Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Cái dáng dấp như con hồ ly tinh mặt trắng nhỏ là chuyện gì?''

Kì thực cái hắn quan tâm là cái này.

Nghĩ tới chuyện HUyền Minh si ngốc ánh mắt dây dưa nhìn nàng, hắn liền căm tức, đặc biệt tức.

''Gì?'' Thật lâu sau nàng mới trở về chỗ này, trong miệng của hắn chính là nói đến HUyền Minh.


Nhịn không được cười, cười nham hiểm.

Đế Tuấn hung hăng quay đầu nhìn nàng một cái, đáng tiếc bốn phía toàn màu đen, nàng hoàn toàn không tiếp thu được.

''Nàng chính là người có tướng công có nhà, tương lai có chục đứa nhỏ, những cái này không đứng đắn, dáng dấp vẫn còn như cố nhân yêu nghiệt, tốt nhất có thể không thấy thì không nên thấy.'' Âm thanh chua chát bán đứng chân thật tâm tình của hắn, không ngờ giận dỗi nửa ngày, chính là đang ghen.


CHỉ là chỉ cần hắn chịu nói chuyện, trong lòng nàng liền thực tế vài phần.

Nàng lặng lẽ đảm bảo cưới cánh tay của hắn, ngay sau đó cả thân thể cũng dán tới, ''Phu quân, người ta thật không biết HUyền Minh sẽ chạy tới nha, bọn họ xuống tay với chàng, giọng điệu này thiếp nhịn không được, ai dám động đến một cọng lông nách của chàng, làm con dâu phải liều mạng đòi lại.''

Thân thể hắn tỉnh táo lại rõ ràng.

Không thường nói lời ngon tiếng ngọt, thỉnh thoảng như con chim nhỏ nép vào, hiệu quả tuyệt đối kinh người.

''Nương tử, nàng chính là cá ngốc.'' Đế Tuấn xoa xoa tóc nàng, có lẽ là không cẩn thận đụng phải lọn tóc ngắn, lại nổi tính khí, ''Bình thường không chăm chỉ luyện võ, học nghệ không tinh thì cũng thôi đi, chuyện ập lên đầu, đánh không lại người ta, không học lui để cầu người, chờ đợi thời cơ, không có việc gì hướng tóc của mình, phô trương sao?''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận