Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Linh Đế, thật đúng là hiểu được vật gì cũng có chỗ dùng đấy.

Có thể hiểu được, tiểu cửu nhi nhận được mệnh lệnh này đúng là muốn giơ chân phát điên.

Tiêu hoàng hậu cười không nói, mím môi ngậm giận.

Người đang nơi này, suy nghĩ cũng đã bay xa, bay đến bên cạnh nhi tử , tràn đầy kiêu ngạo.

Có con trai như thế, còn đòi hỏi gì ở chồng.


Mà ở cự ly xa ngàn dặm, Đế Tuấn vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tức thời của hoàng đế.

Hắn đã một bước tới núi Hoàng Đường, ở dưới sự nhiệt liệt ủng hộ của tiểu tặc, thẳng đến Chủ Phong.

Nhìn một đám hán tử tinh tráng cao gầy, xếp thành hai hàng kêu hai tiếng thiếu gia, có mấy phần quỷ dị.

Bởi vì quan hệ của Đế Tuấn, Lăng Không cũng bị là khách quý tiếp đón tại chỗ, ngồi bên cạnh hắn, nhìn nhìn.


''Lão đại, Lão Nhân Gia rất lâu rồi không trở lại xem các huynh đệ một chút, chúng ta có phái người tới mấy lần nhắn tin ở Núi Thiếu Thất, cũng không có hồi âm, lão hòa thượng kia đến cửa cũng không cho vào.'' Bảy trại đem Tiêu Trúc thành đại đầu, lấy ra ngân lượng, giúp hắn dàn xếp, còn tìm người truyền thụ cho hắn một thân võ nghệ cao cường, ở trong lòng hắn, Tiêu Trúc tồn tại cùng phụ mẫu cũng không sai biệt lắm.

Chỉ tiếc người khác cũng không quá thưởng thức phương thức giữa nam nhân lâu ngày không gặp.

Khuôn mặt khả ái oa oa của Đế Tuấn, chân dài duỗi thẳng, chỉa vào thân hình lưng hùm vai gấu của Tiêu Duy Bạch, lạnh lẽo nói, ''Có lời gì nói nhanh nhanh, lỗ tai ta không có điếc.''

Tiêu Duy Bạch xoa xoa tay, bộ mặt không nhìn ra là tướng mặt của đại hồ tử, chỉ lộ ra một đôi nhãn hồ ly dài, lộ ra sáng loáng, "Ta đây không phải vui mừng a, hắc hắc."

Đế Tuấn bên kia đụng vách, vị này tổng chủ của bảy trại trung khí mười phần rống to một tiếng, "Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, còn chưa cút đi ra gặp đại ca! !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận