Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Đế Tuấn tà mị liếc nhìn nàng, vẻ mặt cổ quái, giống như lão hồ ly đang tính toán cái gì đó, lặng lẽ nói :''Xem một chút là quà gì, đẹp mắt, lấy cũng không sao, nếu là cầm một đống rách nát tới đây, vi phu giúp nàng đập vào mặt họ.''

''Phu quân, đưa tay không đánh mặt cười, huống chi người ta tới tặng quà.'' Mỉm cười trừng mắt liếc hắn một cái, thái độ hắn đối đãi người ngoài, luôn làm người khác suy nghĩ không ra.

Theo lý thuyết, đám người Tiêu gia kia cùng hắn có quan hệ khá sâu, từ nhỏ đã biết, nhiều năm không thấy, hắn còn điều người nuôi dưỡng bọn họ lớn lên, kết quả đây, hắn còn là một kẻ tính tình bịp bợm.

''Vi phu cũng thuận miệng nói như thế, còn tùy nương tử làm chủ.'' Hắn cũng không tranh với nàng.

Mộ Lăng Không thu nhập xong, ngồi xuống bên cạnh hắn, đoạt lấy ly trà hắn dùng, ''Tiểu Nam, ngươi cho mấy vị trại chủ vào đi.''


''Phu nhân, bọn họ đặt đồ ở cửa là được rồi.'' Tiểu nam do dự cắn miệng, hơn nữa có mấy lời không biết nói bây giờ không.'' Hơn nữa quà tặng hơi nhiều...''

Nàng suy nghĩ một chút, bảy người tặng quà, coi như một người đưa một phần, thật sự không ít.

Nàng tiếp lời phân phó :''Thì gọi Tiểu Bắc tới giúp một tay.''

Tiểu Nam cúi bả vai xuống, đưa lưng về phía chủ tử, run run bát động :''Thuộc hạ tuân lệnh, chỉ là có thể chậm một chút.''


Nửa canh giờ trôi qua.

Một canh giờ trôi qua.

Một nửa canh giờ đã qua. . .

Đế Tuấn còn duy trì vẻ mặt vốn có, đem tinh thần đặt hết trong cuốn sách, vẻ mặt hết sức chuyên chú.

Mộ Lăng Không so sánh, hiển nhiên dễ nổi nóng, không được dùng giọng buồn bã hỏi Tiểu Nam....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận