc Thanh Yên luôn im lặng nhìn nàng.

Phù Vy ăn hết miếng bánh hoa sen rồi mới gật đầu: “Rất ngon.

Xem ra Túc lang đã chăm chỉ học cách làm bánh.”

“Không đâu.

Khi ta còn bé, mẫu thân ta rất bận rộn, đương nhiên ta phải giúp mẫu thân làm một số việc nhà, trăm hay không bằng tay quen thôi mà.

Có điều, đây là lần đầu ta làm bánh hoa sen, nàng không thất vọng là tốt rồi.” Nói xong, Túc Thanh Yên lại múc một bát chè ngọt đưa tới, đặt trước mặt Phù Vy: “Món này là món sở trường của ta, có thể giải ngấy, nàng nếm thử đi.”

Bánh sen không hề béo ngậy, cần gì phải giải ngấy? Phù Vy vốn dĩ không muốn ăn chè ngọt.

Nhưng sau khi nghe Túc Thanh Yên tự tâng bốc đây là món sở trường của chàng, đồng thời nàng cũng nhớ tới mùi vị rất ngon của món cháo táo đỏ chàng nấu sáng hôm qua nên nàng bèn cầm thìa ăn chè.

Không biết chàng cho gì vào nước chè, mới ăn không cảm nhận được vị ngọt mà phải một lúc sau vị ngọt mới lan ra giữa môi và răng.

Phù Vy ăn thêm hai miếng nữa, cả khoang miệng của nàng đều trở nên ngọt ngào.

Dần dà, nàng ăn hết bát chè, ngoài ra còn ăn xen kẽ thêm hai miếng bánh hoa sen.

Nhìn Phù Vy ăn ngon, Trám Bích và Linh Chiểu đứng đợi phía sau cũng thấy yên tâm.

Sau bữa ăn, Linh Chiểu lấy một ít thức ăn thừa đưa cho đầu bếp, yêu cầu họ học hỏi! Cố gắng nấu được hương vị giống cô gia đã nấu!


“Như thế này thì khi chủ tử về Kinh rồi vẫn có thể tiếp tục ăn!” Linh Chiểu cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, nàng ấy cảm thấy mình thật thông minh.

Trám Bích cau mày như có điều suy nghĩ, ngoảnh đầu nhìn đôi bích nhân [] dưới gốc cây.

[]: Bích nhân: Khen người đẹp như ngọc bích.

Chỉ người đẹp.

Phù Vy đề nghị chơi cờ để giết thời gian, lúc này nàng đang ngồi đối diện với Túc Thanh Yên trong sân, tập trung vào ván cờ.

Lúc chơi cờ, hai người gần như không nói chuyện gì.

Ván cờ còn chưa phân định thắng bại, Phù Vy đã đặt quân cờ xuống trước, mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Nghỉ ngơi một lát.”

Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn nàng, hỏi: “Ta có thể giúp nàng điều gì không? Có lẽ ta có thể cho nàng một lời khuyên.”

Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng.

Nàng tự thấy mình không hề thể hiện cảm xúc ngoài mặt vì chuyện ở Kinh thành, vậy mà chàng vẫn nhìn ra manh mối ư?

Phù Vy trầm ngâm một lát rồi nói: “Đệ đệ trưởng thành rồi nên đã có chủ kiến riêng.”

Túc Thanh Yên hỏi: “Đệ đệ không nghe lời sao?”
“Không phải không nghe lời mà là nghe lời răm rắp.

Nhưng thiếp không muốn thiếp bảo sao thì đệ đệ nghe vậy đâu.”

Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ một chút, nói: “Chắc chắn đệ đệ rất thích nàng!”

Tuy Túc Thanh Yên không có ý như vậy nhưng Phù Vy lập tức nghĩ đến dáng vẻ khóc không thành tiếng của Đoạn Phỉ.

Lòng nàng càng phiền muộn hơn.

Nàng thở dài, hơi bất lực.

“Nếu đệ đệ của chàng làm sai chuyện gì đó và đó là chuyện mà chàng không thể chấp nhận thì chàng sẽ làm thế nào?” Phù Vy hỏi Túc Thanh Yên, cũng đang tự hỏi chính mình.

Đây là điều mà nàng nghĩ hoài không ra trong vài tháng qua.

Túc Thanh Yên nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, nói: “Dù đệ đệ làm gì thì nó vẫn là đệ đệ của ta.

Nếu đệ đệ thực sự phạm sai lầm thì ta cũng sẽ bảo vệ nó, ta chịu trách nhiệm thay nó.”

Phù Vy rũ mi, im lặng một lúc rồi ngồi thẳng dậy tiếp tục chơi cờ.

Túc Thanh Yên không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục chơi cờ với nàng.

Buổi chiều, Phù Vy bảo Linh Chiểu mài mực cho nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng viết thư trả lời cho Đoạn Phỉ sau vài tháng xa cách.

Nàng cứ ngỡ mình không biết viết gì nhưng khi trải tờ giấy ra, từng con chữ xuất hiện trên giấy.

Đầu tiên hỏi thăm sức khỏe của hắn ta, sau đó nói về điểm không thỏa đáng trong điều động quan viên của triều đình, cuối cùng nói dăm ba câu dặn hắn ta chớ điều động nhân sự như vậy.

Không hề nhắc đến sự lúng túng đã xảy ra giữa hai người, không dạy bảo hay tức giận, chỉ là một bức gia thư đơn giản.

Dù thế nào đi nữa, Đoạn Phỉ cũng là người thân cuối cùng của Phù Vy trên thế gian này.

Phù Vy bình tĩnh đặt bút xuống, đưa bức thư cho Hoa Ảnh gửi đi.

Rất lâu rồi nàng mới thấy lòng bình yên như bây giờ.

Linh Chiểu đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, cười nói: “Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Thời điểm đẹp nhất ở núi Tử Vân là lúc hoàng hôn nên đoàn người lên đường vào giữa buổi chiều.

Sức khỏe của Phù Vy không tốt, dọc đường đoàn người dừng lại nghỉ ngơi vài lần.

May sao phong cảnh núi non rất đẹp, gió dễ chịu và có Túc Thanh Yên đi cùng nên Phù Vy không thấy mệt mỏi hay nhàm chán.

Khi leo lên đỉnh núi Tử Vân, không ngờ lại có rất nhiều khách tham quan đến từ năm sông bốn biển.

“Nhiều người tụ tập ở phía trước làm gì thế nhỉ?” Phù Vy hỏi.

Túc Thanh Yên bừng tỉnh ngộ: “Hóa ra sắp đến tiết Tử Vân [].”

[]: tiết Tử Vân: ngày lễ trên núi Tử Vân.

Phù Vy cũng sực nhớ ra truyền thuyết kia.


Núi Tử Vân không chỉ có phong cảnh đẹp mà còn có một truyền thuyết tình yêu lãng mạn.

Đại ý là một cô nương tên Tử Vân đã yêu một vị thần và họ đã phải chịu đựng đủ mọi khó khăn trắc trở trên trời dưới đất trước khi được ở bên nhau.

Một người rời khỏi cõi trần còn một người cạo xương bất tử để trở thành phàm nhân và sống ẩn dật ở núi Tử Vân.

Sau này, người ta lấy ngày hai người thành thân làm tiết Tử Vân.

Một số thanh niên nam nữ sẽ leo núi vào ngày này để cầu nguyện cho tình yêu trắc trở của họ.

Tất nhiên sẽ có nhiều người không thích ngày lễ này.

Họ cảm thấy câu chuyện của Tử Vân quá éo le, họ muốn có tình vợ chồng bình yên hơn, dù tình vợ chồng ấy không quá mặn nồng.

Linh Chiểu nghe ngóng tin tức xong quay lại, cười cong mắt bẩm báo: “Phía trước có một cuộc tranh tài, thắng sẽ nhận được gốc Tịnh Đế Liên [].”

[]: Tịnh Đế Liên: là hai đóa sen mọc cùng một gốc hay một đài, có câu nói tình vợ chồng mặn nồng như hai đoá sen mọc cùng một gốc.

Phù Vy tò mò bước lại gần để xem gốc Tịnh Đế Liên đang nở rộ.

Cả nam và nữ đang tụ tập quanh đây đều hăm he tham gia thi đấu, không phải vì tặng phẩm hiếm lạ gì mà vì họ đến núi Tử Vân để tranh giành gốc Tịnh Đế Liên này.

Gốc Tịnh Đế Liên còn mang một ý nghĩa khác.

Phù Vy chỉ vào Túc Thanh Yên nói: “Chàng có thể thắng và lấy tặng phẩm kia cho thiếp không?”

“Để ta thử.” Túc Thanh Yên dịu dàng nói.

Chàng không khoác lác, vẻ mặt nghiêm túc.

Vòng thi đầu tiên là âm luật.

Phù Vy đã từng thấy Túc Thanh Yên chế tạo cây đàn, nếu chàng biết chế tạo cây đàn thì chắc cũng biết gảy đàn nhỉ?

Thể lệ rất đơn giản, mọi du khách đều có thể bình chọn, những người muốn tham gia lần lượt tấu nhạc và người có nhiều phiếu bầu nhất sẽ chiến thắng.

Những người muốn tham gia đều tranh lên biểu diễn trước còn người xem thi thoảng lại vỗ tay khen hay.

Túc Thanh Yên không tranh giành và là người cuối cùng lên gảy đàn.

Chàng ngồi phía sau cây đàn, những ngón tay mảnh khảnh của chàng khẽ ấn vào dây đàn, tiếng vang nhẹ khiến mọi người đang nói cười đều hướng mắt về phía chàng.

Chỉ nhìn thoáng qua, người vây xem đã khó lòng rời mắt.

Không một ai không kinh ngạc khen ngợi vẻ đẹp như thần tiên giáng trần của chàng.

Chàng chỉ mặc đồ trắng và ngồi sau cây đàn thôi cũng đã có người muốn bỏ phiếu cho chàng rồi.

Khi Túc Thanh Yên bắt đầu chơi đàn, mọi người không khỏi nín thở, lắng nghe tiếng đàn cao sơn lưu thủy [].

Tiết tấu chậm lại, âm thanh trống rỗng dần dần trở nên nhẹ nhàng du dương, lay động lòng người.

Niềm vui nhảy ra từ dây đàn, mơ hồ có ý chúc phúc.
[]: Cao sơn lưu thủy: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức.

Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên:'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!

Bất giác, mặt trời lặn về hướng tây, một màu tím nhạt lơ lửng trên mây, trở thành phông nền của công tử như ngọc, làm tôn lên vẻ đẹp vượt ngoài thế tục của Túc Thanh Yên khi chơi đàn.

Phù Vy dán mắt vào Túc Thanh Yên, chỉ cảm thấy chàng sắp mọc cánh thành tiên.

Khúc đàn kết thúc, Túc Thanh Yên giơ tay lên nhưng tiếng đàn lại vang vọng nơi sơn dã và đọng lại trong lòng người.

“Hay!” Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại và reo hò, theo sau là vô số người reo hò khen hay.

Túc Thanh Yên đã thắng vòng thi này mà không có bất kỳ tranh cãi nào.

“Tiểu sinh [] cũng hiểu đôi chút về âm luật nhưng chưa bao giờ nghe khúc đàn này.

Xin hỏi huynh đài [] đây là khúc nhạc gì?” Có người tò mò hỏi.

[]: tiểu sinh: tiểu sinh (học trò tự xưng, thường thấy trong Bạch Thoại thời kỳ đầu).

[]: Huynh đài: anh trai (cách gọi lịch sự cho một người bạn cùng tuổi).

Túc Thanh Yên mỉm cười nhìn vào mắt người đặt câu hỏi, điềm đạm giải thích: “Ta đã ngẫu hứng viết một khúc nhạc cầu nguyện cho thê tử của mình, nguyện cho nàng ấy khỏe mạnh và vô lo vô nghĩ.”


Vừa nói ánh mắt dịu dàng của chàng vừa dừng ở người Phù Vy.

Những người vây xem nhìn theo ánh mắt chàng về phía Phù Vy.

Lúc này họ mới nhận ra có một mỹ nhân ngồi ở cuối cùng, nàng đẹp đến mức mọi người đều vô thức nín thở vì lo sẽ quấy rầy tiên nữ!

Chủ sự [] là người đầu tiên hoàn hồn, bắt đầu tổ chức vòng thi thứ hai.

Khi ông ta nói vòng thi thứ hai là đấu võ, Phù Vy đã mỉm cười.

[]: Chủ sự: Người chủ quản.

“Xem ra không lấy được gốc Tịnh Đế Liên này rồi.” Nàng quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, quả nhiên thấy chàng hơi cau mày, vẻ mặt bị làm khó.

Thậm chí chàng còn thở dài nặng nề.

Nhưng chàng lại cầm thanh kiếm và bước về phía trước.

Phù Vy sửng sốt, vội vàng gọi: “Túc lang!”

Túc Thanh Yên quay người, cười dịu dàng với nàng, điềm đạm nói như ban nãy: “Để ta thử.”

Phù Vy muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Nhưng sau đó nàng đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy thanh kiếm dài trong tay Túc Thanh Yên như một con rồng, chàng kề kiếm vào cổ đối thủ một cách nhanh chóng và chính xác hết lần này đến lần khác.

Chàng luôn lập tức thu kiếm lại, lùi lại nửa bước và nói: “Đã nhường rồi.”

Y phục bay phấp phới, phong độ ngời ngời.

Túc Thanh Yên lại thắng ở vòng thi số hai, hai tay chàng dâng kiếm trả lại cho chủ sự, chàng băng qua đám người đi về phía Phù Vy.

Khi chàng tiến lại gần, Phù Vy nhìn thấy chàng hơi nhíu mày.

Chàng ngồi xuống bên cạnh Phù Vy, lấy khăn tay ra, chán ghét lau mồ hôi mỏng trên trán.

Phù Vy nghiêng đầu nhìn đánh giá chàng, tò mò nói: “Sao một thư sinh yếu đuối như chàng lại luyện kiếm vậy?”

Giọng điệu của Túc Thanh Yên pha lẫn sự bất đắc dĩ: “Tống nhị thúc khăng khăng bắt ta học.”

Phù Vy có thể nhận ra Túc Thanh Yên không thích khua đao múa thương.

Nàng nhận chiếc khăn tay từ tay Trám Bích rồi lau mồ hôi cho Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên hơi kinh ngạc, ngước mắt nhìn Phù Vy, ánh mắt chan chứa ý cười, dịu dàng nói: “Tuy trước đây ta không hề thích luyện võ nhưng có thể thắng vòng thi đấu này giúp nàng cũng xem như đáng học rồi.”

“Đừng dỗ dành thiếp như thế.” Phù Vy thì thầm như thở dài.

Cả Phù Vy và Túc Thanh Yên đều không ngờ rằng vòng cuối cùng của cuộc thi sẽ là cuộc thi uống rượu.

Phù Vy buồn cười nhìn Túc Thanh Yên.

Nàng nhớ tới ngày cưới, mặt Túc Thanh Yên đỏ bừng dù không uống quá nhiều rượu cưới, chắc chắn tửu lượng của chàng không tốt.

Nàng cười trêu chọc: “Lần này chàng vẫn thử sao?”

“Để ta thử.” Túc Thanh Yên gian nan gật đầu.

Trên một chiếc bàn dài có hai hàng bát rượu, có người đang lần lượt rót đầy bát.

Luật chơi rất đơn giản, ai uống nhiều nhất sẽ thắng.

Những người đến tranh giải Tịnh Đế Liên này đi theo cặp.

Vì vậy, hai người có thể cùng tham gia vòng thi uống rượu này.

Có điều, nữ nhi hiếm khi giỏi uống rượu và cũng không sẵn lòng uống rượu ở bên ngoài nên người tham gia gần như chỉ có nam nhân.

Phù Vy đoán không sai, tửu lượng của Túc Thanh Yên thực sự rất tệ.

Chàng mới uống được ba bát mà đôi má trắng như ngọc đã đỏ bừng.
Phù Vy ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn chàng rồi nghiêng mặt, đánh cược với Linh Chiểu xem chàng có thể uống mấy bát trước khi rút lui.

“Năm bát.”

“Vậy ta cược sáu bát.”

Nhưng cả Phù Vy và Linh Chiểu đều đoán sai.

Túc Thanh Yên uống liền mười bát mà vẫn không chịu lùi bước.

Không phải chàng uống giỏi mà chàng đang gồng mình.
Phù Vy híp mắt nhìn bàn tay của Túc Thanh Yên đang đặt trên chiếc bàn dài.

Các khớp xương trắng bệch, chàng đang rất gắng sức, nếu không làm vậy thì chắc chắn chàng sẽ ngã.

Những người tham gia lắc đầu và lùi lại.

Túc Thanh Yên đặt bát thứ mười xuống, đỡ chiếc bàn dài tiến lên cầm bát thứ mười một.

Chàng loạng choạng suýt ngã, mất hết vẻ lịch lãm của công tử nho nhã lễ độ.

Bát rượu rung chuyển trước mắt Túc Thanh Yên, chàng lắc đầu, phải đưa tay mò mẫm xung quanh mới tìm được bát thứ mười một.


Chàng kìm nén cảm giác buồn nôn rồi cầm lên rót vào miệng.

“Túc lang.”

Túc Thanh Yên không nghe thấy.

“Túc Thanh Yên.” Phù Vy không đành lòng nhìn tiếp, bước tới nắm cổ tay chàng: “Đừng uống nữa, nếu tiếp tục uống thì chàng sẽ thành kẻ ngốc luôn đấy.”

Trước đây Phù Vy đã uống rất nhiều trong các bữa tiệc giao lưu.

Nàng biết quá rõ cảm giác khó chịu khi say rượu.

Hai tay Túc Thanh Yên bảo vệ bát rượu, chàng phản ứng một lúc mới chậm rãi ngước mắt nhìn Phù Vy chăm chú hồi lâu.

Chàng chậm rì rỉ giơ tay lên, chỉ vào gốc Tịnh Đế Liên.

Môi chàng đóng rồi mở, lẩm bẩm gì đấy.

“Gì cơ?” Phù Vy sáp tới gần để lắng nghe.

“Ta muốn chiến thắng và giành nó cho Vy Vy.”

Phù Vy cau mày, bất đắc dĩ nhìn chàng: “Chẳng phải chàng nói chỉ thử thôi sao?”

Túc Thanh Yên như không nghe thấy lời Phù Vy, nhắm mắt lại, cúi đầu uống rượu.

Chàng đã hoàn toàn say rồi.

Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên cau mày uống từng ngụm rượu của bát rượu thứ mười một một cách đau khổ và gian nan.

Phù Vy ngước mắt liếc nhìn gốc Tịnh Đế Liên kia.

Nàng buông bàn tay đang đỡ Túc Thanh Yên ra, đi tới cầm bát rượu thứ mười hai lên, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Tiếp theo là bát thứ mười ba, bát thứ mười bốn…

Trám Bích và Linh Chiểu đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.

Phù Vy có tửu lượng tốt nhưng đó là trước đây và nàng đã kiêng rượu từ lâu rồi! Trám Bích và Linh Chiểu đang định thuyết phục Phù Vy thì nàng liếc mắt về phía họ, hai người họ lập tức dừng bước, không dám khuyên lơn.

Đây là cô nương đầu tiên đến nếm rượu, ánh mắt của mọi người không khỏi dán chặt vào nàng.

Phù Vy uống liên tiếp ba bát rượu, sau đó đi thẳng đến giữa bàn cầm vò rượu lên.

Nàng cầm vò rượu, ngẩng đầu uống.

Mỹ nhân say rượu là cảnh tượng hiếm thấy.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Phù Vy, ngưỡng mộ, kinh ngạc và thèm thuồng.

Nhưng Phù Vy sắp làm họ thất vọng rồi.

Nàng dốc ngược bình rượu, ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng điềm tĩnh, chẳng hề có men say.

“Không uống nữa, không uống nữa, ta nhận thua!” Người cuối cùng cũng rời khỏi bàn.

Phù Vy lạnh lùng liếc nhìn gốc Tịnh Đế Liên: “Đem về.”

Nàng lại nhìn Túc Thanh Yên, lòng nàng bỗng dâng lên sự oán trách phức tạp.

Dường như Túc Thanh Yên cảm nhận được ánh mắt của Phù Vy, chàng ngước mắt mơ màng nhìn nàng.

“Dìu chàng ấy đi.” Phù Vy rời mắt, quay người đi xuống núi.

Hoa Ảnh tới giúp Túc Thanh Yên nhưng chàng không để nàng ấy dìu đi.

Chàng mờ mịt nhìn bóng lưng Phù Vy, thoáng nhận ra nàng đang tức giận, chàng lặng lẽ đi theo phía sau nàng.

Lúc đến đây còn dừng lại nghỉ ngơi mấy lần.

Nhưng khi xuống núi, Phù Vy đi liền một mạch rồi lên xe.

Nàng ngồi trong xe ngựa đợi một lúc, Túc Thanh Yên mới chậm rãi bước vào xe.

Khi ngồi xuống, chàng còn bất cẩn va phải người nàng.

Phù Vy bất đắc dĩ nhưng nghĩ lại thì chẳng hay ho gì khi nổi giận với một người say rượu.

“Đồ ngốc, tốt nhất đừng ói lên người thiếp!” Phù Vy cảnh cáo.

Túc Thanh Yên chậm rãi chớp mắt, nghiêng người về phía nàng, tựa đầu vào vai nàng.

Phù Vy đẩy hai lần nhưng không đẩy được chàng ra nên đành để mặc chàng.

Khổ nỗi Túc Thanh Yên lại không thành thật và đặt tay lên ngực Phù Vy.

Phù Vy hất tay chàng ra hai lần nhưng chàng khăng khăng vươn tay ra mò mẫm.

“Chàng muốn làm gì?” Phù Vy nhéo chóp tai đỏ của chàng.

“Hôn…” Túc Thanh Yên nhẹ nhàng cọ má vào vai Phù Vy: “Ta còn muốn hôn nàng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui