Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Cánh tay của Mộ Lăng Không bị thương nếu như có sức, làm sao cũng đều không có biện pháp nâng lên, nàng hoàn toàn mất đi hơi sức chống cự.

Rõ ràng thấy rõ động tác của đối thủ, nhưng thân thể cũng không cách nào phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong tới từng bước.

Trong đầu nàng thoáng qua khuôn mặt tươi cười của Tiêu Trúc, nhưng có chút cảm thấy hài lòng, đã từng có qua, khi nào nhớ tới, bên trong thân thể đều là ấm áp nồng đậm.

Chỉ tiếc, cuối cùng là hữu duyên vô phận, lập gia đình, lại không có biện pháp ở cùng hắn đến già.

Chẳng thèm chống cự, nàng chậm rãi nhắm mắt, muốn trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hồi tưởng lại bộ dạng của hắn.


Cho dù là chết, nàng cũng không nên quên hắn.

Vững vàng nhớ, mong đợi kiếp sau, có thể sớm một chút gặp lại.

Nang nguyện ý chờ đợi bên cầu Nại Hà, mười năm, hai mươi năm, cũng không sao.

Chỉ mong chờ kiếp sau.

Một đạo hơi thở an toàn mà ấm áp, đột nhiên xuất hiện, không cần tốn nhiều sức, làm tan phản kháng cuối cùng của nàng, cánh tay sắt vững vàng ôm lấy nàng, ôm trong ngực, hơn nữa lấy chân đá bay mấy thị vệ tiếp cận quá gần.


"Lăng Không, đừng sợ, ta là phu quân.'' Âm thanh của hắn cực kỳ êm ái, chỉ sợ sẽ dọa đến nàng, định trấn an vuốt ve lưng của nàng.

Trên vai nàng có màu đỏ chói mắt, đả thương mắt lạnh của hắn.

Một cỗ hơi thở kinh khủng ngưng tụ thành mây đen, thi vệ hoảng sợ đã ngủ quỵ lả tả, Đế Tuấn trực tiếp ấn huyệt ngủ của nàng.

Sắc mặt của hắn thật sự không tốt, hắn chính là thuộc nhân vật làm người ta kinh sợ, hôm nay bị tức giận tiết ra ngoài, càng thêm kinh người.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy giọng nói phát khô.

Một người trong đó, chức vị cao nhất, nhắm mắt tiến lên, quỳ một gối xuống, "Điện hạ, nữ thích khách. . ."

Đế Tuấn nhấc chân, đá một cước, thân thể bay lên trời không...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận