Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ


Không chạy mới là kẻ ngu!
Đệ tử Thất Hồn tông bị Lệ Phạn cuốn vào phi thuyền đều có chút sững sờ, một đệ tử thắc mắc hỏi: "Lệ sư thúc, vì sao chúng ta phải vội vã rời đi? Phải cùng bọn họ làm một trận mới đúng."
Đệ tử khác dồn dập phụ họa.
Sở dĩ bọn họ có tự tin này, ngoại trừ có thân phận đệ tử Thất Hồn tông duy trì, còn bởi vì chỗ bọn hắn có Văn Thỏ Thỏ vị ngoại viện này -- mặc dù không biết lai lịch mấy người Văn Thỏ Thỏ, nhưng bọn hắn là bằng hữu của Tiểu sư thúc Sư Vô Mệnh, vậy cũng coi là bằng hữu của Thất Hồn tông, cũng không tin có hai người cảnh giới Nguyên Hoàng, còn không thể đem Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý đè xuống đất ma sát.
Gương mặt ngay thẳng của Lệ Phạn tràn đầy chính trực: "Đồ ngốc, được chỗ tốt không chạy ở lại nơi đó để cho người ta cướp sao?"
Chỗ tốt?
Đệ tử Thất Hồn tông vô thức nhìn về phía Sư Vô Mệnh.
Sư Vô Mệnh cười hắc hắc, hướng về phía Lệ Phạn dựng thẳng ngón tay cái: "Lệ sư huynh quả nhiên thần cơ diệu toán, ta còn chưa nói gì đâu."
Lệ Phạn bình tĩnh nói: "Ngươi vừa ra ngoài liền cáo trạng, còn có Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý kia chú trọng hình tượng nhất, nhưng trông bọn hắn như bị người đánh một trận, không cần hỏi cũng biết bọn họ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Không tệ, ngươi làm việc rất có phong cách Mệnh Hồn điện, không hổ là đệ tử của Thế Vũ sư thúc."
Đám người: "..."
Được lắm, bọn họ đã biết, hóa ra Sư Vô Mệnh có đức hạnh này, thì ra là có sư thừa.
Lệ Phạn cũng không hỏi Sư Vô Mệnh được cái gì trong bí cảnh, mà là để những đệ tử khác đi nghỉ ngơi, rồi nói với Sư Vô Mệnh: "Ngươi cũng mang Ninh công tử bọn họ đi nghỉ ngơi đi."
Sư Vô Mệnh ứng một tiếng, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Lệ sư huynh, làm phiền ngươi truyền tin tức cho tông môn, chờ ta sửa sang thu hoạch lần này xong, lại nói với ngươi."
"Không có vấn đề." Lệ Phạn nghiêm trang nói: "Tông môn bên kia sẽ xử lý, nên thuộc về Thất Hồn tông chúng ta, ai cũng không đoạt được!"
Nghe xong hai sư huynh đệ này đối thoại, ánh mắt Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan nhìn về phía Sư Vô Mệnh cùng Lệ Phạn thật sự là một lời khó nói hết.
Bọn họ thêm kiến thức!
Hóa ra người tu luyện ở đại lục cao cấp là như vậy, ai dám cướp của bọn họ, liền để bọn hắn ăn phải thiệt thòi lớn, đồng thời đứng trên điểm đạo đức cao nhất chế tài bọn họ, để bọn hắn tức giận đến hộc máu cũng không còn lời nào để nói.
**
Sau khi Văn Kiều bọn họ trở lại phòng, cũng không vội vã nghỉ ngơi, mà là bày trận pháp ở xung quanh.
Tiểu Kỳ Lân kia từ trong thức hải Văn Kiều chui ra ngoài.
Hầu hết nguyên thần của người tu luyện đều là một chùm sáng, mức độ mạnh yếu của chùm sáng liên quan đến độ mạnh yếu của nguyên thần.

Nguyên thần của Tiểu Kỳ Lân phi thường mạnh mẽ, linh quang sáng tỏ, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn ra dáng vẻ một con Kỳ Lân bên trong chùm sáng kia.
Tiểu Kỳ Lân tò mò nhìn xung quanh, đối với mọi thứ ở đây đều vô cùng tò mò.

