Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

"Các ngươi thật kỳ quái, ta bỏ hay không bỏ phu nhân thì có quan hệ gì đến các ngươi?" Nam Cung Hi cười một tiếng, chỉ có điều lần này hắn không ôm lấy người bên cạnh, "Ngươi mới là kỳ quái, nàng ấy chính là phu nhân của ngươi." Lâm Nhược Tịch đi đến bên cạnh Quý Tinh, nhìn người đang ngồi ở giữa một đám nữ nhân.

"Oành" một tiếng, Nam Cung Hy bất ngờ ngã lăn trên mặt đất. Cái gì? Người này mới chính là phu nhân của hắn à? Vậy mới vừa rồi nàng kia sao lại mang bộ dạng muốn truy diệt? Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Lâm Nhược Tịch đành che miệng mình, nàng chỉ sợ nàng sẽ bật cười mất.

"Nam Cung thiếu gia, người không sao chứ?" Mấy người nữ nhân ba chân bốn cẳng đở hắn đứng lên, "Tất cả các ngươi đều tránh ra hết cho ta!"Hắn tránh khỏi bàn tay của các nàng, tự mình bò dậy, lại phủi đi bụi trên quần áo, rồi cười hì hì đi đến chỗ Quý Tinh.

"Nương tử, ta và họ vốn không có gì cả, ta và nàng cùng nhau trở về." Hắn vừa mới mở miệng nói, Quý Tinh liền cau lại, nhìn thấy hắn không hề động, trên mặt đúng là không có vết sẹo, nhưng hắn chính là Nam Cung Hi, chỉ là tính cách này....


"Nương tử, đi nào,đừng nhìn nữa, vi phu cũng tự biết mình rất tuấn tú." Lâm Nhược Tịch đứng ở một bên ném một cái nhìn xem thường về phía hắn, Quý Tinh không nói câu nào để cho hắn đở đi ra ngoài, khi Nam Cung Hi cẩn thận đỡ Quý Tinh đi ra từ Lệ Xuân viện đã bị rất nhiều người nhìn thấy, lúc này một vòng lời đồn mới lại nổi lên bốn phía.

Không chỉ có Quý Tinh, cả Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo cũng phát hiện ra tính tình của nhi tử đã thay đổi, có lúc lại có thể không nhớ ra hai người bọn họ, điều này làm cho bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thông suốt được, chỉ là từ sau khi mặt của hắn trở nên tốt, hắn thay đổi cởi mở hơn rất nhiều, hai người họ cũng không so đo nhiều nữa.

Lâm Nhuợc Tịch vốn đi theo phía sau bọn họ, về sau lại thật sự chịu không nổi Nam Cung Hi, nàng trực tiếp trở về Ám Huơng Các, “Nuơng tử, nàng đi chậm một chút, cẩn thận hòn đá nhỏ dưới chân.” Có lúc Quý Tinh thật sự rất muốn đánh nguời, không phải chỉ là hòn đá nhỏ thôi sao? Còn có thể đạp ngã nàng ư ? Có phải là hắn kinh hãi quá mức mà kỳ quái không hả?

“A! Nuơng tử, nàng đừng cử động, trên vai nàng có con sâu.” Nói xong hắn tiến lên ném con sâu xuống đất, rồi lại dùng chân ra sức đạp lên, “Để cho mi ăn đậu hũ của nuơng tử ta.” Vừa đạp hắn vừa nói, Quý Tinh im lặng phẫn nộ nhìn trời, trong lúc Nam Cung Hi cúi đầu đạp con sâu, Quý Tinh lại không phát hiện ra một tia khác thường trong mắt hắn.

Nguời bên ngoài nhìn vào cử chỉ của bọn họ lại cho rằng họ đang cực kỳ ân ái, nhưng chỉ có Quý Tinh mới biết rõ, điều này thật không bình thuờng, những hành động này của hắn đều không xuất phát từ nội tâm, nàng nhìn hắn, hi vọng hắn đừng làm ra những chuyện khiến nàng thất vọng, nếu không.....

“Cha, mẹ, con và nuơng tử đã trở về.” Vừa vào phủ Nam Cung Hi đã gọi vọng vào phía trong, bên trong hai ngừoi buớc ra, nhìn thấy họ không có việc gì, lúc này Thuợng Quan Mân mới tạm thả lòng xuống.

“Hi nhi, trở lại rồi à?” Nghe đuợc giọng nói này, Quý Tinh nhìn ngừơi trước mắt, suy tư điều gì đó, thoạt nhìn qua hình như tâm tình của Diệp Thiên rất tốt, “Đúng vậy, sư phụ.” Hai ngừoi Nam Cung Hi dùng ánh mắt trao đổi với nhau.


“Mọi ngừơi đều đã đủ, vậy cùng nhau ăn cơm tối thôi.” Nam Cung Hạo mở miệng nói, mọi ngừoi cùng nhau gật đầu, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo rất vui mừng. Trên bàn cơm, mạnh ai ngừơi ấy lặng lẽ mà ăn, Thuợng Quan Mân nhìn Nam Cung Hạo ngồi đối diện một cái, tại sao lại có thể như vậy? Nam Cung Hạo làm như không nghe không thấy lắc đầu một cái, cuối cùng Thuợng Quan Mân cũng không nói gì.

“Cha, mẹ, con ăn đủ rồi, con về phòng trước đây.”Quý Tinh buông chén đũa xuống rồi đứng dậy rời đi, “Cha, mẹ, con cũng ăn xong rồi.” Nam Cung Hi cũng đứng dậy, Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo đều cho rằng hắn đuổi theo Quý Tinh, “Lão gia, lão phu nhân, hai vị dùng bữa thong thả.” Diệp Thiên cũng buông chén đũa xuống rồi đi ra ngoài.

Nam Cung Hi đi đến vuờn hoa, không bao lâu sau Diệp Thiên cũng xuất hiện ở vuờn hoa, Quý Tinh vốn định trở về phòng không biết nghĩ thế nào lại di chuyển buớc chân, hay là đi dạo hoa viên một chút cũng tốt, nhớ đến không khí ở nơi đó không tệ, nàng cũng không muốn trở về phòng nhanh như vậy.

“Hi nhi, ngưoi có phải đã quên lời ta đã nói với ngưoi rồi ? Thế nào lại đối xử tốt với nàng như vậy?” mới vừa rồi hai ngừoi còn ôm nhau tiến vào, “Sư phụ, con không thể để cho nàng ta sinh nghi đuợc, huống chi ngừoi cũng đã nói, nàng dùng thủ đoạn hẹn hạ để gã cho con như thế....con nhất định sẽ không để nàng sống tốt.”


Diệp Thiên gật đầu một cái, hắn nói cũng có đạo lý.

“Ừ, ngươi nhớ là tốt rồi,hai ngày nữa ta sẽ để cho ngươi gặp mặt nàng ấy.” Nghe thấy hắn nói thế, Nam Cung Hi mừng rỡ gật đầu, sư phụ đã nói cho hắn biết thật ra trong lòng hắn đã có đối tuợng, cho nên hắn vẫn đang mong đợi đuợc ở chung một chỗ với nàng.

“Tạ ơn sư phụ.” Diệp Thiên gật đầu, “Đi về truớc đi, tránh cho nàng sinh nghi.” Nam Cung Hi cũng gật đầu, rồi xoay ngừơi rời đi, Diệp Thiên nhìn khắp một lượt, sau đó rời đi ngay.

Trong hai ngừơi cũng không một ai phát hiện ra trong bụi cỏ có ngừơi, Quý Tinh làm rơi đồ trên mặt đất, nàng khom lưng xuống nhặt , lại không ngờ nàng nghe đuợc cuộc đối thoại này, nhất định Nam Cung lại làm nàng thất vọng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui