Mùa hè đã hoàn toàn trôi qua.
Lá phong trên núi dần dần chuyển sang đỏ, Kỷ Dao đang ngồi trước bàn, viết xuống một hàng chữ: "Sông Bạch, đình Thanh Ấm."
Đây là nơi kiếp này, nàng và Dương Thiệu gặp mặt lần thứ ba.
hắn cho nàng một bộ quần áo gã sai vặt, chuẩn bị dẫn nàng đến đình Thanh Ấm, trên đường nàng bị té, hắn xoa mắt cá chân cho nàng, bộ dạng chính nhân quân tử, lúc đó còn nàng cho rằng Dương Thiệu để ý tỷ tỷ.
Bây giờ nghĩ đến, hắn chỉ là muốn từ từ tiếp cận nàng.
Mộc Hương ở bên cạnh nhìn, không rõ lý do.
Lần này cách một ngày tiểu thư lại viết một ít chữ không hiểu được, nàng nhớ kỹ lần đầu tiên viết chính là "Ngọc Mãn Đường", không biết là có ý gì.
Bỗng nhiên Bạch Quả từ bên ngoài chạy vào: "cô nãi nãi mời tiểu thư đến dùng cơm."
Nghe thấy tỷ tỷ mời, Kỷ Dao lập tức gác bút lại.
Đến chính phòng, nàng nói với Liêu thị: "Chắc là tỷ tỷ nhớ con rồi, nương có muốn đi cùng không?"
"Nương không đi, chuyện trong nhà không dứt được, lát nữa còn xem sổ sách, lâu rồi hai tỷ muội các con không gặp, trò chuyện vui vẻ đi."
một mình Kỷ Dao đến Tạ phủ.
Thời tiết cuối thu, chính là thời điểm vô cùng thoải mái dễ chịu trong năm, Kỷ Nguyệt dẫn con trai đến trong sân đình ngắm hoa, nói với nhóc tên các loài hoa: "Hoa trắng này tên là hoa ngọc trâm, màu hồng gọi là kim phượng, màu tím này gọi là hoa cúc, đây là tử cầu.”
Tiềm ca nhi vỗ tay: "Cầu cầu!"
Kỷ Nguyệt mỉm cười, xoa xoa đầu của hắn.
Trầm Hương nói: "Nhị tiểu thư tới rồi."
Kỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua, thấy một bóng dáng thon thả yểu điệu.
Thời gian thấm thoát, muội muội mình đã hoàn toàn trưởng thành, mặc áo xanh nhạt tay áo hẹp ngang vạt áo, váy hoa trắng, đẹp như nắng xuân.
Nàng đi qua, nói với con trai: "Nhìn đi, dì tới rồi, mau gọi dì đi."
"Dì." Tiềm ca nhi đã nói rõ hơn.
"Cuối cùng cũng nói rõ, lần trước đến còn không được." Kỷ Dao đưa tay ôm nhóc, "Tiềm ca nhi, vừa rồi cháu ở đây làm gì vậy? Có nhớ dì hay không?"
Tiềm ca nhi chớp đôi mắt màu đen, đưa tay sờ sờ lên gò má của nàng, đột nhiên khúc khích cười một tiếng, dường như vô cùng vui vẻ, bé còn chưa hiểu nhiều lắm. Đối với cái gì bé cũng tò mò, lát sau lại đưa tay chạm vào đôi khuyên tai trân châu trên lỗ tai của Kỷ Dao.
Kỷ Dao trêu đùa một lát rồi nói chuyện với tỷ tỷ: "Nương nói bận rộn, không có thời gian đến, nên muội tới, gần đây tỷ tỷ như thế nào?" không chờ Kỷ Nguyệt trả lời, nàng cười lên, "Chắc là sống rất tốt."
Kỷ Nguyệt liếc nàng một cái: "Quỷ nhỏ, muội biết cái gì?" Bảo Trầm Hương dẫn Tiềm ca nhi đi, nàng dẫn Kỷ Dao đến Hương đình ngồi xuống ghế dài.
Xem dáng vẻ này chính là muốn nói chuyện quan trọng.
Kỷ Dao khó hiểu.
"Nương rất lo lắng cho muội, Dao Dao," Kỷ Nguyệt nghiêm túc nói, "Muội đừng trách nương nhiều lời, quả thật nương muốn tốt cho muội. Con nương không thể so sánh với nam tử, không thể kéo dài được, nương sầu lo đến ngủ không ngon, mấy ngày trước còn nhờ người nhắn lời, nói để tỷ khuyên nhủ muội. Dao Dao, không phải tỷ bênh nương, chỉ là muốn muội nghe vài lời thật lòng. Tướng công giới thiệu Từ công tử đã là rồng phượng trong loài người, muội thật sự ghét bỏ à?"
thì ra là chuyện hôn sự cả đời của nàng.
Kỷ Dao thở dài: "không phải ghét bỏ, muốn nói thì phải là điều kiện muội vẫn không xứng. Chỉ là, muội thực sự không thể gả cho Từ công tử, phụ tâm ý của tỷ phu rồi."
"Rốt cuộc là vì sao?"
"Muội không thích," Nàng lầm bầm, " Tỷ tỷ, tỷ đừng ép buộc muội giống nương." Nàng lộ ra dáng vẻ đáng thương nắm chặt tay áo, "Ép buộc muội gả, cũng không công bằng đối với Từ công tử. Tỷ tỷ vẫn nên khuyên nương đi, muội phải ứng phó với nương mệt chết rồi, cho dù muội đã nói không thích, nương cũng nói rằng, ở chung lâu sẽ thích vân vân."
Kỷ Nguyệt an ủi nói: "đã có lý do, sao tỷ lại ép muội chứ? Yên tâm đi, tỷ sẽ nói tướng công báo cho Từ công tử, đến lúc đó đưa lễ vật tạ lỗi là được."
Vẫn là tỷ tỷ tốt, Kỷ Dao sung sướng đến phát rồ, nhào tới ôm lấy tỷ tỷ hận không thể hôn một cái.
Nhưng Liêu thị lại uổng phí hết công sức, vốn còn trông cậy vào Kỷ Nguyệt khuyên Kỷ Dao hồi tâm chuyển ý, gả cho Từ Lang, kết quả ngược lại hoàn toàn bỏ đi mối hôn sự này.
Tạ Minh Kha đi thông báo với Từ Lang, Từ gia cũng không thể đến cầu hôn nữa.
Liêu thị kêu ca kể khổ trước mặt Kỷ Chương, Kỷ Chương vì an ủi bà, mắng con gái vài câu, sau đó cũng mắng Kỷ Đình Nguyên vài câu, lấy uy nghiêm của người làm phụ thân ép buộc bọn họ thành thân sớm một chút.
Ngoài mặt hai đứa nhỏ đồng ý, thật ra sau lưng cũng không cho đó là chuyện gì to tát.
Nhưng mà Kỷ Đình Nguyên cảm giác nhất định muội muội có người trong lòng, ngày đó đột nhiên vội vàng chạy ra ngoài tìm Dương Thiệu, lấy mèo gì đó làm cớ, nhưng hắn thấy con bé khóc.
cô nương không lý do khóc cái gì, cũng chỉ vì một chữ tình.
Thời gian trôi qua đã đến Trùng Cửu.
Thẩm Nghiên mời Kỷ Dao đến quán rượu uống rượu hoa cúc, Kỷ Dao vui vẻ chấp nhận lời mời.
Chuyện làm ăn của quán rượu rất tốt, dưới lầu ngồi kín người, nàng đi vào đã ngửi được mùi rượu nồng đậm.
Tiểu nhị biết nàng, cười nói: "Kỷ tiểu thư, mời lên phòng thượng hạng tên lầu, tiểu nhân đi gọi bà chủ."
Kỷ Dao đi lên lầu.
Tiểu cô nương mặc áo vàng nhạt thêu ngọc lan trắng, bên hông thắt đai áo cùng màu, siết chặt vòng eo tinh tế của nàng, một vòng yêu kiều, phía dưới là chiếc váy màu ánh trăng, có thể tưởng tượng được hai chân thon dài bên trong.
Tống Thụy đi theo phía sau, cảm thấy chỉ một bóng lưng của Kỷ Dao đã khiến người khác vô cùng động tâm.
hắn cố ý bước nhanh về phía trước mấy bước.
Sức lực nam nhân lớn, bả vai đột nhiên đụng tới, Kỷ Dao không chú ý, cả người ngã xuống.
một cánh tay kéo nàng lại, Tống Thụy thấp giọng nói: "Tiểu thư, xin lỗi, không đụng ngươi bị thương chứ?"
Giọng nói quen tai, Kỷ Dao ngẩng đầu lên lại thấy một khuôn mặt xa lạ. Làn da hơi vàng, lông mày rậm dài, cái mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, nhưng khóe mắt hơi trùng xuống, có vẻ không quá tự tin, khuôn mặt này không được xem là anh tuấn nhưng cũng không xấu.
"không có việc gì..." Nàng sửng sốt một chút.
"Đều tại ta đi quá vội vàng." Bởi vì đangtrong thời gian để tang, Tống Thụy không dễ dàng xuất hiện ở thời gian này, dịch dung ra gặp Kỷ Dao một lần, Trùng Cửu, cô nương nào cũng không kiềm được sẽ đi ra ngoài. Nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện một điều rất thú vị, bởi vì nếu như Kỷ Dao trực tiếp gặp mặt hắn, bình thường đều rất cảnh giác, bây giờ lại thả lỏng. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng hắn lại tức giận, có thể thấy được Kỷ Dao không thích mình nhiều như thế nào!
"Tiểu thư thật sự không bị thương sao?" Giọng nói hắn hơi kiềm nén, "Có muốn đi xem đại phu hay không?"
Mặc dù hành vi của công tử này lỗ mãng, nhưng thái độ lại không tệ, đương nhiên Kỷ Dao cũng không so đo: "Ta không bị thương, công tử không cần để ý." Nàng rút cánh tay lại.
Tống Thụy không bỏ được, nhưng vẫn buông ra: "Tiểu thư cũng đến quán rượu Thanh Nguyệt uống rượu sao?"
"Đúng vậy." Kỷ Dao cũng không muốn nhiều lời, nàng đi lên phía trên.
Lầu trên đều là phòng thượng hạng, Tống Thụy thấy Kỷ Dao đi vào một phòng, hắn liền muốn phòng đối diện.
Cửa mở ra, hắn thấy Kỷ Dao khẽ xoa cánh tay, trong miệng kêu khẽ, như có chỗ đau, trong lòng hắn nghĩ, chỉ một chút kia nàng đã không chịu được, có thể thấy có bao nhiêu non mềm.
Góc cạnh đẹp mắt của cô nương lọt vào mắt, đọng lại trong lòng khiến hắn buồn bực.
Những ngày này hắn ở trong vương phủ vô cùng phiền muộn, phụ hoàng qua đời hắn cũng có đau lòng, nhưng phẫn nộ nhiều hơn, cùng là con trai, cùng lớn lên trong cung, chỉ vì Tống Diễm là con trai trưởng sinh ra liền hơn người một bậc làm Thái tử, nếu bàn về thông minh, làm sao hắn có thể không bằng Tống Diễm?
Chỉ là tình thế không bằng người!
hắn đoán sai, làm gì cũng đã trễ một bước, nhưng nhìn Kỷ Dao, hắn cảm thấy thời gian vẫn còn chút công bằng.
Lúc này Thẩm Nghiên đi lên, trong tay mang theo một bầu rượu: "Mua được ở huyện Tây, nơi đó có một đại sư ủ rượu, ủ rượu hoa cúc có mùi khác lạ, ngươi nếm thử đi."
Nàng rót cho Kỷ Dao nửa chén.
"Mùi thơm quá," Kỷ Dao nói, "Ta có thể uống sao?"
"Có thể, rượu này không mạnh, nếu không ta cũng không mời ngươi đến thử."
Kỷ Dao liền uống một ngụm.
Hoa cúc thanh đạm, vừa uống xong cũng không có cảm giác, dần dần mới có một vị thơm ngọt quanh quẩn ở đầu lưỡi, thật lâu chưa tan.
"Cũng không tệ." Kỷ Dao lại uống một ngụm.
"Đúng rồi, còn dùng chung với bánh ngọt hoa cúc!" Thẩm Nghiên nói, "Ngươi chờ một chút."
Nàng đi ra ngoài.
Kỷ Dao chống má chờ đợi, một lát trôi qua, đột nhiên nghe phía bên ngoài vang lên giọng nói của nam nhân: "Thẩm tiểu thư, nàng có thích nghe kịch của gánh hát Xuân Vinh không, nếu như ngày mai có rảnh..."
"không có, ngươi nhìn thử chỗ này của ta, ta làm gì có thời gian, cảm ơn ý tốt của Giang công tử."
Thẩm Nghiêm cầm theo một bầu rượu tiến vào, đóng cửa lại.
Nam nhân kia cũng bị nhốt ngoài cửa.
"Giang công tử?" Kỷ Dao ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên cười một tiếng: "không cần để ý đến."
Nàng cúi đầu rót rượu.
Ánh nắng ngoài cửa sổ phủ lên người nàng, soi sáng lông tơ tinh tế trên người nàng, Kỷ Dao nhìn nàng, đột nhiên cảm giác Thẩm Nghiên trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.
một thời nàng vẫn lén lút thích ca ca, nhưng không dám nói với hắn, chỉ biết lấy lòng tiểu cô nương như mình, mà bây giờ nàng phát triển quán rượu đến cỡ này. trên người nàng ấy dần dần cũng có một phong thái khó diễn tả bằng lời, kiên cường, trầm ổn, giống như vỏ bọc bao trùm lấy nàng ấy.
Dường như thật lâu rồi nàng không nghe thấy Thẩm Nghiên nói thích ca ca nữa.
Thời gian lâu như vậy, thật ra cho dù Thẩm Nghiên không thích ca ca nữa cũng bình thường, huống gì, Thẩm Nghiên vốn cũng không tệ...
Giang công tử vừa rồi nhất định phải lòng nàng ấy rồi.
Ca ca này...
Kỷ Dao lắc đầu.
Từ quán rượu đi ra, Kỷ Dao hơi say, nhưng vẫn chưa đến mức uống say mèm, tạm biệt Thẩm Nghiên rồi ngồi lên kiệu quay về.
Tống Thụy cũng lập tức ngồi vào xe.
"Điện hạ." Người hầu nhỏ giọng nhắc nhở, "Điện hạ còn chưa trở về vương phủ sao?"
Vương phủ kia có gì tốt chứ, sau khi Tống Diễm lên ngôi, vương phủ này chính là cái lồng giam, mặc dù hắn là hoàng tử cao quý, sau đó cũng chỉ nhàn rỗi, còn không bằng một quan viên bình thường. hắn nói: "đi theo cỗ kiệu kia."
hắn muốn xem thử có phải Kỷ Dao về nhà không, hay là đi nơi khác.
Nếu như đi nơi khác, hắn cũng có thể ngẫu nhiên gặp mặt, đến lúc đó thái độ của Kỷ Dao sẽ làm gì, hắn có hơi tò mò.
Nhưng mà cỗ kiệu đúng là đến Kỷ gia.
Chẳng qua lúc tới cửa lại bị một gã sai vặt ngăn cản, Kỷ Dao nghe Mộc Hương nói: "Ngươi là người ở đâu? Vì sao cản kiệu?"
"Xin hỏi người trong kiệu là Kỷ tiểu thư đúng không?"
"Đúng vậy."
Gã sai vặt nói luôn: "Công tử nhà bọn ta muốn gặp tiểu thư một lần, vẫn luôn chờ ở chỗ này."
"Công tử nào?"
"Công tử bọn ta họ Từ, tiểu thư có biết."
Từ Lang!
Kỷ Dao hơi kinh ngạc.
không phải tỷ tỷ đã nhờ Tạ Minh Kha nói rõ ràng với Từ Lang rồi sao, sao hắn lại tới? Chẳng lẽ Tạ Minh Kha quá bận rộn, quên nói chuyện này rồi? Nhưng cho dù như thế, Từ Lang cũng không nên tới đây, Kỷ Dao suy nghĩ một lát, nói kiệu phu đặt kiệu xuống.
Vậy không thể làm gì khác hơn để chính nàng nói, nếu không dây dưa dài dòng để mẫu thân mình hiểu lầm, không chừng lại lải nhải không dứt.
"Công tử nhà ngươi ở chỗ nào?" Nàng hỏi.
Gã sai vặt dẫn nàng tới ngõ hẻm bên cạnh.
Từ xa nhìn tới lập tức nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đưa lưng hướng về phía nàng.
Tình huống này giống như Trung thu năm trước, Dương Thiệu cũng ở nơi này chờ nàng, ngày đó hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh đậm hoa văn áng mây, ánh trăng phủ lên người hắn.
Ở kiếp này, là lần thứ bảy bọn họ gặp mặt, hay là lần thứ tám?
Nàng nhớ rõ, hắn nâng cằm nàng lên hỏi: "Ngươi có thật lòng thích ta không, tình nguyện gả cho ta, nếu như có, ta tuyệt đối không phụ ngươi."
Nhưng nàng không đồng ý.
Sau đó hắn nói, "Quả thật đã làm khó ngươi."
Lúc ấy, nàng lại vô cùng vui vẻ, cảm thấy Dương Thiệu quan tâm mình, lại không biết khi đó lòng hắn đã mất, bởi vì thời khắc nàng đeo sợi dây trường mệnh này cho hắn, Dương Thiệu đã lập tức nhận ra nàng rồi.
hắn thích nàng, cũng hận nàng...
Ở Tạ phủ nàng mới có thể nghe Dương Thiệu nói với Tạ Minh Kha, không cần gặp.
Kỷ Dao thầm nghĩ không biết tên xấu xa này khi nào mới trở về từ Ngân Xuyên, đến lúc đó, nàng muốn... nàng có cảm giác kích động muốn cắn hắn một cái.
đang suy tư thì bên tai nghe âm thanh êm tai của Từ Lang: "Kỷ tiểu thư..."
Nàng bừng tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...