Văn Thỏ Thỏ nhìn đoàn nguyên thần Kỳ Lân kia, thật sự là ý khó bình, cũng học Văn Kiều hù dọa yêu thú: "Ngươi không nên tùy tiện chạy đến, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, ngươi cũng không có kết cục tốt! May mắn lần này có Thất Hồn tông gánh ở phía trước, mới không có để cho người ta hoài nghi đến trên người ngươi, chẳng qua những người kia đều không phải ngốc, sớm muộn gì cũng có thể đoán ra sự tồn tại của ngươi."
Tiểu Kỳ Lân quả nhiên bị hù sợ, vút một tiếng nhảy ra sau lưng Văn Kiều, trốn ở sau lưng nàng thò đầu ra nhìn Văn Thỏ Thỏ.
Văn Thỏ Thỏ hận không thể bắt nó tới: "Trốn ở sau lưng Văn tỷ tỷ cũng không được."
Giọng nói ngây thơ của Tiểu Kỳ Lân vang lên: "Nhưng ta không biểu hiện quá rõ ràng, bọn họ nhất định đoán không ra là ta đâu."
"Không tin ngươi hỏi Ninh ca ca và Văn tỷ tỷ đi!" Văn Thỏ Thỏ ước gì dọa cho Tiểu Kỳ Lân này vĩnh viễn trốn đi mới tốt.
Tiểu Kỳ Lân nhìn về phía Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu nói: "Những người khác hẳn là sẽ không nghĩ đến nguyên thần Kỳ Lân, nhưng Túc Mạch Lan, Bùi Tê Vũ cùng Sư Vô Mệnh có thể đã đoán được."
Văn Kiều cũng nói: "Còn có Túc Tinh, nó là khí linh Thần khí, nó cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của ngươi, chắc chắn sẽ nói cho Túc cô nương."
Tất cả mọi người không phải ngốc, sau khi tiến vào mê cung địa cung, cũng đã đoán ra địa cung có quan hệ với Kỳ Lân.

Về sau bọn họ lạc nhau trong lĩnh vực của Kỳ Lân, lại đột nhiên bị đưa ra khỏi địa cung, chỉ cần không ngốc, đều sẽ hoài nghi, chỉ là tạm thời không thể xác định thôi.
Tiểu Kỳ Lân rốt cuộc có chút cảm giác nguy cơ, vội nói: "Vậy ta tiến vào trong thân thể con rối, để bọn hắn xem ta như con rối."
Dứt lời, trước mặt mọi người xuất hiện một con rối đá Kỳ Lân to bằng con mèo, nguyên thần lập tức chui vào con rối đá đó.
Một hồi sau, rối đá động, cho người ta cảm giác giống như một con rối bằng đá.
"Thật đáng yêu." Văn Kiều sờ lên tượng đá Tiểu Kỳ Lân kia.
Tiểu Kỳ Lân mừng khấp khởi chạy loạn trong phòng, bị Văn Thỏ Thỏ vung móng vuốt cào qua, cào nó lật ngửa.
Nó lật lại, một mặt ngốc nghếch mà nhìn xem Văn Thỏ Thỏ, thắc mắc hỏi: "Ngươi cào ta làm cái gì?"
Văn Thỏ Thỏ như không có việc gì nói: "Há, chỉ là thử một chút cường độ thân thể con rối này của ngươi, ngay cả ta cũng cào không nứt, xem ra thật sự lợi hại."
"Đây là đương nhiên!" Tiểu Kỳ Lân ưỡn ngực: "Những con rối ta thu thập thân thể đều có lực phòng ngự tốt nhất, sẽ không bị người tuỳ tiện phá hư."
Thứ duy nhất khiến nó hài lòng đối với địa cung phong ấn nó, chính là đám rối đá ở khắp mọi nơi này, để nó có thể đem nguyên thần bám vào trong thân thể rối đá, xem chúng nó như thân thể của mình hoạt động, không cần bại lộ sự tồn tại của chính mình.
Có rối đá yểm hộ, cũng không có ai biết trong thân thể rối đá thật ra là nguyên thần của một con Kỳ Lân.
Văn Cổn Cổn cũng cào vài cái, đất vàng bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ tượng đá Kỳ Lân.
Chờ đến khi đất vàng kia rời đi, lộ ra tượng đá Tiểu Kỳ Lân ở bên trong.
Tiểu Kỳ Lân vẫy vẫy đuôi, nhìn về phía Văn Cổn Cổn, bỗng nhiên nhảy đến trên người nó, giẫm nó té xuống đất, sau đó cùng nó chơi.

