Edit: Lakshmi (mình là edit mới của bộ truyện nên còn nhiều thiếu sót, mong mọi ngừơi góp ý và bỏ qua cho!)
Sau khi Thược Dược tỉnh dậy, chỉ cảm thấy lưng đau và tay chân cứng đờ, rồi nhìn lại người đang nằm trên giường, hình như còn chưa tỉnh ngủ, nàng
rón rén đứng lên, bởi vì đêm qua khi ngủ cứ duy trì đúng một tư thế
khiến nàng thiếu chút nữa là ngã xuống, nhưng nàng đã giữ vững thăng
bằng kịp lúc, di chuyển từng bước từng bước đến cánh cửa, rồi mở cửa đi
ra ngoài.
"Khụ khụ, Thược Dược, muội không sao chứ?" Nhìn
thấy ngừơi ngoài cửa, nàng hơi sửng sốt, "Tịch tỷ? Có chuyện gì sao?"
Lâm Nhược Tịch lập tức vội vàng lắc đầu, chẳng qua là nàng đang tìm Quý
Tinh, vừa vặn đi ngang qua. Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng buớc đi của
Thược Dược, nàng lập tức để lộ ra ánh mắt mập mờ, Thược Dược bị nàng
nhìn đến ngượng ngùng.
"Nam Cung thiếu gia còn chưa tỉnh
dậy?" Thược Dược gật đầu, Lâm Nhược Tịch tỏ vẻ đã hiểu cũng gật đầu,
cũng đúng, dám chắc ngày hôm qua tốn không ít sức lực."Vậy muội cũng
nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tỷ đi tìm Tinh nhi đây." Nàng vỗ vỗ bả vai của Thược Dược, Thược Dược lại gật đầu.
"Tinh nhi, muội dậy
rồi à! Tỷ còn tưởng rằng muội vẫn đang ngủ ! A, tỷ vừa mới nhìn thấy
Thược Dược, thậm chí ngay cả bước đi muội ấy cũng đi không vững, muội
nói . . . ." Đến khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Quý Tinh, nàng liền bưng kín miệng mình lại, "Đuợc rồi, được rồi, tỷ không nhiều chuyện nữa."
Lúc này sắc mặt của Quý Tinh mới chuyển biến tốt hơn, mới sáng sớm nàng
cũng không có hứng thú để nghe những loại chuyện như thế.
"Đúng rồi, tối hôm qua kiếm được bao nhiêu?" Nghe thấy lời nói của Quý
Tinh..., Lâm Nhược Tịch "đề phòng" nhìn nàng, không phải đã nói toàn bộ đều giao cho nàng ư, chẳng lẽ Quý Tinh lại đổi ý? Quý Tinh còn đang tức giận nhìn nàng, "Muội chỉ thuận miệng hỏi một chút, lời nói trước kia
muội vẫn sẽ giữ đúng." Lúc này Lâm Nhược Tịch mới thở phào nhẹ nhõm,
nàng lấy ngân phiếu ra bắt đầu đếm.
“Tỷ làm gì mà lại mang
theo toàn bộ ngân luợng bên ngừơi?" Lâm Nhược Tịch mỉm cười với Quý
Tinh, không phải là do nàng qúa hưng phấn sao! Một, hai. . ."Ừ! Tám vạn
lượng !" Thấy nàng vui vẻ kêu to, Quý Tinh lắc lắc đầu, mới chỉ có tám
vạn? Chỉ mới có bấy nhiêu, mà Lâm Nhược đã dễ dàng thoả mãn, tiền vốn
nàng bỏ ra đều đã thu lại đuợc
. "Chúng ta đi Gấm
Nghệ phường xem qua một chút." Dù sao mà nói nàng cũng là chủ nơi đó,
cho nên nàng muốn đến xem thử tình hình tiêu thụ hàng hoá ra sao."Đúng
rồi! Nơi ấy cũng có thể kiếm được tiền! Giàu to rồi, giàu to rồi.” Lâm
Nhược Tịch vui mừng nhét ngân phiếu vào ngừơi, Quý Tinh nhìn thấy chỉ
biết lắc đầu, nàng ta đã trở thành thần giữ của rồi.
Nam Cung Hi tỉnh dậy, cũng không biết mình đang ở đâu, cho đến khi nhìn thấy
ngừơi ngoài cửa, hắn mới đứng dậy mặc quần áo cho tử tế, cả đêm không
trở về chắc chắc lại bị cha mẹ giáo huấn, Thược Dược đứng ở cửa khẩn
truơng nhìn hắn, Nam Cung Hi tiến đến gần nàng, nàng lại càng khẩn
trương, "Cho ngươi." Ném cho nàng ngân phiếu, hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, hắn vốn định rời đi ngay, chỉ là khi nhìn thấy
người từ trong căn phòng đối diện buớc ra thì lập tức ngẩn người ngay
tại chỗ.
Đối diện, Lâm Nhược Tịch và Quý Tinh hai người một
trước một sau buớc ra khỏi phòng, "Tinh nhi, Gấm Nghệ phường có chia
phần cho ta hay không ?" Quý Tinh nhìn nàng, hai con mắt đã nhanh chóng
biến thành hình dáng đồng tiền, "Có thể chứ, chỉ cần tỷ về sau ngày ngày chịu diễn vai má mì , vậy muội lập tức chia cho tỷ một phần." Nhưng mà
Quý Tinh biết tối nay nhất định Lâm Nhuợc Tịch sẽ đi làm má mì ngay.
"À? Như vậy ư. . ." Nàng cúi đầu bắt đầu tính toán, cùng lúc Quý Tinh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngừơi đối diện đang đứng ngẩn ngừơi tại chỗ.
Không khỏi nhíu mày, thế nào mà Lâm Nhuợc Tịch lại sắp xếp cho bọn hắn ở đối diện phòng nàng hả ?"Được rồi! Đồng ý! Ah, muội đang nhìn cái gì
vậy?" Lâm Nhược Tịch nhìn theo ánh mắt của nàng, ngừơi đó không phải là
Nam Cung Hi hay sao? A! Nguy rồi!
"Tinh nhi, không phải muội
cũng nên đến chào hỏi một chút sao?" Quý Tinh quay đầu lại lườm nàng,
Lâm Nhược Tịch gãi gãi đầu của mình, tại sao lại trừng nàng?"Không đi,
đi thôi." Nói xong, nàng liền xoay người buớc xuống dưới lầu, Nam Cung
Hi lập tức lấy lại tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
"Tinh nhi, nàng chờ ta một chút!" Giọng nói oang oang của hắn, kéo theo ánh
mắt của rất nhiều ngừơi nhìn xem, Quý Tinh tối mặt, không phải là hắn đã quên đây là nơi nào rồi chứ ? Chỉ còn lại Thược Dược sững sờ nhìn hắn
đuổi theo Quý Tinh, chẳng lẽ nàng chính là Nam Cung phu nhân ư? Nghĩ
như vậy, nàng cũng đuổi theo xuống dứơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...