Editor : Mai Tuyết Vân
"Cái gì! Cô muốn cướp hôn?"Vẻ mặt của Hách Liên Viên không dám tin chỉ vào Lâm Nhược Tịch, “Này, tên họ Hách kia, ngươi làm gì gì kích động như vậy! Ta cũng đâu có cướp ngươi.” Lâm Nhược Tịch tức giận nhìn hắn.
“Tinh nhi, nàng không khuyên cô ấy sao?” Hách Liên Viên gửi hết hy vọng lên người nàng, “Chuyện này do chính Tinh nhi đề nghị.” Lâm Nhược Tịch nói xong. Hách LiênViên kinh ngạc nhìn Quý Tinh, do nàng đề nghị? Hắn choáng váng đầu óc.
"Này, ngươi có giúp ta hay không?" Lâm Nhược Tịch thở hỗn hển nhìn hắn, nếu hắn không muốn giúp nàng thì cũng không thể đánh hắn được. “”Việc này, cô cho ta thời gian để ta hỏi một chút đã.” Hắn còn muốn đi hỏi ý kiến của Quỷ thúc thúc.
"Được, chẳng qua nếu ngươi không giúp ta. . . vậy thì ta lập tức giành ngươi.” Lời này Lâm Nhược Tịch vừa nói ra, Qúy Tinh ở một bên bị nước miếng làm cho sặc, “Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Tỷ giành hắn?” Nàng chỉ vào Hách Liên Viên, sắc mặt của hắn đã khó coi đến cực điểm, cái này rõ ràng là đang uy hiếp hắn không phải sao?
"Đúng vậy, dù sao thì Đường Tĩnh Thiên cũng cho là ta thích hắn không phải sao? " Hách Liên Viên chỉ vào mình, thật là nỗi oan lớn mà, rõ ràng chính nàng làm thành như vậy, còn biến thành không phải là hắn rồi hả ?"Ta nói chuyện với cô có lương tâm một chút có được hay không?" Vậy mà căn bản Lâm Nhược Tịch không nhìn hắn.
"Tinh nhi, muội nhìn hắn xem, hình như hắn không muốn giúp ta’.’’ Nói xong thì bật khóc, Quý Tinh vỗ bả vai của nàng, Hách Liên Viên cũng xanh mặt. “Ta không nói là không giúp.” Hắn mới vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch đến trước mặt hắn, "Thật? Ngươi nói như vậy là chịu giúp ta rồi hả ?" Cô nào có dáng vẻ khóc lóc hả, Hách Liên Viên mới biết mình bị đùa bỡn, thật là hao hơi tổn sức mà.
"Ta đi tìm Quỷ thúc thúc hỏi thăm." Nói xong hắn rời đi lần nữa, "Tinh nhi, muội dạy ta nên giành như thế nào đây?" Mới vừa rồi cũng không nói tỉ mỉ, Quý vẫy tay gọi nàng, Lâm Nhược Tịch đưa lỗ tai tới gần, Quý Tinh nói một hồi vào tai nàng, "À? Hả? Ah? Có thể không?" Vẻ mặt Lâm Nhược Tịch phong phú chọc cười quý chuyện.
"Được mà, nhất định được." Nàng cười vỗ bả vai của cô, Lâm Nhược Tịch nghiêng đầu sắp xếp lại lời nói của Quý Tinh, nghĩ tới lúc đó nên bắt đầu từ nơi nào trước, Qúy Tinh cũng không làm phiền nàng, để cho nàng suy nghĩ thật kỹ.
Giờ phút này Thiên Lan sơn trang một mảnh vui sướng, thiếu trang chủ của bọn họ muốn thành thân rồi, trước kia chết sống không chịu cưới chính thê, không chịu đưa hai vị thiếp trở lại, làm lão trang chủ và phu nhân rất tức giận.
Vào buổi gặp ban đêm."Thiên nhi, con thật sự chịu cưới đại tiểu thư Thủy Linh của Thủy Duyệt sơn trang sao?" Đường Tiếu Thiên nhìn con trai ở trước mắt, mấy ngày trước trở về lại đồng ý với hôn sự này, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh vui mừng trong sơn trang và thái độ của hắn lại căn bản không thể so sánh được.
"Phụ thân, con đã nói mười mấy lần rồi, con cưới, ngừơi cũng đừng hỏi nữa." Nói xong hắn đứng dậy ầm một tiếng mở cửa đi ra ngoài, "Hả? Thiên nhi, con đi đâu vậy?" Ngoài cửa chính là Quan Nguyệt mẫu thân của Đường Tĩnh Thiên , "Lão gia, Thiên nhi đi đâu vậy?" Bà hỏi người ở bên trong, Đường Tiếu Thiên lắc đầu một cái.
"Đúng rồi, nàng tới đây có chuyện gì không?" Lúc này Quan Nguyệt mới nhớ ra, "Haizz! Thiếp tới tìm Thiên nhi đi thử quần áo, mấy ngày nay con thế nào ấy? Rất lạ." Đường Tiếu Thiên cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như kể từ sau khi hắn trở về đã như thế này.
"Ừ! Ta biết rồi." Ông thở dài."Đúng rồi, lão gia, không phải người đã đi Lâm gia bảo cầu hôn sao? Tại sao người lại đi Thủy Duyệt sơn trang?" Dù Quan Nguyệt nghĩ thế nào cũng không thông, trước đây bà và Thiên nhi có đề cập tới chuyện này, lúc ấy hắn không phản đối, còn rất phối hợp bỏ hai người thiếp trước đây rồi, chẳng lẽ Thiên nhi coi trọng đại tiểu thư của Lâm gia bảo?
"Ta đã đi, nhưng người ta không đồng ý, vừa đúng trang chủ của Thủy Duyệt sơn trang ở đấy, trò chuyện một chút lại thành ra như vậy,ta cảm thấy cũng như nhau không phải sao?’’ Ông nói xong, Quan Nguyệt lập tức liếc ông, “Chàng nói giống nhau sao? Ngộ nhỡ người Thiên Nhi để ý lại là đại tiểu thư của Lâm gia bảo thì làm thế nào đây?” lần này đến lượt Đường Tiếu Thiên ngây người, ông chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ông chậm rãi đi tới đi lui trong nhà, "Thiếp nói chàng đừng đi rồi, đầu thiếp choáng váng cả rồi, không phải Thiên nhi đã đông ý rồi sao, chàng còn băn khoăn cái gì?" Lúc này Đường Tiếu Thiên mới dừng lại , vỗ tay một cái, "Đúng rồi Thật là già rồi, hồ đồ." Quan nguyệt ở một bên liếc mắt nhìn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...