Nếu như không phải một con tượng đá một con lông xù, nhìn thật đúng là giống hai con động vật nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất.
Văn Kiều nhìn một lúc lâu, mới hỏi: "Tiểu Kỳ Lân, ngươi tên là gì?"

Tiểu Kỳ Lân nằm rạp trên mặt đất, mặc kệ Văn Cổn Cổn ngồi ở trên lưng nó, nghe thấy Văn Kiều hỏi, nện bốn cái chân ngắn chạy đến trước mặt nàng ngồi xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Kỳ Thánh Đình."
"Tên rất dễ nghe." Văn Kiều sờ đầu của nó.
Mặc dù đụng phải chính là tượng đá lạnh lẽo, nhưng xuyên thấu qua thân thể bằng đá kia, giống như có thể nhìn thấy một Tiểu Kỳ Lân mũm mĩm lại thật thà chất phác.
Tiểu Kỳ Lân vô cùng vui vẻ nói: "Văn tỷ tỷ cũng cảm thấy tên của ta êm tai sao? Đây là tộc trưởng tộc Thần Hoàng lấy cho ta đó."
Văn Kiều không hiểu rõ tình huống tộc Thần Hoàng, chỉ là cười cười.
Một lát sau, Ninh Ngộ Châu cho mấy con thú tiến vào không gian, đồng thời cũng để cho Tiểu Kỳ Lân tiến vào không gian làm quen một chút, để Văn Thỏ Thỏ cùng Văn Cổn Cổn chiếu cố nó cho tốt.
Văn Thỏ Thỏ cảm thấy mình dường như thật sự trở thành thỏ bảo mẫu, trong lòng uất ức, nhưng không dám nói.
Không có những con thú kia quấy rầy, hai người nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Văn Kiều xoay người đối mặt Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Phu quân, tộc Thần Hoàng là cái gì?"
Ninh Ngộ Châu không có trả lời.
Sau một lúc lâu, mới nghe được giọng nói của hắn: "Chẳng phải trong lòng nàng đã có đáp án sao?"
Văn Kiều kinh sợ, bật thốt lên: "Hóa ra huyết mạch ta kế thừa thật sự là một cái cây?"
Ninh Ngộ Châu: "..

Không thể nào! Tộc Thần Hoàng thế nhưng là tồn tại áp đảo tất cả Thần thụ, sinh ra đã có hai loại hình thái, nghe nói có địa vị khá cao tại thượng giới."
Văn Kiều một mặt giật mình: "Thì ra là như vậy, chẳng trách Thần Âm Bảo thụ sẽ hiểu lầm ta là đồng loại của nó.

Hóa ra ta thức tỉnh huyết mạch lợi hại như vậy, nhưng đáng tiếc ta từ nhỏ ốm yếu, lúc ấy thức tỉnh cũng không hoàn chỉnh, thậm chí truyền thừa cũng không thể kế thừa được."
Nói đến đây, Văn Kiều cũng tiếc nuối.
Nàng từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, thậm chí bị khẳng định chết trẻ sống không quá hai mươi.
Mười lăm tuổi năm đó, vốn là thời kì tốt nhất thức tỉnh huyết mạch thần dị, nào biết nàng bởi vì người yếu, thức tỉnh không hoàn toàn, ngay cả bản thể đều không có, tự nhiên không có truyền thừa.
Về sau tại Lân Đài Liệp cốc, xem như tìm đường sống trong chỗ chết, mới có thể hoàn toàn chuyển hóa ra yêu thể, lúc này mới xem như hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch Thần Hoàng.

Thế nhưng bởi vì mất hai lần liên tục mới có thể hoàn toàn thức tỉnh, dẫn đến truyền thừa đạt được phá thành mảnh nhỏ, không thể kế thừa đến truyền thừa hoàn chỉnh.
Ninh Ngộ Châu vươn tay ôm nàng vào trong ngực, vỗ lưng của nàng trấn an.

Văn Kiều nhanh chóng lạc quan trở lại: "Kỳ thật có thể thức tỉnh huyết mạch thần dị đã rất may mắn, chí ít ta không có chết trẻ giống như người ta nói, hiện tại còn sống rất tốt, thậm chí bởi vì huyết mạch Thần Hoàng, còn tìm được nhiều đồng bạn như vậy."
Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn cùng Văn Cầu Cầu, Tiểu Kỳ Lân Kỳ Thánh Đình đều bởi vì huyết mạch của nàng mới tới gần nàng, nếu không có thức tỉnh huyết mạch Thần Hoàng, những yêu thú cùng Thần thú này chưa chắc sẽ tới gần nàng.

Mặc dù mục đích ban đầu của chúng nó chỉ là bị huyết mạch Thần Hoàng hấp dẫn theo bản năng, muốn mượn huyết mạch của nàng để trở nên mạnh mẽ.
Nàng cảm thấy điều này cũng không có vấn đề gì, theo đuổi mạnh mẽ là bản năng của toàn bộ sinh linh.
Ninh Ngộ Châu nghe thấy những lời lạc quan của nàng, trái tim mềm đi rất nhiều, nâng mặt của nàng lên hôn vài cái, ấm giọng nói: "A Xúc của ta là tốt nhất! Cho dù không thức tỉnh huyết mạch thần dị, trong lòng ta nàng cũng là tốt nhất."
Văn Kiều có chút thẹn thùng, nhưng càng nhiều hơn chính là vui vẻ.
Nàng dụi đầu vào trong ngực hắn cọ xát một hồi lâu, sau đó xoay người nằm sấp ở trên người hắn, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
"Phu quân, chàng nói xem có phải tổ tiên bên phía mẫu thân ta có huyết mạch tộc Thần Hoàng hay không, cho nên ta mới có thể thức tỉnh huyết mạch Thần Hoàng?"
"Có khả năng này." Ninh Ngộ Châu đưa tay đặt ở trên lưng nàng, như có như không vỗ về: "Huyết mạch thần dị chỉ chính là những dòng máu cao quý mạnh mẽ, người bình thường không thể có, nhưng có thể truy ngược về thời tổ tiên, nếu như tổ tiên đã từng pha trộn, hoặc là được đối phương ban cho huyết mạch, thì tính là chuyện khác."
Hàn huyên một hồi, Ninh Ngộ Châu vỗ về nàng, đôi môi ấm áp khẽ chạm một cái vào trán nàng, dịu dàng nói: "Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt."
Văn Kiều ứng một tiếng, nằm trong ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
** *
Sau ba ngày nghỉ ngơi, mấy người Bùi Tê Vũ tập trung đến gian phòng của Văn Kiều bọn họ.
Bọn họ lấy ra toàn bộ đồ vật có liên quan đến truyền thừa mà bọn họ vơ vét được tại địa cung Xích Nhật sơn trang.

Truyền thừa của Xích Nhật sơn trang đều ở trong ngọc giản, chỉ cần đem thần niệm thả vào, liền có thể nhìn thấy.
Truyền thừa của Xích Nhật sơn trang bao gồm: Công pháp, võ kỹ, luyện đan, luyện khí, khôi lỗi thuật vân vân.
Đặc biệt là khôi lỗi thuật, vô cùng hoàn chỉnh, cho dù Ninh Ngộ Châu có được truyền thừa huyết mạch Đế Hi, đều phải thừa nhận thành tựu về thuật luyện rối của Xích Nhật sơn trang cùng truyền thừa liên quan tới khôi lỗi thuật, cũng có thể gọi là đỉnh cao của sự xuất sắc.
Sau khi xem xong những truyền thừa khác, Bùi Tê Vũ một mặt hiểu rõ: "Chẳng trách Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý kia tình nguyện đắc tội với người ta, cũng muốn cướp đoạt truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, về phương diện công pháp đan khí cùng khôi lỗi thuật thì truyền thừa của Xích Nhật sơn trang đều hết sức xuất sắc, nếu có thể hiểu rõ nó, thì việc gây dựng một tông môn cường đại hoàn toàn không có vấn đề."
Sư Vô Mệnh bĩu môi: "So với những thứ này, thứ quý giá nhất của Xích Nhật sơn trang còn ở trong cung điện dưới lòng đất đấy, các ngươi nói có đúng không?"
Lời này có ý riêng, Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan thông minh không có đáp lời.
Văn Kiều cùng Văn Thỏ Thỏ nhìn về phía Sư Vô Mệnh, trong lòng Văn Thỏ Thỏ tự hỏi, có nên gϊếŧ người diệt khẩu hay không.
Dường như bản năng cảm giác được sát ý từ Văn Thỏ Thỏ, Sư Vô Mệnh vội vàng nói: "Các ngươi đừng nghĩ gϊếŧ người diệt khẩu, ta lại không cùng các ngươi đoạt, mang về những truyền thừa khác, đã có thể giao phó cho tông môn rồi, ta cũng không tham lam."
Ninh Ngộ Châu gật đầu, một mặt ấm áp văn nhã: "Người tham lam đều sống không lâu, ta rất vui vì mọi người có thể đạt thành nhận thức chung."
Trong lòng Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan đồng thời run lên, may mắn chính bọn họ cũng người mang dị bảo, có thể bảo trì lý trí đối với những dị bảo khiến thế nhân điên cuồng kia, nếu không còn không biết có thể sống đến bây giờ hay không.
Sư Vô Mệnh cũng run một cái, cười khan một tiếng, nói ra: "Uầy, Ninh huynh đệ ngươi làm gì nói đến đáng sợ như vậy? Chúng ta đều là huynh đệ, quan hệ vừa khéo rất tốt, nói những chuyện đó thật là tổn thương cảm tình."
"Nói cũng phải." Ninh Ngộ Châu biết nghe lời phải, quay sang nói với Văn Kiều: "A Xúc, để Kỳ Thánh Đình ra chào hỏi mọi người đi."
Kỳ Thánh Đình?
Khi Bùi Tê Vũ đang tự hỏi không biết Kỳ Thánh Đình có phải có nghĩa như hắn nghĩ kia không, liền thấy trước mặt Văn Kiều xuất hiện một con rối đá có bộ dáng Kỳ Lân.
Con rối đá kia cực kỳ linh hoạt nhấc hai chân trước lên vái chào bọn họ, giọng nói non nớt chất phác truyền đến.

"Chào mọi người, ta là Kỳ Thánh Đình, về sau ta sẽ đi theo Văn tỷ tỷ cùng Ninh ca ca."
Ninh Ngộ Châu một mặt hài lòng như bé con nhà mình rất lễ phép, nói với bọn họ: "Đây là Kỳ Thánh Đình, về sau sẽ đồng hành cùng chúng ta."
Phát âm Kỳ này, rõ ràng chính là Kỳ trong "Kỳ Lân," thân phận của thứ trong con rối đá này liếc qua thấy ngay.
Sư Vô Mệnh ngạc nhiên nói: "Thật sự có Kỳ Lân ư? Ta đã nói lúc ấy không thích hợp, chỉ nhắc tới Kỳ Lân, đã bị công kích."
Tiểu Kỳ Lân có ý kiến với hắn nhất, mất hứng nói: "Ta nhìn thấy rồi, ngươi đối với ta rất có ý kiến, còn nói Xích Nhật sơn trang thích ta, mới làm ra nhiều Kỳ Lân như vậy."
Đối với một Tiểu Kỳ Lân bị rút ra nguyên thần, còn bị phong ấn ở trong cung điện dưới lòng đất mà nói, nghe nói như thế, tự nhiên sẽ tức giận.
Chẳng qua sau khi biết được Xích Nhật sơn trang phong ấn nguyên thần của nó có thể có ẩn tình khác, mới không có tức giận như vậy nữa.
Nhưng có một số việc, là không có cách nào tiêu tan quá nhanh.
Sư Vô Mệnh không nghĩ tới mình thế mà bởi vì một câu gặp tai bay vạ gió, oan uổng đến muốn đập đầu vào tường.
Chẳng trách sau đó hắn xui xẻo như vậy, hóa ra thật sự bởi vì một câu vô tình của mình rước lấy, muốn khóc quá.
Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, không khỏi may mắn bọn họ bình thường không phải người miệng tiện, nếu không đoán chừng cũng không thể tốt hơn Sư Vô Mệnh bao nhiêu, thậm chí bởi vì bọn họ không có thân thể chịu đòn như Sư Vô Mệnh, tình huống sẽ càng tệ hơn.
Ba người dồn dập chào hỏi Tiểu Kỳ Lân, xem như làm quen lẫn nhau.
Kỳ thật bọn họ đều hiểu ý Ninh Ngộ Châu, nếu bọn họ đều có thể đoán ra có thể có Kỳ Lân trong cung điện dưới lòng đất, tiếp tục che giấu ngược lại tầm thường.

Huống hồ, mọi người một đường từ Túc Tinh đại lục lại tới đây, đã từng cùng nhau chiến đấu, cũng trông coi bí mật giống nhau, tuyệt đối không thể phản bội.
Cho nên để bọn hắn biết cũng không sao.
Về phần Sư Vô Mệnh người này..

Mặc dù vẫn không có cách nào thăm dò rõ ràng lai lịch của hắn, nhưng Ninh Ngộ Châu cùng Bùi Tê Vũ đều có thể xác định, người này tuyệt đối sẽ không phải là người vì chí bảo mà dao động, nhân phẩm vẫn đáng giá tín nhiệm.
Sau khi gặp Tiểu Kỳ Lân, đám người bắt đầu sắp xếp truyền thừa của Xích Nhật sơn trang.
Mất vài ngày, bọn họ rốt cuộc phân loại những vật này xong, đồng thời một lần nữa phân chia chúng nó, ai cũng có phần.
Lần này bọn họ nhờ Thất Hồn tông mới có thể thoát thân, hơn nữa cái nồi này cũng chụp trên thân Thất Hồn tông, tất cả nguy hiểm cùng áp lực từ ngoại giới đều để Thất Hồn tông gánh, tự nhiên phải phân lợi ích mà Thất Hồn tông xứng đáng nhận được.
Đây cũng là sự ăn ý giữa Sư Vô Mệnh cùng Lệ Phạn.
Ninh Ngộ Châu bọn họ đều là người thông minh, tướng ăn đương nhiên sẽ không quá khó nhìn, cũng ngầm thừa nhận cách làm này.
Nói cho cùng, thật ra bọn họ thu hoạch được nhiều lợi ích hơn, hơn nữa nếu không phải Sư Vô Mệnh chủ động bại lộ, gánh chịu tất cả áp lực, bọn họ cũng không thể ở sau lưng yên lặng nhặt chỗ tốt.
Sau khi phân chia xong truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, Sư Vô Mệnh thu chúng nó lại, cười nói: "Có những vật này, tông môn chắc chắn sẽ rất vui vẻ đem những người đến chia cắt lợi ích kia đuổi đi."
Bùi Tê Vũ nói: "Có mấy loại công pháp chúng ta không dùng được, không bằng đổi với các ngươi đi."
Sư Vô Mệnh cười ha hả nói: "Đổi cái gì? Không bằng mọi người dùng ngọc giản trống phục chế một phần, cùng nhau hưởng, xem như giúp Xích Nhật sơn trang kéo dài truyền thừa của nó."
Lời này có đạo lý, thế là đám người lại tốn mấy ngày thời gian, đem nội dung có trong ngọc giản phục chế thêm một phần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui