“Ta đi gọi Trám Bích cho nàng.” Túc Thanh Yên đứng dậy, xoay người rời đi.
Phù Vy nắm cổ tay chàng.
Túc Thanh Yên ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt của Phù Vy.
Phù Vy không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn chàng nhưng trong đôi mắt dịu dàng lại có sự kiên trì.
Túc Thanh Yên im lặng một lát, nhìn nàng rồi mỉm cười đáp lại.
Sau đó Phù Vy buông tay ra và lại rúc vào chiếc ghế liễu gai.
Túc Thanh Yên buông chiếc khăn trong tay xuống, đi đến tủ y phục gần đó tìm y phục cho Phù Vy.
Dù chỉ đi du ngoạn vài ngày nhưng nàng vẫn mang theo rất nhiều y phục.
Y phục của nàng chiếm quá nửa diện tích tủ y phục.
Túc Thanh Yên quét mắt từ trên xuống dưới, tìm ra nội y của Phù Vy ở ngăn giữa.
Vừa liếc nhìn, chàng đã vội vàng cầm lấy món đồ trên cùng, xoay người đi về phía Phù Vy.
Phù Vy cầm một chiếc quạt tròn trong tay, đang nhìn hoa nhài trước cửa sổ.
Nàng chậm rãi quạt, thi thoảng gió từ quạt lại thổi bay vài sợi tóc mai của nàng.
Túc Thanh Yên quay lại bên cạnh nàng, thấy nàng không có ý định đứng dậy, chàng giơ tay đóng cửa sổ lại.
Ánh nắng chói chang đã bị chặn ngoài cửa sổ, ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.
Khi Túc Thanh Yên cúi xuống và sáp đến gần hơn, động tác phe phẩy quạt của Phù Vy hơi khựng lại rồi tiếp tục.
Túc Thanh Yên vòng tay qua lưng Phù Vy, cởi dây của nội y cho nàng.
Do bị chàng kéo, chiếc áo khoác đang mở của Phù Vy tuột khỏi một bên vai, để lộ đôi vai và cánh tay trắng như tuyết của nàng.
Ánh mắt Túc Thanh Yên dừng lại trên bờ vai tuyết trắng lộ ra của Phù Vy một lúc, sau đó chàng nhanh chóng rời mắt, tiếp tục cởi dây buộc y phục của nàng.
Không nhìn thấy nên Túc Thanh Yên mò mẫm một hồi mới cởi ra được.
Chàng thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, kéo nội y của nàng nhưng lại phát hiện mình không thể kéo ra được.
Thấy vẻ mất tự nhiên của chàng, Phù Vy cong môi: “Còn một dây nữa.”
Túc Thanh Yên hơi xấu hổ, lại cúi người đưa tay tới trên eo thon của Phù Vy, cởi dây buộc còn lại.
Trong nháy mắt, nội y không bị bó buộc trở nên lỏng lẻo, không còn dán chặt vào người Phù Vy nữa.
Vai áo khoác còn lại của Phù Vy cũng tuột ra, chiếc áo khoác đen bằng vải sa hoàn toàn tuột khỏi vai và buông thõng trên cánh tay nàng.
Túc Thanh Yên đứng thẳng, đồng thời cởi bỏ nội y của Phù Vy rồi lập tức đi lấy y phục ở bên cạnh mà không liếc nhìn nàng thêm một lần.
Trước khi chàng mặc nội y mới cho Phù Vy, nàng chậm rãi nói: “Ướt quá, không lau sạch cho thiếp à?”
Động tác siết nội y ở tay Túc Thanh Yên hơi khựng lại, chàng rũ mắt, hàng mi dày và dài che khuất đôi mắt chàng nên Phù Vy không thấy được cảm xúc trong mắt chàng, điều này khiến Phù Vy càng thêm tò mò.
Sau đó, nàng nghe thấy Túc Thanh Yên khe khẽ thở dài, tiếng thở rất nhẹ nhàng.
Túc Thanh Yên chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào thân thể không che đậy của Phù Vy.
“Ta đã lơ là rồi.” Chàng khẽ mỉm cười, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau vết nước trên ngực Phù Vy.
Chàng không rời mắt đi mà thẳng thắn nhìn vào thân thể Phù Vy, dồn hết tâm trí lau vết nước một cách cẩn thận.
Chàng không còn tránh né nữa nhưng Phù Vy lại cảm thấy mất tự nhiên.
“Được rồi.” Nàng đẩy tay Túc Thanh Yên ra, hơi nghiêng người, cố ý cầm cây quạt trong tay che thân.
Túc Thanh Yên kéo cổ tay Phù Vy, Phù Vy do dự một lát rồi mới bỏ tay nàng ra.
Túc Thanh Yên hôn lên ngực nàng trước khi mặc lại nội y cho nàng.
Phù Vy sửng sốt, trừng mắt nhìn chàng: “Túc Thanh Yên!”
Túc Thanh Yên ngước mắt lên, nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo và vô tội, hỏi: “Không thể sao?”
Tim Phù Vy đập thình thịch, nàng không nói nên lời.
Túc Thanh Yên vòng tay qua eo Phù Vy, buộc dây áo nội y cho nàng, sau đó kéo chiếc áo khoác mỏng màu đen của nàng lên, giúp nàng mặc vào.
Phù Vy quay mặt sang một bên, phẩy nhanh chiếc quạt của mình vài lần.
Túc Thanh Yên đứng thẳng, mở lại cánh cửa sổ vừa mới đóng.
Ánh nắng bên ngoài vui vẻ tràn vào.
Chàng nhặt chiếc khăn lên, lau tóc cho Phù Vy lần nữa.
Căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Hương hoa nhài rất thơm.
Một lúc lâu sau, chiếc quạt trong tay Phù Vy phe phẩy chậm lại, nàng đáp bâng quơ: “Có thể.”
Thời tiết nóng nực, tóc của Phù Vy gần như đã khô.
Túc Thanh Yên rũ mắt nhìn mái tóc đen của nàng trong lòng bàn tay, ấm áp nói: “Tốt nhất không nên làm như vậy.
Ở bên ngoài...!không được.”
Phù Vy hiểu ý chàng.
Nàng cong môi, trêu chọc: “Bởi vì chàng không mang theo hộp nhỏ à?”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt: “Nàng…”
Chàng muốn nói sao nàng có thể xem đồ của chàng nhưng nghĩ đến quan hệ phu thê, đồ của chàng chính là đồ của nàng, không có gì của chàng mà nàng không thể xem hết.
Chàng rũ mắt, thừa nhận.
Ngay cả huyện Thủy Trúc còn chẳng mua được ngư phao chứ đừng nói đến thôn Tử Vân nhỏ bé này.
Phù Vy nghịch nghịch tua rua trên chiếc quạt tròn, bất đắc dĩ nói: “Sức khỏe của thiếp không tốt nên lúc nào cũng mang theo đủ loại thuốc, có thể nấu thuốc tránh thai bất cứ lúc nào.”
Đương nhiên nàng sẵn lòng thân mật với Túc Thanh Yên hơn, nếu không nàng đã chẳng ký hôn khế với chàng.
“Không được.” Túc Thanh Yên hiếm khi nghiêm túc, nói: “Ngày nào nàng cũng uống thuốc nên lượng thuốc trong người đã rất nhiều rồi, không thể để nàng dùng thêm thuốc nữa.”
Ngửi thấy mùi thơm của hoa nhài, Phù Vy từ từ đặt tay xuống, những tua rua trên tay cầm của chiếc quạt tròn dần dần ngừng rung chuyển.
Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Túc Thanh Yên, nghiêm túc nói: “Túc Thanh Yên, đôi lúc chàng không giống người thật.”
Nàng đứng dậy toan đi về phía giường, hai người cách nhau rất gần, Túc Thanh Yên vẫn đang nắm mái tóc đen của nàng trong tay, chưa kịp lùi lại.
Khi Phù Vy giơ cánh tay đang buông thõng bên người lên, mu bàn tay của nàng vô tình chạm vào hạ bộ của chàng.
Sắc mặt của Túc Thanh Yên đột nhiên thay đổi, chàng xấu hổ lùi lại một bước.
Mái tóc đen của Phù Vy tuột khỏi lòng bàn tay chàng.
Phù Vy cũng sửng sốt trong giây lát.
Nàng rũ mắt nhìn mu bàn tay mình, trên đó vẫn vương lại chút hơi ấm.
Nàng lại ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên.
Mặt Túc Thanh Yên ửng đỏ, chàng nói: “Ta thất lễ rồi.”
Nhìn Túc Thanh Yên đỏ mặt, Phù Vy chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng.
Chàng đàng hoàng và nghiêm túc.
Nhưng dưới bộ y phục trắng, dục vọng của chàng đang thiêu đốt chàng.
Đúng là một người kỳ lạ.
Phù Vy bước về phía Túc Thanh Yên, đứng trước mặt chàng, đặt tay lên ngực chàng, nhón chân ghé vào tai chàng, thì thầm: “Chàng không như vậy thì mới thất lễ.”
