Phù Vy không trả lời, buông tay ra, tấm rèm màu nâu rơi xuống, che khuất tầm nhìn của Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh đứng chôn chân tại chỗ, nhìn xe ngựa của Phù Vy rời đi.
Trong sân, Mai cô lo âu nhìn cảnh tượng này.
Bà bước về phía trước, trong lúc ruột gan rối bời, bà đề xuất ý tưởng: “Hay… hay là con ngủ một giấc nhé?”
--Biết đâu con ngủ một giấc sẽ khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, người tỉnh dậy sẽ là ca ca của con?
Túc Lưu Tranh như không nghe thấy, vẫn nhìn không chớp mắt về hướng xe ngựa của Phù Vy rời đi, dù chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt hắn từ lâu.
Tống Năng Y dẫn ngựa ra khỏi sân Tống Gia, cong mắt cười ngọt ngào: “Lưu Tranh ca ca, chúng ta đi thi cưỡi ngựa nhé? Bây giờ chắc chắn ta sẽ không thua huynh nữa!”
Có lẽ con ngựa này bị kéo ra ngoài khi đang ăn.
Nó không ngừng đá xuống đất một cách cáu kỉnh, làm tung một ít bụi đất.
Túc Lưu Tranh quay lại, nhìn con ngựa đang nóng nảy một lúc rồi bỗng đi về phía nó.
Nụ cười trên mặt Tống Năng Y càng lúc càng rạng rỡ, nàng ấy nói tiếp: “Chúng ta đến sông Hạnh Nhi nhé? Thế nào? Được không Lưu Tranh ca ca?”
Túc Lưu Tranh nắm dây cương, kéo ngựa lại.
Động tác của hắn quá nhanh và quá đột ngột, Tống Năng Y chưa kịp phản ứng đã bị kéo loạng choạng.
Nàng ấy vội buông tay, mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay đã bị dây cương cọ xát đỏ bừng.
Nàng ấy lại ngẩng đầu thì nhìn thấy Túc Lưu Tranh đã lên ngựa rồi phóng đi xa.
Tống Năng Y há miệng, giậm chân giận dữ: “Đã không dẫn ta đi chơi còn lấy luôn ngựa của ta!”
Mai cô vội vàng dỗ dành: “Là lỗi của Lưu Tranh, nó….
nó đang cần dùng ngựa gấp.
Ta xin lỗi thay nó nhé.”
Tống Năng Y bĩu môi, bất đắc dĩ nhìn Mai cô.
Lòng nàng ấy không mấy dễ chịu nhưng nàng ấy đã sớm quen với tính tình quái đản của Túc Lưu Tranh.
Nàng ấy thở dài không nói nên lời, quay người đi về nhà.
Túc Lưu Tranh cưỡi ngựa đuổi theo hướng Phù Vy đã rời đi.
Con đường vẫn còn ẩm ướt từ trận mưa lớn hôm qua nên xe ngựa đi qua đã để lại dấu vết càng xe.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn đuổi theo tẩu tẩu, hắn chỉ biết mình không muốn tẩu tẩu rời đi.
Tẩu tẩu đã đi rồi, hơi thở thơm tho của tẩu tẩu không còn ở quanh hắn, ngay cả hít thở hắn cũng thấy xung quanh thật hôi thối.
Túc Lưu Tranh đuổi theo dấu vết của càng xe, cuối cùng rời khỏi huyện Thủy Trúc, bóng người và nhà cửa dần biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn con ngựa phi nước đại trên đường và rừng núi hai bên đường.
Sau đó, Túc Lưu Tranh nhạy bén nghe thấy tiếng đánh nhau.
Hắn nheo mắt nhìn về phía trước, thoáng nhìn thấy phía trước có tốp năm tốp ba người nằm dưới đất.
Và dấu vết càng xe trên đường bỗng rẽ vào rừng cây vô tận.
Túc Lưu Tranh có thể mường tượng ra sự rung lắc của cỗ xe khi nó chuyển hướng đột ngột.
Tẩu tẩu đang gặp nguy hiểm!
“Chát!” Túc Lưu Tranh giơ roi quất ngựa, tăng tốc lao vào rừng cây.
Túc Lưu Tranh nhìn thoáng qua và thấy trong số những xác chết trên mặt đất có người mặc đồ đen che mặt và những gia đinh bên cạnh Phù Vy.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, Túc Lưu Tranh đã nhìn thấy người mặc đồ đen đang đánh nhau với thị vệ của tẩu tẩu.
“Chát!” Túc Lưu Tranh không hề giảm tốc độ cưỡi ngựa, tiếp tục lao về phía trước.
Một cành cây mọc ngang chắn đường, hắn nhanh chóng khom người để tránh né, đồng thời nhặt một thanh trường kiếm bên cạnh xác chết trên đường.
Hắn nhảy lên, giơ kiếm lên rồi đâm xuống.
Thanh trường kiếm chém xuống, xẻ đôi đầu của một người mặc đồ đen trước mặt mọi người, máu tươi phun ồ ạt.
Tên thị vệ đứng đối diện với người mặc đồ đen nhìn cảnh tượng vừa nãy đến sững sờ.
Người mặc đồ đen chia làm hai mảnh rồi lăn ra đất.
Túc Lưu Tranh đứng sau bỗng xuất hiện ở vị trí đối diện.
Tên thị vệ lơ mơ.
Y nhất thời không biết người trước mặt là cô gia hay đệ đệ của cô gia? Nhưng Y không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cũng không có thời gian phân biệt kỹ lưỡng, bởi vì một người mặc đồ đen khác đã phóng qua người Y và đuổi theo xe ngựa.
“Chặn chúng lại!” Thị vệ hét lớn, cầm kiếm đuổi theo.
Người mặc đồ đen ngày càng nhiều nhưng những thị vệ mà Phù Vy để lại chặn đường lại chỉ có vài người.
Đáy mắt Túc Lưu Tranh đỏ hoe, sự tà ác xuất hiện trong mắt hắn.
Hắn từ từ xoay cổ tay, thay đổi góc của thanh kiếm dài trong tay.
Ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ của lưỡi kiếm phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Hắn tiến lên từng bước một để tham chiến, kiếm như rồng bay, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Những người này định làm hại tẩu tẩu, hắn phải ngăn cản chúng.
Khi hầu hết thị vệ của Phù Vy ngã xuống, người mặc đồ đen cuối cùng cũng chết trong tay Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh nghiêng cổ tay quay ngang thanh kiếm, đầu của người mặc đồ đen cuối cùng lăn xuống đất.
Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, Túc Lưu Tranh đứng một mình, quay đầu nhìn về phía Phù Vy rời đi.
Thị vệ đang thoi thóp nói: “Cô gia, mau đi! Mau….
chủ tử…”
Cô gia?
Túc Lưu Tranh sửng sốt.
Trong chớp mắt, sự tức giận bùng lên trong đôi mắt đen của hắn.
——Điều hắn hận nhất là người khác nhận nhầm hắn thành ca ca hắn!
Hắn không phải ca ca!
Ngoại trừ sự căm phẫn, đáy mắt Túc Lưu Tranh còn lộ ra vẻ mờ mịt trống rỗng.
Rốt cuộc hắn là ai? Hắn là hắn hay là ca ca?
“Cô gia hãy cẩn thận!”
Túc Lưu Tranh cảnh giác hoàn hồn nhưng đã muộn một bước, hắn vừa kịp né được lưỡi kiếm nhưng không tránh được đòn đánh vào đầu.
Hắn phản công theo bản năng, đâm thanh kiếm vào tim người mặc đồ đen, lưỡi kiếm bật ra khỏi cơ thể kẻ đó.
Đòn đánh úp vào đầu khiến hắn bị ù tai và đau nhức ở hộp sọ.
Thế giới như đảo lộn, nỗi đau không ngừng tuôn trào từ tầng sâu của hộp sọ khiến hắn hít một hơi thật sâu rồi ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Khi dạ ảnh vệ của Phù Vy lao tới chi viện thì nhìn thấy xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất và Túc Thanh Yên đang ngồi giữa những xác chết.
Chàng mặc thường phục, lặng lẽ ngồi trong núi thi thể và biển máu, cúi đầu, nhắm mắt lại.
Thu Hỏa vội vàng chạy tới, ngập ngừng gọi: “Cô gia?”
Túc Thanh Yên chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ngựa.
Đây là một người xa lạ nhưng chỉ có những người bên Phù Vy mới gọi chàng là cô gia.
Túc Thanh Yên bối rối hỏi: “Phù Vy đâu?”
“Ở phía trước.” Thu Hỏa nói rồi lại đưa tay về phía Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên giơ tay lên mới nhận ra máu thịt bầy nhầy trong lòng bàn tay mình.
Tiếng ngựa hí kéo Túc Thanh Yên thoát khỏi suy nghĩ mờ mịt, chàng nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy Tiểu Hắc đang gõ gõ móng trước một cách bất an cách đó không xa.
Tiểu Hắc là con ngựa của Tống Gia, chàng thường mượn nó để di chuyển.
Chàng đứng dậy, Tiểu Hắc tự giác chạy về phía chàng.
Thu Hỏa hơi sốt ruột: “Phía chủ tử vẫn cần nhân thủ, thuộc hạ phải chạy tới đó đây.”
Không đợi Túc Thanh Yên trả lời, Thu Hỏa dẫn theo mấy thuộc hạ lập tức xông đến chi viện cho Phù Vy.
Cơn đau ở hộp sọ dần dần lắng xuống, Túc Thanh Yên từ từ tỉnh táo lại.
Chàng nhìn những thi thể la liệt trên mặt đất, sau đó nghĩ đến lời của Thu Hỏa, thoáng hiểu được tình hình hiện tại.
Chàng kìm nén cơn đau đầu, lên ngựa và phi về phía trước để đuổi theo.
Phù Vy ngồi trong xe ngựa, lắng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài.
Thân là trưởng công chúa nên không được sống yên ổn.
Nàng bị ám sát không chỉ một - hai lần.
Trước đây sống trong cung điện được canh gác nghiêm ngặt, nàng cũng gặp thích khách, huống chi sống ở huyện Thủy Trúc xa xôi này.
Lòng dạ nàng không rối bời khi gặp vụ ám sát lần này.
Chỉ là trận mưa lớn đêm hôm trước đã khiến con đường trong rừng thêm lầy lội, trục xe dính bùn không thể tiến về phía trước, cuối cùng thì điều này cũng khiến Phù Vy phải cau mày.
“Chủ tử xuống xe trước đi!” Hoa Ảnh đứng bên ngoài hô lớn.
Phù Vy gật đầu, dẫn Trám Bích và Linh Chiểu trong xe ngựa cùng bước xuống.
Nàng bước xuống xe ngựa, liếc nhìn khung cảnh xung quanh.
Những thị vệ mà nàng mang theo đều có thân thủ rất lợi hại.
Một thị vệ chọi ba thích khách là chuyện không thành vấn đề.
Họ cầm cự một thời gian và dạ ảnh vệ đã tới, đám thích khách đã bị bao vây, nàng không có gì phải sợ cả.
Cơn gió mùa hè như thiêu như đốt, trộn lẫn với mùi máu và mùi hôi thối không rõ, thổi vào mặt Phù Vy, làm rối tóc nàng và khiến lòng nàng trở nên bực bội.
“Thu Hỏa đến rồi.” Linh Chiểu nói.
Phù Vy gật đầu.
Không biết có bao nhiêu thị vệ còn sống sót, Nàng ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy nhóm người cưỡi ngựa đều là người của dạ ảnh vệ, có lẽ tất cả thị vệ chặn đường kia đều chết dưới tay đám thích khách, ánh mắt Phù Vy ảm đạm, nàng hơi thương xót họ.
Ngay lúc Phù Vy vừa định rời mắt thì nàng nhận ra Túc Thanh Yên đang đi theo sau dạ ảnh vệ.
Là Túc Thanh Yên hay Túc Lưu Tranh?
Phù Vy sửng sốt trong giây lát, hơi nheo mắt lại để nhìn.
Khi Túc Thanh Yên cưỡi ngựa đến chỗ nàng, Phù Vy đã chắc chắn chàng là Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên vội vàng xuống ngựa, nóng ruột đi tới chỗ Phù Vy, lo lắng hỏi: “Nàng thế nào rồi? Có bị thương hay kinh sợ không?”
Phù Vy lạnh lùng nhìn chàng, không trả lời.
Hiển nhiên nàng vẫn còn tức giận về sự biến mất đột ngột của Túc Thanh Yên trong hai ngày.
Hoa Ảnh dẫn dạ ảnh vệ bao vây bảy - tám tên thích khách cuối cùng và muốn bắt sống chúng để thẩm vấn.
Thu Hỏa đến sau và dẫn người thuộc dạ ảnh vệ kéo chiếc xe bị mắc kẹt trong bùn ra ngoài.
Phù Vy quay người, đi về phía xe ngựa.
Túc Thanh Yên lập tức đi theo.
Phù Vy dừng bước, quay đầu nhìn chàng, giọng nói lạnh lùng: “Chàng đuổi theo làm gì?”
Túc Thanh Yên há miệng, lạc tiếng.
Phù Vy đang giận, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Nếu chàng tin những lá số tử vi đó và không muốn về nhà thì cũng đừng chơi trò mất tích, chỉ cần tìm người về báo cho thiếp một tiếng là được!”
Chàng biến mất trong một đêm mưa sấm sét mà không biết rằng những người khác sẽ lo chàng vụng về rơi xuống mương nào đó rồi chết ư?
Túc Thanh Yên khẽ chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống rồi lại nhướng lên.
Chàng nhìn Phù Vy bằng đôi mắt sáng trong veo như được gột rửa, ánh mắt vô tội và ngây thơ.
Chàng….
chàng không hề biết gì hết.
Thậm chí chàng không hiểu Phù Vy đang nói gì.
Nhưng chàng biết Phù Vy đang tức giận nên chàng vô thức giơ tay về phía nàng.
Phù Vy lùi lại nửa bước để tránh, lúc này nàng mới nhìn thấy lòng bàn tay của chàng đầy máu.
Phù Vy như chết lặng.
Túc Thanh Yên nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng cảm thấy thất lễ, lập tức khép ngón tay thon dài che lòng bàn tay, đưa tay ra sau lưng.
——Đôi tay dơ bẩn này sẽ làm vấy bẩn mắt của người khác, thực sự cực kỳ thất lễ.
“Sao lại bị như vậy?” Phù Vy hỏi.
Tuy nàng giận chàng nhưng chàng theo dạ ảnh vệ đến đây thì có lẽ chàng đã bị thích khách đánh bị thương?
Túc Thanh Yên không trả lời được.
Chàng ngước mắt nhìn Phù Vy thì thấy một tia sáng lạnh lẽo.
Chàng mở to mắt, lập tức lao tới, đẩy Phù Vy ra.
Phù Vy bị đẩy ngã xuống đất, vô thức cau mày vì đau đớn.
Cùng lúc đó, Hoa Ảnh và Thu Hỏa đồng thanh nói: “Cẩn thận!”
Phù Vy lập tức ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một mũi tên dài bắn từ xa, trúng nơi nàng đứng ban đầu, cũng là nơi Túc Thanh Yên đang đứng vào lúc này.
Trong nháy mắt, đoản đao và trường kiếm trong tay Thu Hỏa và Hoa Ảnh phóng về đường bay của mũi tên.
Choang một tiếng, đoản đao và trường kiếm va chạm, đồng thời, mũi tên ngấm độc rơi xuống trước chân Túc Thanh Yên.
Trái tim đang lơ lửng trên không của Phù Vy cuối cùng cũng đập trở lại.
Thu Hỏa xua tay, một bộ phận dạ ảnh vệ vây quanh Phù Vy.
Thu Hỏa dẫn một phần dạ ảnh vệ khác vào rừng để truy lùng bè đảng còn sót lại.
Túc Thanh Yên rũ mắt, liếc nhìn thoáng qua lồng ngực của chàng, không biết vạt áo của chàng bị đoản đao, trường kiếm hay mũi tên ngầm rạch rách.
Chỉ lệch một chút thôi, mũi tên dài tẩm độc đã xuyên qua tim chàng.
Túc Thanh Yên chỉ liếc nhìn một cái, lập tức chạy về phía Phù Vy, ngồi xổm trước mặt nàng, áy náy: “Nàng ngã có đau không? Đáng lẽ ta không nên đẩy nàng mạnh như vậy.
Chắc chắn bị ngã đau phải không?”
Nàng mảnh khảnh, yếu đuối và mang bệnh trong người, sao chàng có thể đẩy nàng mạnh như vậy?
Nhìn vẻ áy náy trong mắt Túc Thanh Yên, Phù Vy không nói nên lời.
Suýt chút nữa chàng đã chết vì chặn mũi tên cho nàng, sau khi nhặt lại cái mạng, chàng không tạ trời tạ đất tạ Thu Hỏa với Hoa Ảnh mà lại chạy tới hỏi nàng bị xô ngã có đau không ư?
Phù Vy hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, mắng: “Ngốc quá!”
“Chủ tử, đã kéo xe ngựa lên rồi.
Người lên xe trước đi.” Trám Bích và Linh Chiểu đưa tay đỡ Phù Vy đứng dậy.
Túc Thanh Yên cũng muốn đưa tay đỡ Phù Vy nhưng sau khi nhìn lòng bàn tay không sạch sẽ của mình, chàng liền thu lại bàn tay vừa duỗi ra.
Phù Vy đi đến trước xe ngựa rồi dừng lại, quay người lại, mím môi nhìn Túc Thanh Yên.
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Túc Thanh Yên mỉm cười với nàng rồi đi về phía nàng.
Chàng dừng trước mặt Phù Vy, dịu dàng nói: “Đừng tức giận nữa.”
Cơn gió khô mang theo mùi máu thổi tung vạt áo dính đầy máu của chàng.
Chàng ở trong tình trạng nhếch nhác, thậm chí còn có máu và bùn trên mặt.
Nhưng chàng vẫn nhìn Phù Vy bằng đôi mắt trong veo, chân thành và không mảy may nhuốm tì vết.
Phù Vy lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt chàng, cảm thấy gió đã không còn khô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...