Editor: Lakshmi( không có thịt đâu mọi người oiooooooooiiiiiii chỉ có mỡ à :3a)
"Chàng không muốn đi sao? Hay là chàng còn muốn đi vào?" Nhìn người đứng sững ở chỗ đó, Quý Tinh không hiểu, "Hả? Không có, không có! Đi thôi." Chẳng qua hắn còn không dám tin Tinh nhi lại có thể chủ động kéo tay của hắn.
"Phu quân à, thiếp tới nơi này đã lâu vậy mà còn chưa hiểu rõ về nó, chàng nói một chút về nơi này cho thiếp nghe đi?" Được nghe nàng gọi hắn, Nam Cung Hi cảm thấy lâng lâng trong người, phu quân, nàng gọi hắn là phu quân đó!
"Nơi này à, là thành Đô cách hoàng cung còn rất xa, chỉ là nếu so sánh với các toà thành khác thì nơi này cũng tương đối giàu có." Hắn giải thích, Quý Tinh gật đầu một cái, đột nhiên nàng kéo theo hắn cùng chạy, người trên đường phố nhìn thấy màn "ân ái" này của hai người, liền cảm thấy cuộc sống sau này của họ có thể dễ thở hơn rồi.
"Ông chủ, cho ta hai xâu mứt quả." Thì ra là nàng chạy tới nơi bán mứt quả, đã bao lâu nàng chưa được ăn rồi nhỉ? Sau khi lớn lên, món ăn này cũng hết duyên với nàng.
"Được rồi, Nam Cung phu nhân ngài cứ cầm đi, ta không thu tiền của người đâu." Ông chủ kia nhìn một cái liền nhận ra nàng , "Vậy làm sao được ta không thể mặt dày như vậy, phu quân, còn không mau trả tiền." Người ta vốn chỉ là buôn bán nhỏ, mà nàng cũng không phải người không có tiền, Nam Cung Hi ngoan ngoãn móc bạc ra đưa cho ông ta, "Cám ơn Nam Cung phu nhân, đi thong thả." Ông nhận lấy bạc rồi nói cám ơn.
"Cái này cho chàng." Nhìn thấy mứt quả đưa tới trước mắt hắn, hắn chưa bao giờ ăn cái này chỉ là cái này là do Tinh nhi cho hắn, nếu đã như vậy thì hắn nếm thử một chút có gì là không tốt, nhận lấy mứt quả, hắn bỏ vào trong miệng.
"Ưmh, cái này ngọt quá!" Mới vừa ăn một cái hắn đã cảm thấy vị ngọt đến phát ngấy, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của hắn, "Chàng phải trực tiếp cắn chứ, đừng ngậm." Nam Cung Hi làm theo lời nàng nói, ah, kế tiếp lại là ê ẩm? Hắn nhai vài lần, chua chua ngọt ngọt, so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
"Như thế nào? Có dễ ăn hay không?" Quý Tinh nhìn hắn hỏi, Nam Cung Hi gật đầu một cái, chỉ cần là nàng đưa cho hắn, hắn đều sẽ ăn, hai người bọn họ mỗi người cầm trên tay một xâu mứt quả đi lại trên đường cái, trên đường cũng có rất nhiều người rối rít nhìn xem, đây là Nam Cung thiếu gia mấy ngày trước còn hung dữ sao? Đoàn người trợn hai mắt nhìn nhau.
Hai người đi dạo đến gần tối, lúc này mới trở về, "Ai nha! Thiếp ăn quá no đi không nỗi luôn rồi." Quý Tinh than thở, suốt một đường nàng cứ ăn liên tục cũng không có thèm dừng lại, Nam Cung Hi cũng thế, thấy nàng mua nhiều đồ như vậy liền nỗi lên tham ăn, chỉ là nhìn nàng đi có vẻ mệt mỏi.
"Lên đây đi, ta cõng nành trở về." Hắn ngồi chồm hổm xuống, Quý Tinh ngẩn người, ngay sau đó không chút khách khí leo lên trên, dù sao thì cũng là do hắn nói muốn cõng nàng , nàng không có ép buộc hắn.
Quý Tinh vui vẻ ôm cổ hắn thật chặt, Nam Cung Hi không nói gì, cõng nàng một mạch về phủ, bên cạnh có người nhìn thấy rối rít dừng việc mình đang làm cũng phải cảm thán, thì ra là này Nam Cung thiếu gia thương phu nhân như vậy, nếu như ban đầu sớm biết trước đã gả con gái mình cho hắn tgif tốt rồi.
"Lão gia, lão gia, thiếu gia cõng phu nhân trở về." Một gia đinh vội chạy vào báo cáo, hai người đang đợi Nam Cung Hi về ăn cơm tối vừa nghe thấy đã lập tức đứng lên, Hi nhi cõng Tinh nhi trở lại? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
"Hi nhi, Tinh nhi sao thế này? Có phải bị té hay không ?" Thượng Quan Mân thấy hai người bước vào cửa hai người, vội vàng nghênh đón quan tâm hỏi."Ặc, mẹ, con không sao, chỉ là ăn no quá không nhúc nhích được." Người trên lưng vội vàng giải thích, nàng cũng không muốn bị người khác trách móc.
"Như vậy à, tối nay các con có ăn cơm hay không?" Lần này Nam Cung Hi cũng lắc đầu đi theo, ăn nhiều như vậy, nếu ăn luôn cả bữa tối thì bọn họ khác nào giống heo?
"À? Vậy cũng tốt, trước hết các con cũng nên sớm nghỉ ngơi đi." Xem ra chỉ có hai người bọn họ ăn cơm tối rồi, bà quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Hạo."Mẹ, vậy chúng con đi về phòng." Thượng Quan Mân gật đầu một cái, Nam Cung Hi cõng Quý Tinh đi về phía gian phòng.
"Tinh nhi, nàng nghỉ ngơi đi." Nói xonh hắn bắt đầu cuốn chăn nệm trên giường, "Chàng đang làm cái gì vậy?" Quý Tinh không hiểu hỏi hắn, "Ặc, cái đó, ta ngủ trên đất." Nói xong hắn định cầm chăn đi qua một bên."Tối nay không cần, chúng ta ngủ chung." Nghe nói như vậy Nam Cung Hi ôm chăn ngơ ngác đứng sững tại chổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...