"Tinh tỷ, Nam Cung lão phu nhân tới." Tiểu Đào ở ngoài gõ cửa, "Vào đi." Thượng Quan Mân đi theo tiểu Đào vào trong, thấy bên trong còn có hai người, mà Quý Tinh thì đang nằm ở trên giường.
"Tinh nhi, con làm sao vậy?" Bà lo lắng đi tới, Hi nhi cũng thiệt là, Tinh nhi ngã bệnh cũng không tới thăm, "Mẹ, con không sao." Nàng cười trả lời, Hách Liên Viên nháy mắt về phía Lâm Nhược Tịch, hai người không tiếng động lặng yên lui ra ngoài.
"Mẹ, người tới có chuyện gì không?" Nghe được lời nàng nói..., Thượng Quan Mân nhìn một lượt khắp gian phòng, hai người mới vừa rồi đã sớm không còn ở đây, "Ặc, Tinh nhi, có phải con và Hi nhi cãi nhau hay không ?" Bà cẩn thận hỏi, mặc dù bà biết là vì cái gì, nhưng là đối với với nhi tử của mình, bà vẫn có lòng tin.
"Không có." Thật sự thì bọn họ không có gây gổ, "Hả? Vậy sao Hi nhi vẫn tự giam mình ở trong phòng, còn có Diệp sư phụ. . . Con . . Ai!" Bà không biết phải nói thế nào, nhìn mặt mà bắt hình dong căn bản không chứng minh được cái gì.
Nhìn bà muốn nói lại thôi, chẳng lẽ bà cũng nhìn ra người nọ có vấn đề? Chỉ là hắn bắt Nam Cung Hi nhốt mình ở trong phòng để làm cái gì?"Mẹ, người đừng lo lắng, con với người trở về xem một chút." Có những lời này của nàng, lúc này chân mày của Thượng Quan Mân mới giãn ra được.
"Được, được, con cứ đi từ từ, nếu thân thể không thoải mái thì cũng đừng miễn cưỡng." Mặc dù vui mừng, nhưng nếu như thân thể nàng thật sự không tốt thì nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn, "Mẹ, con không sao." Nói xong nàng đứng dậy.
"Sư phụ, đây là cái gì?" Nam Cung Hi tò mò nhìn vật trong tay Diệp Thiên, Diệp Thiên cũng chỉ cười không nói, hắn đã học xong bí tịch, đúng lúc cho hắn cái này, mà cái đó. . . Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Không phải con vẫn muốn xóa vết sẹo trên mặt đi ư? Cái này là sư phụ cố ý đi ra ngoài vì con mà tìm, muốn thử không?" Nghe thấy có thể xóa sẹo đi, Nam Cung Hi thật sự vui mừng, chỉ là. . .
"Sư phụ, vậy thì người hãy dùng đi." Những lời này khiến cho Diệp Thiên hơi cảm động, chẳng qua vật đối với hắn cũng không có tác dụng."Sư phụ đã già, mà con thì còn trẻ, cho nên con dùng đi." Lời hắn nói đượm phần chân tình giả tạo, Nam Cung Hi lại càng thêm cảm kích hắn.
"Tốt lắm, ta thoa lên giúp con." Nói xong mở cái bình đó ra, một mùi thơm ngào ngạt xông đến tận mũi, "Sư phụ, thật là thơm." Nam Cung Hi ngửi một cái, Diệp Thiên không nói gì, quệt một chút kem bôi rồi thoa lên mặt hắn.
"Tốt lắm, chờ hai ngày nó sẽ mất đi." Nam Cung Hi không kịp chờ đợi chạy đến trước gương đồng, nhìn chung quanh, chỉ là không phát hiện có thay đổi gì, nhưng sư phụ sẽ không lừa hắn , hắn sẽ chờ hai ngày, hai ngày này hắn không đi gặp Tinh nhi, chờ hai ngày sau hắn muốn cho nàng một kinh hỉ, hắn nghĩ như vậy.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, "Hi nhi, mở cửa nhanh, Tinh nhi trở lại." Thượng Quan Mân cố ý nói như vậy, tiểu tử kia nhất định sẽ lập tức lao ra, nhưng điều làm bà thấy kỳ quái, là cửa mở ra lại thấy Diệp Thiên đi ra ngoài.
"Diệp sư phụ, Hi nhi không có ở đây sao?" Thượng Quan Mân hỏi hắn , Diệp Thiên quét mắt nhìn Quý Tinh, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của hắn, chuyện này chẳng lẽ lại biến khéo thành vụng ư?"Hắn có ở đây nhưng mà hắn hình như không có tâm tình, không muốn gặp cho dù bất luận kẻ đấy là ai." Hắn cố ý tăng thêm mấy chữ bất luận kẻ đấy là ai.
"Hả? Nhưng Tinh nhi đã trở lại." Quý Tinh ở một bên nghe không ra ý tứ của hắn, như vậy nếu, "Mẹ, thôi đi, con còn phải trở về Ám Hương Các." Nói xong xoay người rời đi, Thượng Quan Mân gấp đến nỗi a một tiếng, thế nào lại biến thành như vậy? Diệp Thiên nhìn hai người vừa mới rời đi, nhìn lại trong phòng một chút rồi cũng xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...