Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Sau khi tin mừng báo tới Kỷ gia, bởi vì quá muộn rồi, sợ làm phiền Kỷ Dao nghỉ ngơi, một nhà Kỷ gia đợi đến ngày hôm sau mới đi tới Hoài Viễn Hầu phủ.
Lúc đó Kỷ Dao mới ngủ dậy không lâu, Dương Thiệu vừa mới bón cho nàng ăn xong cháo gạo.
Thái phu nhân nói thức ăn mấy ngày này phải thanh đạm một chút, có lợi cho sức khỏe, đã phân phó nhà bếp buổi trưa nấu canh cá lóc, lại phối với hai món ăn chay.
Nghe thấy bọn họ tới, Dương Thiệu ra cửa nghênh đón.
"Dao Dao không phải đang ngủ chứ?" Liêu thị nói, "nếu như vẫn còn ngủ, chúng ta đợi ở bên ngoài một lát cũng được."
"Tỉnh rồi." Dương Thiệu cười lên, "khẩu vị không tồi, ăn được một bát cháo lớn."
"Vậy thì tốt." Liêu thị nhanh chân bước vào thăm nữ nhi, những người khác đi theo sau.
Ngủ một buổi tối, tinh thần của Kỷ Dao không tệ, bọn họ đều yên tâm.
Liêu thị nắm tay nữ nhi: "Lúc sinh cũng không nói với nương, nếu không nương đã tới ở cùng con rồi, may mà không sao."
"Chính vì biết là không sao, nên mới như vậy, tránh cho mọi người phải lo lắng." Kỷ Dao cười nói, "Duệ nhi ngủ ở trắc gian, bộ dáng rất tốt."
"Hai người các ngươi sinh ra có thể không tốt hay sao?" Liêu thị tâm ý viên mãn, nói được vài câu, lập tức đi thăm ngoại tôn cùng Kỷ Chương.
Thẩm Nghiên ngồi xuống: "Dao Dao, ta mang tới cho muội một chút huyết yến, muội nhớ ăn, ta đặc biệt nhờ người từ Nghi Châu mang tới."
"Đó là đồ tốt, đa tạ tỷ." Kỷ Dao hướng nàng ta cười, nhỏ giọng hỏi, "ca ca đối xử với tỷ như thế nào? Ta nói cho tỷ nghe, nếu như ca ca ức hiếp tỷ, tỷ nhất định phải nói với ta, ta khẳng định sẽ giúp tỷ... tỷ chính là tẩu tử của ta."
Nghe thấy hai từ này, khuôn mặt Thẩm Nghiên hơi đỏ: "không có, hắn rất tốt."
"Vậy sao? Buổi tối có còn ra ngoài uống rượu nữa hay không?"
"Uống chứ," bỗng dưng phía sau truyền tới tiếng nói của Kỷ Đình Nguyên, "nàng ấy ngày ngày tới tửu trang, ta có thể không đi cùng sao?"
Năm ngày sau khi thành thân, Thẩm Nghiên liền bận rộn chuyện trong tửu trang, còn muốn xây lại một cái lớn hơn, có lúc bận rộn tính toán sổ sách buổi tối hắn còn phải đợi nàng để đi ngủ, một chưởng quầy như nàng xem ra còn bận hơn cả Tả Thiêm Đô Ngự Sử là hắn đấy.
Nghe thấy hắn phàn nàn, Kỷ Dao có chút muốn cười, cảm thấy quan hệ của hai người này đảo ngược hoàn toàn so với kiếp trước.
nói một lát, Thái phu nhân tới thăm, nói với phu phụ Kỷ Chương: "Hôm qua vui quá ngủ tới tân bây giờ mới thức dậy... lão gia phu nhân thông gia, nếu đã tới rồi, buổi trưa buổi tối liền lưu lại dùng bữa, ta đã sai nhà bếp chuẩn bị rồi."
"Được." Liêu thị tất nhiên là không cự tuyệt, "ta cũng muốn nhìn Duệ nhi lâu hơn một chút, đứa trẻ này quá xinh đẹp rồi!"
"Vậy sao? Giống như Kim Đồng đi theo Bồ Tát vậy, ta nói với bà, giống y hệt bộ dáng Thiệu nhi lúc mới sinh, không không, so với Thiệu nhi còn đẹp hơn."
"Vậy à, bộ dáng so với Dao Dao cũng tốt hơn."
Kỷ Dao ở trên giường nghe thấy, hồi tưởng lại khuôn mặt nhăn nhúm của nhi tử, nhỏ giọng nói với Dương Thiệu: "Chàng cảm thấy Duệ nhi thực sự xinh đẹp hơn hai chúng ta sao?"
Nghe mẫu thân và nhạc mẫu khen nhi tử của hắn lên tận trời, Dương Thiệu có chút dở khóc dở cười, nhỏ giọng đáp: "không đẹp bằng nàng, còn kém xa."
Kỷ Dao cười khúc khích, nhưng sửa lại cho đúng: "Nhưng khi trưởng thành nhất định là dễ nhìn."
"Đương nhiên," hắn nắm tay nàng, "nàng sinh ra, sau này nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử."
"Còn có công phu trong người, là một đại tướng quân, là chiến thần bách chiến bách thắng, giống như Hầu gia vậy. Còn cưới tiểu cô nương xinh đẹp nhất thế gian, sinh ra mấy đứa trẻ, chúng ta liền có tôn tử, tôn nữ rồi... không không không, chúng ta còn có những đứa con khác, vậy sẽ có một đám tôn tử, tôn nữ."
Dương Thiệu nghe thấy trực tiếp cười.
Nửa canh giờ sau, Tạ gia cũng tới, thậm trí Tạ Tri Thận cũng tới. Thân mình hắn đã khỏi hẳn, rất nhanh có thể quay trở lại trong triều.
Hoài Viễn Hầu phủ khó có khi náo nhiệt như vậy, mọi người tề tụ đầy đường, nói cười vui vẻ, từ khi mặt trời lặn cho tới khi mặt trăng lên cao, tới giờ Hợi (9-11h đêm) mới tan.
............
Bất tri bất giác đã tới tết Nguyên Tiêu.
Ở bên cạnh nhìn hài tử trưởng thành mỗi ngày, mặc dù mệt, nhưng ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủ, Duệ ca nhi đã nặng năm cân, may mà lượng sữa Kỷ Dao đầy đủ, nếu không là không đủ cho nó uống.
Có điều Dương Thiệu sợ nàng mệt, trừ việc cho bú, chuyện gì cũng không để nàng làm, buổi tối hài tử đói khóc hắn bò dậy còn nhanh hơn cả Kỷ Dao, người không biết, còn cho rằng Dương Thiệu không làm Đô đốc nữa rồi.
Thực ra gần đây hắn lại đề bạt mấy vị tướng lãnh trẻ tuổi, đem sự vụ của phủ Đô đốc phân ra một nửa.
Kỷ Dao vừa cho hài tử bú sữa, vừa nói: "Qua đợt này, sẽ không đến nỗi chức Đô đốc cũng không làm nổi đấy chứ?"
"không đến nỗi như vậy." hắn chỉ là muốn để triều đình trở về trạng thái bình thường vốn có thôi, nhưng quyền lợi nên nắm trong tay hắn sẽ không buông, bởi vì nếu như vạn nhất xảy ra biến động gì đó, hắn hi vọng bản thân mình vẫn có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng hắn lại nói đùa với thê tử, "nếu ta thực sự không làm Đô đốc, thì chính là một tên vô tích sự, chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt thực sự có thể hay sao?"
Kỷ Dao đánh giá hắn một chút: "Có thể, ta thấy khuôn mặt này của chàng còn có thể bảo trì mấy chục năm."
Dương Thiệu nhịn cười: "Vậy Bản Hầu liền yên tâm rồi."
Hai người đang nói chuyện thì Thái phu nhân phái người tới, hỏi bọn họ buổi tối chuẩn bị trôi qua như thế nào, có phải dự định đi ra ngoài hay không, nếu không ra ngoài, buổi tối ăn món gì, nghĩ xong thì nói với bà một tiếng.
Dương Thiệu hỏi Kỷ Dao: "Muốn đi xem hội đèn lồng không?"
"Muốn!" Kỷ Dao vội vàng gật đầu, tết Nguyên Tiêu năm ngoái nàng có hỉ, sau khi thành thân vẫn chưa đi xem hội đèn lồng với Dương Thiệu lần nào.
Nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, Dương Thiệu cười: "Được, vậy bữa tối chúng ta liền ăn ở Minh Nguyệt Lâu, xem như thay đổi khẩu vị."
"Vậy Duệ nhi phải làm sao?" Kỷ Dao hỏi, "trong thời gian đó có khi nào bị đói hay không?"
"Cũng không phải là đi rất lâu, hơn nữa, trước khi đi cho nó ăn no là được." Dương Thiệu nhìn hài tử vẫn đang ăn sữa, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, "ăn thật khỏe, chúng ta nói chuyện bao lâu, nó liền có thể ăn bấy lâu, cũng không sợ lớn lên thành tên mập."
Có lẽ là cảm nhận được sự ghét bỏ của phụ thân, Duệ nhi buông miệng ra.
Kỷ Dao bĩu môi: "Xem xem, nó đều không dám ăn nữa rồi." Hừ một tiếng, lau miệng cho nhi tử, "đừng nghe lời cha con nói, Duệ nhi, con đang phát triển cơ thể đấy ăn nhiều một chút, nương có sữa!"
Kiêu ngạo nhỉ, Dương Thiệu liếc mắt nhìn nàng: "Sữa nhiều tới mức ăn không hết đúng không?"
"Đúng a."
Dương Thiệu cong khóe miệng, cúi người thấp xuống.
Đột nhiên bị nam nhân ngậm vào, Kỷ Dao run rẩy, cả người mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Cái này chàng cũng tham."
đã sớm thèm rồi, chỉ là không muốn bản thân khó chịu cứ phải nhịn mãi, Dương Thiệu thầm nghĩ chẳng trách mỗi lần uống sữa nhi tử lại uống nhiều như vậy, mùi vị thực không tồi, vị ngọt ngọt.
Kỷ Dao có chút ăn không tiêu: "Chàng đừng uống nữa."
Dương Thiệu cười, ngẩng đầu hôn môi nàng: "Bản thân nàng cũng nếm thử."
Kỷ Dao đỏ bừng cả mặt, đâu ra chuyện kiểu này vậy.
hắn lại cuốn lấy lưỡi nàng, triền miên không tha, vị sữa tản ra trong miệng, rất nhanh liền vô tăm vô tích.
Bởi vị trước đây vẫn luôn ở cữ, sợ nàng chưa phục hồi tốt, Dương Thiệu cũng không động vào nàng, hôm nay thực sự nhịn không được, chỉ hôn thôi căn bản không thể thỏa mãn, thấp giọng nói: "Dao Dao, hôm nay được không?"
Hơn hai tháng rồi, bản thân Kỷ Dao cũng muốn, vừa rồi lại bị hắn trêu chọc như vậy, ân một tiếng.
Dương Thiệu tâm hoa nộ phóng, giơ tay kéo y phục của nàng, kết quả đối diện với ánh mắt của nhi tử, đôi mắt đen lúng liếng cực kỳ giống hắn. Thân mình hắn cứng ngắc, tay dừng lại, đem y phục bao bọc lại, gọi Mộc Hương tiến vào: "Ôm Duệ nhi ra ngoài, không để bất cứ người nào tới làm phiền bản Hầu."
Lời cuối cùng thực sự là... Kỷ Dao nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái.
Dương Thiệu nhướng mày.
Đợi đến khi cửa đóng lại, liền đè Kỷ Dao xuống dưới thân: "Cách bao lâu rồi, ta còn muốn nói trước khi trời tối không được tới làm phiền đấy."
hiện tại mới là buổi trưa, Kỷ Dao sẵng giọng: "Chàng điên rồi."
"Là điên thật." hắn lập tức kéo y phục nàng ra, cắn vành tai nàng, giọng nói khàn khàn, "muốn nàng tới mức phát điên rồi!"
Trong lúc nói chuyện, một luồng sức mạnh xỏ xuyên bên dưới, Kỷ Dao nhịn không được ôm chặt lấy hắn.
Nàng cảm thấy bản thân mình có lẽ sắp biến thành thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn....
Nhưng, không chỉ như vậy, thuyền nhỏ còn bị mất phương hướng, căn bản tìm không thấy bến đỗ, vẫn luôn lênh đênh trôi nổi trên biển, nhấp nhô lên lên xuống xuống theo những cơn sóng. Có những lúc hơi hơi nhô cao, có những lúc bị con sóng cực lớn đánh trúng, thuyền nhỏ kêu lên kẽo cà kẽo kẹt.
Cơn sóng qua đi, lại là một mảnh yên bình, chỉ là không bao lâu sau, gió táp mưa sa lại ùn ùn kéo tới, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Bên trong đứt quãng truyền ra thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, đám nha hoàn đều ngại ngùng không dám đứng gần, Mộc Hương thì trực tiếp ôm tiểu công tử rời xa.
Nếu như không phải bên phía Thái phu thân phái người tới hỏi, thì không biết tới bao giờ mới ngừng.
Kỷ Dao nằm trên giường, ngay cả đứng dậy cũng không có sức, quở mắng: "Còn nói xem hội đèn lồng, xem đèn lồng cái nỗi gì, ta mệt chết rồi."
"Chỉ có mệt thôi sao?" Dương Thiệu cúi người ôm nàng dậy, "vừa rồi bản thân nàng kêu gọi cái gì, đều không nhớ nữa sao?"
rõ ràng cũng rất thoải mái.
Kỷ Dao bĩu môi.
Dương Thiệu cười, cúi đầu hôn nàng một cái: "Nếu thực sự không đi nổi, ta ôm nàng đi xem."
"Nhiều người như vậy, làm sao ôm?" Kỷ Dao mới không tin đâu, nhưng toàn thân đều nhức mỏi, tinh thần nàng không đủ.
"Tóm lại là có biện pháp." Dương Thiệu ôm nàng đi tắm.
Nghỉ ngơi một lát, đợi Kỷ Dao tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối đen.
Bởi vì đã nói với Thái phu nhân là ra bên ngoài chơi, Thái phu nhân liền không tới thúc giục nữa, Kỷ Dao cho Duệ nhi ăn no rồi, lại có chút mơ màng buồn ngủ.
Dương Thiệu sai người lấy một cái mũ rộng vành thật to cho nàng đội lên, Kỷ Dao nhìn hắn đang buộc dây cho nàng, kỳ quái nói: "Bên ngoài rất lạnh à, sao phải đội cái này?"
hắn không trả lời, buộc xong liền khom lưng ôm nàng lên.
"A, chàng thực sự muốn ôm sao?"
"Đúng, xem nàng mệt thành như vậy." hắn ôm nàng ra khỏi phòng, ngồi xe ngựa, "ta ôm nàng tới Minh Nguyệt Lâu."
Kỷ Dao chỉ coi như hắn nói đùa, kết quả kể từ khi bước xuống xe ngựa, hắn vẫn luôn ôm nàng.
Nàng giãy dụa: "Chàng thả ta xuống, ta có thể đi." Xấu hổ biết bao a, một người lớn như vậy còn cần hắn ôm, vạn nhất bị người nhìn thấy thì sao.
Nàng vừa đấm vừa náo, Dương Thiệu cười tới mức lồng ngực rung động: "Nàng còn động đậy nữa thì thực sự sẽ bị nhìn thấy đấy, hiện tại còn có mũ rộng vành che kín, người khác hỏi tới, ta liền nói chân của phu nhân ta không thoải mái, ai dám nói linh tinh? Hơn nữa, cũng sẽ không có ai tới hỏi."
Kẻ nào dám nhiều miệng tới trước mặt hắn hỏi chứ?
"Ngoan, đừng động." hắn ôn nhu nói.
đã tới cửa chính rồi, Kỷ Dao vội giả vờ chết, bất động.
Hoài Viễn Hầu ôm một người tiến vào, thu hút không ít ánh mắt của người khác, chỉ là nhìn thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không hề muốn nói chuyện với người khác, cho nên những người bên cạnh chỉ hành lễ từ xa, đều thức thời mà không tiến lại gần. Lúc này Kỷ Dao mới thở phào một hơi.
Nhã gian hắn đặt ở lầu ba.
Kỷ Dao làm tổ trong lòng hắn, nghe thấy thanh âm khi hắn bước lên lầu, đông đông đông.
đi tới lầu hai, mắt liếc thấy rất nhiều thân ảnh của các cô nương, từng người từng người các nàng đều nhìn tới, biểu tình trên khuôn mặt khác nhau. Kỷ Dao nhịn không được thò đầu ra thăm dò nam nhân, liếc thấy sườn mặt anh tuấn của hắn giống như được phác họa đường viền một cách hoàn mỹ, đột nhiên giơ tay ra ôm lấy cổ hắn.
một đôi cánh tay như ngó sen và nửa khuôn mặt của nàng đều lộ ra bên ngoài, mọi người mới biết được đó là Dương phu nhân, người người đều lộ ra thần sắc ngưỡng mộ.
Vừa rồi còn sợ bị người ta phát hiện, hiện tại lại chủ động rồi, Dương Thiệu là một người thông minh, lập tức liền đoán ra tâm tư của nàng, nhịn không được cong khóe miệng.
Kỷ Dao, cũng sẽ ăn giấm của hắn, đây rõ ràng là tuyên cáo với người ngoài, Hoài Viễn Hầu chính là đang ôm nàng.
Có điều hắn sẽ đi ôm cô nương khác sao? Hai kiếp rồi, trong lòng hắn chỉ có nàng.
Nha đầu ngốc....
Dương Thiệu cũng không chọc thủng tâm tư của nàng, ôm nàng lên lầu ba.
Đứng cạnh cửa sổ, chỉ thấy trên đường toàn là đèn đuốc, từ thành Tây tới thành Đông, nhà nhà hộ hộ đều treo đèn lồng trước cửa, ánh sáng rực rỡ đầy trong mắt.
Người đi đường qua qua lại lại, những người trẻ tuổi cũng cầm đèn lồng trong tay, tiếng cười nói không ngừng từ dưới bay lên.
Còn có các loại mỹ thực trên các sạp hàng nhỏ.
Kỷ Dao nghĩ tới tết Nguyên Tiêu ba năm trước, cùng ăn bánh tiêu với tỷ tỷ và tỷ phu, Dương Thiệu cũng ở bên cạnh, hắn vì muốn bồi tội nàng mà tặng một chiếc đèn hoa đăng, còn lau miệng cho nàng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
"Đợi lát nữa chúng ta đi ăn bánh tiêu, được không?" Nàng hỏi.
"Được." hắn cởi mũ của nàng xuống, cúi đầu hôn nàng, "vậy có muốn ăn súp gừng của Mai Gia Trang không?"
"Hôm nay sợ là không kịp, để đến mai đi."
"Được."
Hai người hôn một lúc, Dương Thiệu vẫn đang ôm nàng, Kỷ Dao nói: "Có thể để ta xuống rồi, chàng cứ ôm mãi không mệt sao?"
"không mệt."
Sức lực thật lớn, Kỷ Dao làm nũng: "Vậy chàng ôm ta cả đời."
"Được, ôm nàng cả đời." Cả đời đều thương nàng, yêu nàng như vậy, vĩnh viễn không để người khác ức hiếp nàng.
Nam nhân vô cùng nghiêm túc, Kỷ Dao chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, mãi lúc sau chọc chọc lồng ngực hắn: "Ta mới không muốn để chàng ôm lâu như vậy đâu, ta có chân, ta muốn bước đi cùng chàng. Sau này chàng đi tới nơi nào, ta liền đi tới nơi đó, bất kể mưa gió, bất kể núi non biển cả, ta đi cùng chàng."
Dương Thiệu cười, ánh mắt đong đầy ánh sao lấp lánh do ánh đèn bên ngoài chiếu vào, mang tới cảm giác ôn nhu không nói nên lời: "Được."
hắn đặt nàng xuống, nắm lấy tay nàng: "Nhưng Dao Dao, ta sẽ không để nàng trải qua mưa gió, nhiều lắm thì...."
Kỷ Dao còn chưa kịp phản ứng, đã bị nam nhân kéo xuống dưới lầu.
"Nhiều lắm thì cùng nhau ăn bánh tiêu."
A, nàng rõ ràng là muốn đồng hội đồng thuyền, làm sao lại biến thành chuyện đơn giản như vậy rồi!
Nhưng nhìn thân hình cao lớn của nam nhân, trong lòng nàng biết rõ, có hắn che chắn ở phía trước, sẽ không có mưa gió gì hết, nàng chỉ cần đi theo hắn, đi về phía trước là được.
Phía trước chắc chắn là tương lai tươi đẹp, giống như ánh đèn phía xa kia, lấp lánh, chói mắt, cuộc đời nàng có Dương Thiệu, là chuyện hạnh phúc nhất.
Nàng nắm tay hắn thật chặt, sóng vai cùng hắn, đi về phía trước.
đi tới tương lai.
(Hoàn)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...