Nhịp tim của Túc Thanh Yên tăng nhanh, chàng vô thức nín thở.
Đầu ngón tay của Phù Vy chậm rãi trượt xuống ngực chàng, nàng quay người lại, ngáp dài rồi đi đến giường.
Túc Thanh Yên mất tự nhiên, cảm thấy mình quá thất lễ, nhưng lời của Phù Vy khiến sự khô đắng ở miệng lưỡi chàng khó lòng tiêu tan.
Tiếng nước suối vang lên bên tai khiến chàng đau đầu, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
“Lần sau làm bánh hoa sen cho thiếp nhé.” Phù Vy ngồi trên giường vui vẻ nói.
Túc Thanh Yên hoàn hồn.
Chàng lắc đầu và tầm nhìn lại trở nên rõ ràng.
Chàng quay lại nhìn Phù Vy, mỉm cười nói đồng ý.
Chàng vội vã đi đến căn phòng nhỏ, ở đó một lúc lâu mới đi ra.
Phù Vy nằm trên giường nhắm mắt lại, không biết nàng đã ngủ hay chưa.
Túc Thanh Yên ngoảnh đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẫn còn sớm.
Đêm qua chàng không ngủ chút nào nên bây giờ thấy rất buồn ngủ.
Chàng bước về phía chiếc giường, leo lên đó.
Trong lúc mơ màng, Phù Vy biết chàng đã lên giường nhưng cơn buồn ngủ khiến nàng không thể mở mắt.
Túc Thanh Yên nằm ngửa trên giường, quay mặt lại, lặng lẽ nhìn Phù Vy.
Chàng muốn nắm tay nàng nhưng lại nhớ ra mình vừa rửa tay bằng nước lạnh, tay chàng hơi lạnh, chàng lo nàng sẽ bị lạnh mà tỉnh lại.
Một lúc lâu sau, chàng mới lặng lẽ cúi người nhẹ nhàng hôn lên má Phù Vy.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu ra rả.
Chạng vạng, khi Tống Năng Kháo và Tống Năng Y đang đi chợ thì Lưu Hành của tiêu cục Bình An lo lắng đến tìm hai người họ.
“Xảy ra chuyện rồi!” Lịch Cao Phi cùng một đám người xông vào Túc Gia, muốn tìm Túc Lưu Tranh để tính sổ.
Không thấy người nên chúng đã bắt Mai cô đi.”
Sắc mặt Tống Năng Kháo bỗng thay đổi, Y nói: “Tính sổ gì? Lưu Tranh ca ca chỉ móc một đôi mắt của hắn ta thôi mà!”
Lưu Hành há hốc miệng, thầm nghĩ lời của ngươi thật thú vị.
Đó là nhãn cầu chứ đâu phải những hạt cườm rách nát tầm thường!
“Bây giờ ta sẽ về cứu Mai cô!” Tống Năng Kháo nhét túi đồ trong tay cho Tống Năng Y.
Tống Năng Y cau mày: “Nhìn đệ nóng ruột kìa!”
“Sao có thể không nóng ruột? Biết đâu sau này Mai cô sẽ là mẹ kế của chúng ta! Lấy lòng trước ấy mà!” Tống Năng Kháo cười rồi theo Lưu Hành chạy về nhà.
Tống Năng Y vốn tưởng chẳng có chuyện gì ghê gớm, dù sao Lịch Cao Phi cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Có phụ thân nàng ấy trấn thủ thì Lịch Cao Phi sẽ không thể làm gì Mai cô.
Tống Năng Y dạo chơi thêm một lúc rồi mới về nhà.
Về tới nhà, nàng ấy mới biết, không rõ Lịch Cao Phi dùng cách gì mà bấu víu được mối quan hệ rất lợi hại.
Bây giờ bọn họ đã bắt Mai cô, đồng thời còn bắt luôn Tống Năng Kháo và hai huynh đệ trong tiêu cục Bình An.
“Sao lại thành ra như này?” Tống Năng Y lao tới trước mặt Tống Nhị, lo lắng hỏi.
Tống Nhị cau mày nói: “Cần gặp Lưu Tranh.”
“Vậy chúng ta gọi Lưu Tranh ca ca về đi!” Tống Năng Y buột miệng nói.
Lời vừa nói ra, hai cha con bất đắc dĩ nhìn nhau.
——Dù tìm người về thì cũng chưa chắc người ấy đã là Lưu Tranh.
Tống Nhị nặng nề thở dài, nói: “Nếu Lưu Tranh không về thì chúng ta có thể nghĩ cách khác, chỉ sợ bọn chúng trả thù và tìm tới Thanh Yên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...