Quý Tinh đọc xong
cũng phải cau chân mày lại thành một đuờng, hắn bị quỷ nhập vào người
sao? Làm sao lại có thể khiến nhiều ngừơi như vậy giận sôi máu? Mà Nam
Cung Hạo và Thuợng Quan Mân cũng cùng đứng chung với đám ngừơi này, "Mân Mân, kế hoạch này của nàng liệu có thành công không?" Guơng mặt Nam
Cung Hạo trở nên rối rắm, may nhờ có bà nghĩ ra chủ ý này, "Nếu không
thì phải làm sao đây? Ngày nào cũng bị nhiều người như vậy khóc kể, sớm
muộn gì cũng bị chết chìm." Nói đến đây, Nam Cung Hạo liền nhức đầu.
"Này, Tinh nhi, muội nói xem phải làm thế nào đây?" Lâm Nhược Tịch bĩu môi
với nàng, để cho nàng nhìn thấy cảnh ngừoi ta quỳ đầy dứ́ơi đất, khó
trách hôm nay họ buôn bán không đuợc, thì ra là do tên Nam Cung Hi kia
quậy phá.
Quý Tinh cũng rất nhức đầu, còn có thể xảy ra những
chuyện này "Chuyện đó. . . muội. . ." Nàng vừa mới mở miệng, mọi ngừoi
hình như sợ nàng không đồng ý lại vội vã dập đầu mãnh liệt."Ngừng!" Nàng hét to, thật là, nàng là người phàm chứ không phải thần thánh, "Ta
đồng ý với các người, có thể đi về rồi chứ?" Nghe được lời của nàng...,
những người đó đứng lên hoan hô, "Bây giờ, Nam Cung Hi đang ở đâu?"
Người cầm đầu lắc đầu một cái.
"Được rồi, ngày mai bắt đầu mở lại y quán." Người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, ý của nàng là muốn dụ Nam Cung
thiếu gia tới ư?"Thế nào? Không được à?" Nàng còn không thấy đuợc hắn
thì làm sao cứu được bọn họ? "Được! Được!" Người nọ gật mạnh đầu, sau đó rời đi.
Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo đối mặt nhìn nhau, bọn
họ có thể yên tâm về đứa con này rồi, lặng lẽ theo đám người rời
đi."Này, ngày mai muội tính làm thế nào?” Lâm Nhược Tịch tò mò nhìn
nàng, "Muội?" Nàng chỉ vào chính mình, ngay sau đó lại cười một tiếng,
"Đi thu phục yêu nghiệt."
Nàng xác thực đã bị bộ dạng của mấy
ngừơi kia doạ sợ, làm nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không, nghĩ
đến liền buồn cừơi. Thấy nàng cười, Lâm Nhược Tịch lại không khỏi run
người, Nam Cung Hi, tót nhất ngươi nên tự cầu nhiều phúc cho bản thân
đi! Nàng đi vào trong, dù sao hôm nay cũng sẽ không làm ăn được gì.
Hôm sau, quả nhiên có nhà run rẩy mở cửa y quán, cũng là bất đắc dĩ vì mọi
ngừoi đã yêu cầu, chỉ hy vọng Nam Cung phu nhân có thể đến sớm một chút. Y quán vừa mở cửa, rất nhiều con bệnh vọt vào trong, đại phu xem bệnh
bận chết đi đuợc, cho đến khi.....
"Nam. . . Nam Cung thiếu gia?" Đại phu nuốt một ngụm nước bọt xuống, xung quanh đã sớm không còn
người, "Ngươi lại còn dám dám mở y quán à? Xem ra đẫ có bản lãnh trị mặt cho ta rồi, đến đây chữa cho ta." Hắn chạm lên mặt của mình, đại phu đã sợ đến nỗi run rẩy hai chân, "Ta. . . Ta. . . Không thể trị hết."
Nam Cung Hi nheo mắt lại, "Vậy mà ngươi còn dám mở? Để ta đập lần nữa à,
đốt." Lúc này đại phu đã quỳ xuống, "Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài,
không thể đốt!" Nơi này chính là nhà của lão, đốt rồi thì lão biết ở đâu chứ?
Bên kia đã có người chạy đi gõ cửa Ám Hương Các , "Đừng gõ
nữa, chết người sao!" Người mở cửa nóng tính nhìn người vừa tới, "Nam
Cung phu nhân còn chưa dậy nữa sao? Thật sự muốn chết người đấy." Nhìn
ngừoi nọ trưng ra bộ mặt khóc lóc, lúc này người mở cửa mới nhớ ra
chuyện ngày hôm qua, tức thì muốn chạy đi thông báo, "Tinh tỷ, tỷ đến
rồi à?" Quý Tinh đã đứng sau lung tự lúc nào.
"Đi thôi."
Nàng nói với ngừoi ngoài cửa, ngừoi kia lập tức đi truớc dẫn đuờng,
“Tinh nhi, muội chờ tỷ một chút! Tỷ cũng đi.” Lâm Nhược Tịch quần áo xốc xếch vội vã chạy xuống, đuợc xem kịch hay hà cớ gì nàng phải bỏ
qua."Khụ khụ,tỷ mặc lại y phục đã, ngừoi không biết còn hiểu lầm đấy.”
Lúc này Lâm Nhược mới đỏ mặt sửa sang lại y phục của mình, đều do nàng
ngủ quên.
"Van cầu các ngươi đừng đập!" Tất cả dược liệu nơi này
đều là do các nhà thuốc khác đưa tới, chỉ còn lại một chút thuốc này
thôi, bọn họ cho là Nam Cung phu nhân sẽ đến sớm, nhưng đến khi nhìn
thấy thuốc rơi vãi trên đất thì lão đã khóc không ra nuớc mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...