Dường như trở lại kiếp trước, nàng một thân một mình đi trên đường, gặp được người quen biết, tùy ý chào hỏi, nghe tiếng xì xào bàn tán, nhỏ giọng nghị luận nàng sau lưng.
Đàn ông tự mình lấy biệt danh cho nàng, mỹ nhân đá, nàng chính là một cô gái tính tình hướng nội, xem mắt vô số lần đều làm câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Thời thiếu nữ là đứa trẻ bớt lo, thời điểm đó người lớn đều hi vọng con của mình chuyên tâm học tập, không muốn yêu sớm, nàng ngoan ngoãn làm mẹ rất an tâm.
Bà không chỉ một lần khoe với người ngoài Nam Nam nhà tôi là cô gái tốt, chưa hề thân thiết với con trai, chớ nói chi là yêu sớm gì đó.
Nàng không phản bác, cũng chỉ nghe lời cười một chút, không phải nàng không yêu đương, mà là nàng có một bí mật nhỏ.
Từ mười bốn tuổi, nàng liền thường xuyên mơ thấy một nam nhân, nam nhân lúc đó cũng là thiếu niên.
Núi cao cây xanh, thâm cốc thanh u, thiếu niên mặc áo bào tay bó khỏe khoắn, sợi tóc màu đen buộc cao.
Sáng sủa tuấn dật, dáng người như tùng.
Trong tay một thanh trường kiếm thân bạc vỏ đỏ, như ngân xà nhảy múa theo động tác của hắn.
Nàng bị cuốn sâu vào, chưa từng gặp thiếu niên xuất sắc như thế, trường bào theo gió nâng lên, tư thế oai hùng.
Không khỏi vỗ tay khen hay, mắt nam tử ngưng lại, tựa như tia chớp lao đến trước người nàng, dí trường kiếm trên cổ nàng.
Đợi thấy rõ quần áo nàng, mặt đỏ lên, âm thanh lạnh lùng nói, "Cô là ai?"
Nàng nhìn váy ngủ hai dây in họa tiết hoạt hình trên người, cười khẽ, "Ta tên Trịnh Nam Nam, huynh thì sao?"
Thiếu niên không nói lời nào, chăm chăm nhìn nàng.
Như bừng tỉnh đại ngộ, nàng rõ ràng ngủ ở nhà, mặc trên người cũng là áo ngủ, thiếu niên này rõ ràng là mặc y phục cổ trang trong TV mới có, có lẽ nàng mơ linh tinh, bản thân đang trong mơ?
Tay nhỏ vỗ trán, "Ôi chao, ta quên mất, đang nằm mơ."
"Mơ gì?"
"Ta mơ, huynh đang trong giấc mơ của ta, ta là học sinh năm hai cấp hai, rất hân hạnh được biết huynh."
Thiếu niên khẽ híp mắt, không biết cô nương này đang nói cái gì, lại nhìn y phục bại hoại thuần phong mỹ tục của nàng, quay đầu đi.
Cổ nhân đều bảo thủ, Nam San bật cười, mình lộ tay lộ chân, trong mắt thiếu niên này sợ là khó coi.
"Cái này không có gì, chỗ chúng ta đều mặc như này, còn ít vải hơn ta ấy chứ."
Nghe được nàng nói như vậy, thiếu niên xoay đầu lại, trong mắt đầy vẻ không thể tin, nàng từ đâu tới, sao chỗ nàng lại ăn mặc như thế này, vì sao hắn chưa từng nghe nói qua.
Sơn cốc này tịch mịch rời xa đời thường, có rất ít người biết, sườn núi lại dựng đứng hiểm trở, người bình thường căn bản không đến, hắn ngẩng đầu nhìn trời, dường như nữ tử này trống rỗng xuất hiện.
Làn da nàng mịn màng, ánh mắt trong trẻo, không giống người gian tà.
"Cô từ đâu tới, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây."
"Ta à, chỗ chúng ta có nói huynh cũng không biết, ước chừng cách các huynh hơn một nghìn năm sau đi."
Thiếu niên nhìn nàng như nhìn một người điên, chọc nàng cười khanh khách.
Thu hồi kiếm, thiếu niên không để ý nàng nữa, đi thẳng tới nhà gỗ gần đó, Nam San lúc này mới chú ý tới, nơi đây bốn bề toàn núi, hiểm trở dốc đứng, ngăn cách.
Nhìn, hình như chỉ có một mình thiếu niên sinh hoạt ở nơi này.
"Này, sao huynh lại sống ở đây một mình."
Nói xong vỗ nhẹ đầu mình, đây là giấc mơ của nàng, sao có thể có rất nhiều người, có thể có một người cũng không tệ rồi.
Sau đó, bọn họ thường xuyên gặp nhau trong mơ, thiếu niên mặc dù vẫn nghi ngờ lai lịch của nàng, thế nhưng gặp mặt nhiều lần, cũng dần nói nhiều hơn, có lẽ bằng tuổi nhau, rất hiếu kì với cuộc sống khác mình, hai người chơi rất vui vẻ.
Cuối cùng, nàng biết tên của hắn.
Lăng Tiêu.
Nàng khen tên rất hay, sau đó cười nói cho hắn biết, Lăng Tiêu là một loài hoa rất kiêu ngạo, nở ở đầu cành, đỏ chói rực rỡ.
Hắn không hiểu, chưa từng nghe nói lăng tiêu là một loài hoa.
Vì giải thích nghi ngờ của hắn, nàng tự tay vẽ dáng vẻ của hoa lăng tiêu, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lăng Tiêu tuyệt đối là một chàng trai rất tuấn tú, đẹp hơn những bạn nam mà nàng từng gặp mấy lần, lại thêm khinh công trác tuyệt, đạp tuyết vô ngân, lăng không vô ảnh.
Thỏa mãn tất cả mơ mộng của thiếu nữ đối với nam nhân.
Mặc dù chỉ là người xuất hiện trong mơ, lại làm yêu cầu của nàng đối với nam nhân cao hơn không chỉ mười lần.
Bởi đó, từ đó lên đại học chưa từng có nam nhân có thể vào mắt của nàng, nàng cũng không muốn có nhiều tiếp xúc với bọn họ.
Nhìn các bạn học đều có đôi có cặp, nàng cũng chỉ cúi đầu cười một tiếng, ngọt ngào thỏa mãn trong mơ làm người ta dư vị.
Thế nhưng con người kiểu gì cũng sẽ lớn lên, kiểu gì cũng sẽ đứng trước chuyện nên tới, ví dụ như hôn nhân.
Đợi khi nàng đi làm, chậm chạp không thấy có đối tượng, rốt cuộc mẹ cũng ngồi không yên, bắt đầu không ngừng thúc nàng tìm bạn trai.
Nam nhân bên cạnh nàng nào có thể để ý, Lăng Tiêu trong mơ xuất sắc như vậy, múa kiếm như kinh hồng, tướng mạo lại tuấn mỹ.
Nàng càng không ngừng tìm cớ qua loa tắc trách, về sau, theo tuổi tác tăng dần, mẹ bắt đầu gấp, bắt đầu sắp xếp nàng xem mắt, nhắc nhở bên tai nhiều người tầm nàng đã làm mẹ.
Nàng cười khổ, trong mơ, nàng đã lập gia đình, sao có thể kết hôn một lần nữa.
Có lẽ theo người khác, mơ chỉ là mơ, đâu thể coi là thật, nhưng nàng bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, không có hứng với tình yêu trong cuộc sống hiện thực.
Cuối cùng, ngả bài với mẹ, nàng nói nàng không muốn kết hôn, chỉ muốn sống một mình, mẹ cứ gặng hỏi mãi, nàng nói ra giấc mơ của mình, không ngoài dự đoán, mẹ nói nàng có vấn đề về tinh thần, trưng cầu ý kiến bác sĩ tâm lý khắp nơi, bác sĩ khẳng định nàng mắc chứng vọng tưởng cực độ, đề nghị dẫn nàng đi trị liệu.
Nàng không đồng ý, mẹ lại giúp nàng xin nghỉ việc, cưỡng chế nhốt nàng trong nhà.
Mấy năm sau, nàng muốn nhảy lầu, lại thất thủ bay lên không.
.
.
Rơi vào trong bóng tối vô biên, dường như ngủ thật lâu, nàng muốn tỉnh lại, nhưng không nhìn thấy gì, mãi đến khi phía trước bỗng xuất hiện ánh rạng đông, nàng vui mừng, liều mạng bò về phía ánh sáng, hít thở không khí mới mẻ, chợt nghe thấy tiếng nữ nhân nói chuyện.
"Chúc mừng Nhị phu nhân, là một tiểu thư."
Nàng vừa quay đầu, đầu lại bị khống chế nghiêng sang một bên, trong ánh mắt mơ hồ nhìn thấy Đinh thị yếu ớt mệt mỏi nằm trên giường.
Từ đây, nàng chính là tam tiểu thư Nhị phòng Đức Dũng hầu.
Nàng dần dần tỉnh lại trong hồi ức, đập vào mi mắt là khuôn mặt như mì vắt của Thiên Hỉ, nhìn cửa sổ chạm khắc hoa văn, trời đã sáng, suy nghĩ dần trở lại, hai mắt ngây ngốc.
Hình như ngày hôm qua xảy ra chuyện khó lường.
Người trong giấc mơ của nàng còn sống xuất hiện trước mắt, còn biến thành dáng vẻ xuất sắc hơn.
"Tiểu thư, phải chăng muốn rửa mặt? Vương bà bà dưới bếp còn ở bên ngoài chờ tiểu thư đáp lời đấy ạ."
Đáp lời, lời gì, Nam San đột nhiên nhớ tới, hôm qua tổ mẫu đã nói, nói là từ hôm nay trở đi, mua sắm mọi thứ trong nhà đều do nàng xử lý.
Thế là gác lại những chuyện trong đầu, tranh thủ thời gian đứng dậy mặc quần áo rửa mặt, trong phòng khách, Vương bà tử vui vẻ chào đón, "Tiểu thư, lão phu nhân cùng phu nhân đều bảo nô tỳ tới hỏi tiểu thư, cơm trưa hôm nay sắp xếp như thế nào?"
Nam San cẩn thận nhớ lại ngày xưa nương làm thế nào, trên thực tế nương nàng là nữ nhi đồ tể, cũng không biết quản lý việc bếp núc, có điều nhị phòng nhân khẩu đơn giản, quan tâm một chút ăn mặc là được.
Thế là nghĩ đến chuẩn bị một quyển sổ, đi theo Vương bà tử đến phòng bếp, thấy phòng bếp rau thịt đều có, trong nhà ít chủ tử, để phòng bếp chuẩn bị bốn mặn một canh đưa đến chủ viện, lại thêm ba món chay, một bát canh nấm đưa đến phòng tổ mẫu là ổn.
Chờ lúc dùng bữa, Lư thị tán dương với Thanh ma ma, "Nghe nói hôm nay San tỷ nhi làm việc rất ra dáng, ngươi nhìn ba món chay này, đậu phụ, măng khô om, rau xanh xào giao bạch, đồ tươi có, đồ khô cũng có, còn rất phối hợp với nhau, xem ra dụng tâm."
Thanh ma ma cười không nói, thấy Lư thị ăn hết một bát đầy, cũng vui mừng theo.
Lư thị uống canh, hơi nhăn mày, "Chỉ có điều chuyện trong nhà đơn giản, không cách nào so sánh với hào môn thế gia, San tỷ nhi có lòng học cách quản lý nhà cửa cũng không có chỗ ra tay."
Nghĩ ngợi, "Thời tiết chuyển lạnh, vừa vặn trong phủ cần đặt mua đồ mới, việc này giao cho San tỷ nhi làm, đợi lát nữa kêu con bé tới chỗ ta một chuyến, có một số việc ta sẽ dạy nó, tuy là đàm binh trên giấy, cũng sẽ có chút tác dụng."
"Vâng."
Nam San nghe Thanh ma ma truyền lời, ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một lát rồi đi đến phòng Lư thị, Lư thị đang ngồi trên giường, thấy nàng đến, vẫy tay một cái.
Hai bà cháu trò chuyện việc nhà, Lư thị nói đơn giản chuyện thế gia trong kinh, nhất là có quan hệ thông gia thì nhấn mạnh hơn, Nam San nghe mà đầu phình to, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, những cái này về sau đều có tác dụng lớn.
Chờ Lư thị nói qua loa xong, Nam San chỉ cảm thấy trong đầu như có thiên quân vạn mã chạy qua, khói bụi mù mịt ầm ầm, chuyện hôm qua còn chưa tiêu hóa hết, lại bị nhét thêm nhiều tên người như vậy.
Nàng khéo léo dựa vào đùi Lư thị, "Tổ mẫu, lại đọc con nghe một lần kinh thư đi ạ."
Lư thị từ ái xoa đầu nàng, từ trên bàn lấy quyển kinh thư, trầm thấp đọc, di di vang bên tai, dần dần thiên quân vạn mã trong đầu đều dừng lại, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
Tiếng tụng kinh như ca khúc an ủi tâm hồn hay nhất thế gian, làm lòng của nàng dần bình ổn, chậm rãi nhắm hai mắt.
Lại nói trong hoàng cung, Vĩnh Thái đế kinh ngạc nhìn tam nhi tử, dường như hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, "Hoa Nhi, ý của con là nhanh chóng đại hôn, xếp trước Hoán Nhi?"
"Trưởng ấu có thứ tự, từ trước không phải như thế sao?"
Vĩnh Thái đế bị ánh mắt lành lạnh của hắn làm tê cả da đầu, "Được, phụ hoàng lập tức kêu Lễ bộ đi làm."
"Ừm, càng nhanh càng tốt, hiện tại đã đến giữa tháng, đầu tháng sau có mấy ngày tốt, trước Trung thu phải làm xong việc này."
Vội vã như vậy?
Vĩnh Thái đế hơi buồn bực, chẳng lẽ Hoa nhi thông suốt?
Lòng hắn vui theo, vội vàng kêu Lễ Bộ thị lang tới, nghĩ đến dáng vẻ vội vã của Hoa Nhi, chọn thời gian mùng sáu đầu tháng, ngày hoàng đạo thích hợp cưới gả đầu tiên của tháng sau.
Nam San đang bị âm thanh kinh phật mê hoặc thì nghe âm thanh kích động của Thiên Hỉ ở bên ngoài, lập tức giật mình tỉnh táo.
"Tam tiểu thư, nhanh, cung trong đến truyền chỉ."
Chỉ, chỉ gì?
Lư thị và Nam San vội vàng rửa mặt thay quần áo, tiến về phòng chính tiếp chỉ, sắc mặt thái giám truyền chỉ đầy vui mừng, "Chúc mừng Nam lão gia, Nam phu nhân, Nam tam tiểu thư đại hỉ."
Trong lòng Nam nhị gia biết có liên quan đến hôn sự của San Nhi, "Không biết vị công công này, hỉ từ đâu tới."
Thái giám mở thánh chỉ màu vàng trong tay, mọi người Nam gia quỳ dưới đất, nghe tiếng the thé khó nghe của thái giám vang lên, Nam San nghe càng thêm choáng, nhưng đại ý nàng vẫn hiểu, bệ hạ để nàng và Tam hoàng tử thành hôn, hôn kì là mùng sáu tháng sau, chỉ còn khoảng không đến hai mươi ngày.
Nàng ngây người, hai phu thê Nam nhị gia cũng có chút trở tay không kịp, thời gian quá gấp rồi, vì sao gấp như vậy, không phải nói muốn chờ San Nhi cập kê rồi mới thành hôn sao?
Ngược lại là Lư thị kịp phản ứng đầu tiên, kêu Thanh ma ma chuẩn bị ngân phiếu, kín đáo đưa cho công công, công công truyền chỉ vui vẻ về cung phục mệnh.
Nam San không nói ra được tư vị trong lòng, nàng đến bây giờ vẫn như nằm mơ, dường như còn chưa tỉnh táo lại, nàng cắn môi, đứng lên, không nói một lời.
Đinh thị thấy sắc mặt nàng là lạ, cho là nàng kháng cự trong lòng, nhìn Nam nhị gia, mặt hai phu thê đầy lo lắng.
Nam San chậm rãi đi về phòng mình, trong đầu loạn thành một đống, nàng sắp xếp lại, đêm qua lại ngất đi, rất nhiều chuyện cũng chưa hỏi rõ ràng.
Tam hoàng tử, vị hôn phu hiện tại của nàng chính là người trong giấc mơ kiếp trước, Lăng Tiêu.
Hôm nay lại có thánh chỉ thành hôn, nói cách khác, nàng thật sự phải gả cho nam tử ngưỡng mộ trong lòng, thế nhưng chuyện lạ xảy trên người bọn họ mà hắn tiếp nhận bình tĩnh như thế, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, xem ra, bọn họ thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Sắc mặt dần nóng lên, Đinh thị nhìn càng không hiểu, nữ nhi đang vui hay buồn vậy trời.
Đột nhiên, Nam San ngừng bước, bỗng nhiên quay người, chạy như điên về phía cửa, nàng muốn đi tìm người kia hỏi rõ ràng.
Ở của có một nam nhân đi nhanh tới, bạch bào phiêu tán, tư thế đi đường nhanh như gió, đám người Nam gia nhìn trợn tròn con mắt, Nam San không kịp thu chân, đâm đầu vào ngực người kia, người tới ôm nàng lên, một cái chớp mắt, người đã không thấy bóng dáng.
Đám người chỉ nghe cửa phòng Nam San "cạch" một tiếng đóng lại.
Nam nhị gia muốn tiến lên, bị Đinh thị kéo lại, nàng xem như đã nhìn ra, San Nhi nhà mình chẳng biết tại sao vào mắt Tam hoàng tử, lần trước Tam hoàng tử đặc biệt tới Hầu gia chống lưng, hôm nay lại không kịp chờ đợi muốn cưới San Nhi vào cửa, bất luận nói như thế nào, đây đều là chuyện tốt.
Lư thị xem như lần đầu thấy Tam hoàng tử, hơi hoảng hốt, Tam hoàng tử quả nhiên giống Vũ Tầm, gương mặt giống như đúc nhưng lại không thấy chút nữ tính.
Trong phòng, Nam San hơi co quắp nhìn Lăng Trọng Hoa, ánh mắt nam nhân như sói nhìn chằm chặp nàng.
Nửa ngày, nàng ôm lấy hắn, bật khóc thành tiếng.
Tay của nam tử nhẹ vỗ về lưng nàng, nàng khóc nấc lên, không biết vì sao, ấm ức như tìm được chỗ phát tiết.
Nàng một bên khóc, chậm rãi ngừng lại, trong lòng mừng thầm, sống lại một đời thế mà có thể gặp người trong giấc mơ, lại thêm dáng vẻ bây giờ của hắn càng thêm xuất sắc, sáng chói lóa mắt.
Vận mệnh kỳ diệu như vậy, mặc dù hai người cũng thay đổi bề ngoài, nhưng bọn họ vẫn là vị hôn phu thê, chẳng mấy chốc sẽ trở thành phu thê thật sự.
Thế gian có mấy chuyện huyền diệu như vậy, nếu như mẹ biết sẽ có cảm tưởng như thế nào, liệu có còn cảm thấy tinh thần nàng không bình thường?
Hắn còn là đương kim Tam hoàng tử, đúng rồi, trước kia hắn là tiên đế!
Nam San hưng phấn dần tỉnh táo lại.
Không đúng.
Nam nhân đáng chết này, đời trước phản bội nàng.
Gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt nâng lên, chỉ vào hắn lên án, "Chàng.
.
.
Trước đây chàng thế mà cưới vợ nữa, nói cái gì một đời một thế, vĩnh viễn không bao giờ xa ta, thế mà còn sinh con với nữ nhân khác?"
Nếu Lăng Tiêu là tiên đế, vậy chính là phụ hoàng Vĩnh Thái đế.
"Không có, trước đến giờ chỉ có nàng."
Nàng sững sờ, "Nói bậy, trước đến giờ chỉ có ta, vậy đương kim bệ hạ chui ra từ khe đá à?"
Lăng Trọng Hoa buồn cười nhìn dáng vẻ nổi giận của nàng, sợi tóc lộn xộn, hai mắt sưng đỏ, con ngươi lóng lánh có thần, bởi vì khóc nên miệng nhỏ càng thêm đỏ rực, như trái anh đào chín mọng.
Hắn bẻ ngón tay chỉ vào hắn xuống, nắm thật chặt trong tay, một tay ôm lấy trấn an cô nương trong lòng, thỏa mãn thở dài một hơi, "Không lừa nàng, chỉ có một mình nàng, hắn là ta tùy tiện nhặt lấy."
Dĩ nhiên không phải tùy tiện nhặt, nhưng hắn cảm thấy thân thế cụ thể của Vĩnh Thái đế chỉ là râu ria, ngược lại không cần phải nói tỉ mỉ.
A!
Nhặt, như thế cũng được.
Nàng choáng váng mơ hồ nghĩ, không biết Tam hoàng tử hiện tại làm thế nào điều chỉnh quan hệ giữa mình và Vĩnh Thái đế, một người đã từng là con nuôi, biến thành phụ hoàng hiện tại, trong lòng của hắn nhất định là rất khó chịu.
Chẳng trách người khác đều nói Tam hoàng tử tính tình kì quái, nếu như đổi thành những người khác cũng sẽ rất quái lạ.
Nhưng nàng càng cảm thấy hứng thú chính là, lúc là tiên đế hắn như thế nào, đột nhiên nghĩ đến bức tranh trong phòng Hộ Quốc phu nhân, sắc mặt thay đổi.
"Trước kia chàng thật sự không có những nữ nhân khác, vậy vì sao Hộ Quốc phu nhân nhớ mãi không quên, trong phòng còn cất chân dung của chàng, ta thấy rõ, bà ta mặc áo cưới, sờ mặt chàng tràn đầy yêu thương, trước kia hai người thật sự không có gì mờ ám sao?"
Cặp lông mày xinh đẹp của Lăng Trọng Hoa nhíu chặt, Hộ Quốc phu nhân, cung nữ nhỏ Hoán Y phòng, hắn với nàng ta có thể có quan hệ gì, chỉ là vì sắp xếp người chăm sóc con nuôi, gặp qua một lần.
Còn nhớ lúc ấy nàng ta quỳ dưới đất, run lẩy bẩy, hắn chỉ nhìn lướt, ngay cả mặt cũng không rõ.
Sao nàng ta lại giấu chân dung của mình, mắt hắn đầy ghét bỏ và sát khí nồng đậm.
Hộ Quốc?
Cái thứ ngu xuẩn nhặt được thật là dễ bị người ta lừa gạt, chỉ là một cung nhân ti tiện, nếu không phải lúc ấy thấy Mạnh Tiến Quang còn có thể có thể dùng, làm sao lại đưa nàng ta từ Hoán Y phòng lên thành đại cung nữ bên cạnh mình, thế mà cũng dám dùng phong hào Hộ Quốc.
Lúc trước, hắn cũng không nghĩ quá mức so đo, cuộc sống đế vương kiếp trước, cô độc một mình, cũng không có gì thú vị.
Mắt thấy cô nương trong lòng còn trông mong nhận được đáp án chắc chắn của hắn, không khỏi sắc mặt chuyển biến tốt đẹp, "Không nhớ người nào, thật có chuyện này ư.
.
.
Đúng rồi, lúc trước vì sao nàng đột nhiên biến mất."
Nam San bị hắn hỏi sững sờ, vì sao?
Nghĩ đến nguyên nhân, nàng đau lòng bật khóc, bởi vì thân thể hạn chế, nàng cũng không thể một mình tự do xuyên vào giấc mơ nữa, cho nên không thể xuất hiện nữa.
Tiếng khóc của nàng càng đau thương, càng đau khổ hơn vừa rồi, dường như có thiên ngôn vạn ngữ, đủ loại ấm ức không thể dãi bày với người khác, bật khóc nức nở.
Hắn vòng hai tay ôm nàng thật chặt, may mắn, bọn họ còn có thể gặp lại.
Chuyện gấp nhất trước mắt chính là cưới nàng vào cửa, tranh thủ thời gian biến nàng thành thê tử, nàng muốn cái gì, cuộc sống phú quý vinh quang, chỉ cần nàng muốn, đều có thể hai tay dâng lên.
Nam San khóc lóc, lại nghĩ tới thánh chỉ hôm nay, giọng nói rung động thì thào, "Vì sao chàng muốn vội vã thành thân, ta còn nhỏ mà, mới mười lăm tuổi, vì sao không đợi ta cập kê."
Tính ra, kiếp trước kiếp này cộng lại nàng cũng là người gần năm mươi, hắn càng lớn hơn, hai người đều xem như người cấp bậc ông bà, không nhỏ.
Trên mặt hắn đầy chế nhạo, tuổi đã cao, khóc sướt mướt hô hào mình nhỏ, không xấu hổ à.
Nam San bị hắn nhìn mặt nóng lên, bàn tay lập tức đánh lên người hắn, ôm chặt hắn, xấu hổ chui trong ngực của hắn.
Cặp ngực no đủ dán lên người hắn, toàn thân hắn cứng đờ.
Chỗ nào nhỏ, thật không nhỏ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...