Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Nương tử, không cần quan tâm ai kêu nàng tới, cái ý niệm này cũng không hay a, quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa liền chung đụng khó khăn, xem ra nàng được, không có biết rõ thân phận chân thật của phu quân, lại muốn giết bà trước, đây không phải là làm khó ta sao.''

Cởi giày, bò lên giường, thận trọng ôm nàng vào trong ngực, hắn thỏa mãn thở dài một hơi, mở rộng tứ chi.

Vô luận như thế nào, có thể nói gặp nàng trước là tốt.

Về phần trong lúc vô tình phát hiện chuyện phiền toái, không ngại ngày mai lại gặp chuyện đau đầu, nàng gả cho hắn, chính là tránh nhiệm của hắn, cũng là thời điểm nên 'khai thành' nói một chút.

Ngày mai. . . Ngày mai rồi hãy nói.


Hắn mỉm cười khép mắt, tâm tình sảng khoái vui vẻ, từng mùi hương nữ nhi bay vào mũi, trêu chọc giác quan của hắn, Đế Tuấn chợt phát hiện, thật ra thì ngủ trong hoàng cung cũng không khó như trong tưởng tượng.

Hôm sau, trong cảm giác run rẩy từng trận tê tê ngứa ngứa nàng có tri giác lại.

Có một cái đầu chui vào ngực nàng, tóc ngắn như gai làm da của nàng đau, mơ mơ màng màng, nàng khẽ phát ra tiếng dễ nghe, chân ngọc theo thói quen để lên chiếc eo thon của đối phương, đang định nghênh hợp, nhưng chợt nhớ tới việc xảy ra ngày hôm qua.

Nàng dạ thám hoàng cung, không cẩn thận kinh động thủ vệ, vốn định chạy ra, lại nhầm phương hướng.


Trong lúc đánh nhau, bị chém một nhát trên vai, sau đó, sau đó, thời điểm nàng bị loạn đao chém chết, nghe thấy âm thanh của Tiêu Trúc.

Đó nhất định là ảo giác, làm sao hắn có thể vừa vặn xuất hiện trong hoàng cung.

Ah?

Rốt cuộc nàng phát hiện có người chờ không kịp, đặt lên thân, hôn cổ của nàng, vuốt ve từ trên xuống dưới.

Tóc gáy của nàng bắt đầu phát nổ, không để ý bả vai vẫn còn ở đau, dùng tay chân kháng cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận