Editor: Mai Tuyết Vân
"Huynh đừng náo loạn! Mau xuống đi." Nàng tức giận thúc giục, nhưng Nam Cung Hi làm như không nghe thấy lời của nàng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, hắn không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu, đã lâu rồi hai người bọn họ mới ở chung một mình!
Thấy hắn không để ý tới nàng, Qúy Tinh đi tới bên giường, lấy tay đẩy hắn một cái, "Mau dậy đi!" Mới vừa nói xong, đã bị người ta kéo xuống giường, thân thể bị Nam Cung Hi đè lên. "Này, huynh!" Nàng đẩy hắn, bây giờ hắn thay đổi như thế, khiến nàng rất sợ đó.
Nam Cung Hi chỉ muốn đùa nàng một chút, không ngờ mình lại có phản ứng, trước kia bất kể là ai, đều không có như vầy, thế mà bây giờ… Chẳng lẽ vì người trước mắt? Thì ra sâu bên trong hắn vì nàng mà thủ thân, nghĩ đến chuyện này thật bực mình. "Phu quân, người ta là người của chàng mà.’’ Gương mặt của Nam Cung Hi đầy vẻ yêu mị, Qúy Tinh suýt chút nữa trợn ngược hai mắt, nào có dáng vẻ giả vờ làm nữ nhân chứ!
"Huynh mau dậy đi!’’ Qúy Tinh vùng vẫy muốn đứng lên, không ngờ lại đụng phải thứ phía dưới, rầm một cái, người này, không phải nói là bất lực sao? Thì ra là gạt người, nếu như hắn bất lực, vậy thứ đè lên bụng nàng là gì? "Tinh Nhi, nàng đừng cử động.’’ Nam Cung Hi hít sâu một hơi, nàng cử động hắn càng khó chịu.
Qủa nhiên nàng không giãy giụa nữa, nàng sợ hắn bất ngờ không nhị được. Qúy Tinh cũng không muốn làm chuyện ấy với hắn, Nam Cung Hi nỗ lực bình phục thân thể của mình, nhưng đáng chết! Hắn không thể khôi phục, hơn nữa nhìn bộ dạng của Qúy Tinh, hắn chỉ muốn ăn nàng, nghĩ là làm, hắn cúi người hôn lên môi Qúy Tinh.
Người này, sao lại cưỡng hôn nàng, tức chết nàng, tức giận nhất chính là nàng, sao lại không ghét khi hắn chạm vào. Dần dần, hai tay Qúy Tinh ôm lấy cổ hắn, đang lúc hai người hôn nhau cuồng nhiệt, thì có người xông vào sát phong cảnh, càng nguy hiểm hơn người kia lại là Long Thiên Việt.
"Này, đại ca của ta đi đâu…’’ Long Thiên Việt vừa xông vào doanh trướng đã nhìn thấy hai người trên giường, nhất thời cứng đờ tại chỗ. Thế nào cũng không dám tin, tư thế kia, rõ ràng là Hi Nhi đè lên người Qúy Tình Thiên. Qúy Tinh đẩy Nam Cung Hi, nàng cũng nhớ đây là quân doanh, doanh trướng không có cửa chỉ có rèm, vén lên là đi vào được.
Sắc mặt Nam Cung Hi không tốt, vì có người cắt ngang chuyện tốt của hắn, khó khăn lắm Tinh Nhi mới đón nhận hắn, thật là! "Còn không mau xuống, chuyện này sẽ bị người ta cười cho.’’ Qúy Tinh quát lớn, Nam Cung Hi uất ức lật người xuống giường, lúc này Long Thiên Việt mới hoàn hồn, "Thật xin lỗi! Ta ra ngoài trước.’’ Sắc mặt hắn tái nhợt ra ngoài.
Hắn thích Hi Nhi nhất, sao Hi Nhi lại có thể chủ động hoan hảo với Qúy Tình Thiên, sự thật này Long Thiên Hạo không thể nào tiếp nhận nổi. Cho nên khi Long Thiên Hạo đưa Lâm Nhược Tịch trở về, đã phát hiện ra đệ đệ của mình, mặt mũi trắng bệch đứng trước cửa doanh trướng Qúy Tình Thiên, "Thiên Việt, đệ làm sao vậy?’’ Long Thiên Hạo tiến lên gọi hắn, nhưng hắn không có phản ứng.
Lâm Nhược Tịch cũng mê mang, tên Long Thiên Việt này sao thế? Lại đứng ngẩn người trước cửa doanh trướng của Tinh Nhi? Hơn nữa mặt mũi trắng bệch, không lẽ cãi nhau với Tinh Nhi? Nghĩ như thế, nàng nhanh chóng vén màng trướng lên rồi đi vào, “Á! Thật xin lỗi! Ta chưa thấy cái gì.’’ Nàng vội vã lui ra ngoài, nàng nghĩ mình đã biết vì sao Long Thiên Việt lại trở nên thế này.
Thấy Lâm Nhược Tịch sắc mặt đỏ bừng lui ra, Long Thiên Hạo có khờ cũng biết, hắn vỗ vai Long Thiên Việt, sau đó một lúc người này mới lấy lại tinh thần, "Đại…Đại ca?’’ Sao hắn lại ở đây? Qúy Tinh ở bên trong khẽ nguyền rủa, lại thêm Lâm Nhược Tịch nữa, nàng và Nam Cung Hi như thế nào kia chứ, không phải đã chuẩn bị rời giường rồi sao? Lại còn sợ hãi kêu lại, để người bên ngoài đều biết.
"Khụ! Ta không biết thì ra các người còn có đam mê này.’’ Qúy Tinh từ trong đi ra, nhìn ba người trước mắt, không ngờ Long Thiên Hạo cũng ở đây, lời nàng khiến Long Thiên Việt biến sắc, siết chặt quyền, nàng đang thị uy với hắn sao? Long Thiên Hạo đè tay hắn lại, sợ hắn nhất thời kích động ra tay đả thương người.
"Tinh Nhi, nào có! Không phải ta vừa trở về hay sao!’’ Lâm Nhược Tịch giải thích, nếu nàng biết Qúy Tinh và Nam Cung Hi ở đây…Nàng mới không thèm vào, đều tại tên Long Thiên Việt, cũng không ngăn nàng, lần này thì tốt rồi, Tinh Nhi cho rằng bọn họ nghe lén. "Lại nói, hai người đã đi đâu?’’ Ánh mắt của Qúy Tinh quét qua người Long Thiên Hạo và Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ hai người này củi khô gặp lửa à?
"Không có…Không có đâu.’’ Nói xong xoay người chạy vào doanh trướng, còn Qúy Tinh cau mày nhìn Long Thiên Hạo, người ta lại không để ý đến nàng, kéo Long Thiên Việt rời đi. Lâm Nhược Tịch đã nói với hắn hết rồi, chẳng qua che giấu thân phận của Nam Cung Hi và Qúy Tinh, hắn rất cảm kích Qúy Tình Thiên, chẳng qua hắn muốn được chăm sóc mẫu tử các nàng, nhưng Lâm Nhược Tịch không trả lời hắn.
"Thiên Việt, đệ đừng phí tâm tư với nàng nữa, đệ biết là không thể.’’ Long Thiên Hạo lên tiếng, đây cũng là lời Lâm Nhược Tịch nói với hắn, hắn lại nhắc nhở đệ đệ của mình, nhưng nhìn thấy đệ đệ khó chịu trong lòng, lòng hắn cũng không chịu nổi. "Đại ca, đệ…’’ Hắn nghẹn ngào, có câu nói lệ nam nhi không dễ rơi.
"Về sau đệ sẽ còn gặp người tốt hơn.’’ Hắn vỗ vai Long Thiên Việt, Long Thiên Việt cũng gật đầu một cái, hy vọng thế. Người cùng tâm trạng với hắn còn có Tuyết Phi Văn trong cung, hắn vẫn luôn nhớ nhung Nam Cung Hi, chẳng qua hắn còn kiêng kỵ người tên Qúy Tình Thiên kia.
"Hình Phong, đã tra rõ lai lịch của hắn chưa?’’ Tuyết Phi Văn nằm dài trên ghế thái sư hỏi người bên cạnh, "Bẩm Đại hoàng tử, vẫn chưa.’’ Nhắc đến mới thấy kỳ lạ, sao không tra ra được chứ? Dĩ nhiên, Qúy Tinh là do xuyên không đến, hơn nữa gặp gỡ Nam Cung Hi lại là chuyện ở Đô thành cách hoàng cung rất xa.
"Thần bí như vậy sao?’’ Hắn híp mắt nhìn ra xa, hiện tại mấy hoàng đệ đã âm thầm có hành động rồi, hắn cũng không thể tụt lại phía sau, chờ hắn trở thành hoàng thượng, hắn nhất định sẽ đoạt lấy Hi Nhi. "Thuộc hạ thất trách, xin Đại hoàng tử trừng phạt.’’ Hình Phong quỳ xuống.
"Không sao, ta sẽ không phạt ngươi vì chút chuyện nhỏ này.’’ Hắn khoát tay, Hình Phong nhìn người trước mặt, là Tuyết Phi Văn đã cứu mạng hắn, cho nên mặc kệ là muốn hắn lên núi đao hay xuống biển lửa, hắn đều sẽ không oán hận một câu, "Hi Nhi…’’ Nghe được tên trong miệng Tuyết Phi Văn, Hình Phong nghe kỹ, là nàng ấy?
Cùng lúc đó, Tuyết Phi Bằng lại cảm thấy mình đã trở nên nhân từ rồi, Qúy Tinh nói rất đúng, nên hắn cũng bắt đầu chuẩn bị. Nhưng Qúy Tinh không muốn tham dự kế hoạch của hắn, hắn cũng không ép nàng, khi đánh giặc giúp một tay là được, tranh đấu chốn hoàng cung vẫn là hắn tự mình giải quyết.
"Tứ hoàng tử, không xong rồi, Trữ Tuyết cô nương xảy ra chuyện.’’ Vân Hạo chạy đến, Tuyết Phi Bằng phất tay, "An táng cho tốt.’’ Hắn biết Diệp Thiên sẽ đến lấy mạng nàng ta, dù sao nàng vốn chỉ là một con cờ của hắn, bây giờ con cờ đã phế, có người giúp hắn giải quyết, cớ sao lại không vui mừng.
"Vâng.’’ Vân Hạo lui xuống, ai cũng không đoán ra Tứ hoàng tử đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết thỉnh thoảng hắn sẽ độc ác, đôi khi lại nhân từ. Bây giờ hắn lộ ra bộ mặt tàn nhẫn, phụ hoàng, đừng trách hắn, mẫu phi chết thảm như vậy, sao câu đầu tiên Tuyết Phi Ngang nói lại có thể là mang đi, hắn có thể không hận không?
Cùng lúc đó, hoàng cung của Tử Nguyệt quốc, Tử Liên có nhu cầu tương đối mạnh ở phương diện kia. Chỉ làm nữ đế, khai chi tán diệp cho Tử Nguyệt quốc, nhưng thời gian trôi qua, nàng ta vẫn chưa sinh được người thừa kế, "Cút!’’ Nàng ta đạp người đè lên cơ thể mình, sao hắn có thể vọng tưởng để lại mầm mống trong người nàng ta chứ. Nàng ta chỉ thừa nhận mỗi Long Thiên Hạo, chẳng qua hắn rất thông minh, lần trước đến phút cuối lại rút ra ngoài, làm kế hoạch của nàng thất lại.
"Nữ hoàng, không thể cứ tiếp tục thế này, người cũng biết Tuyết Nguyệt quốc với chúng ta như hổ rình mồi.’’ Thị nữ thiếp thân bên cạnh mở miệng, "Linh Lan, em cũng cho rằng ta sẽ sợ bọn chúng ư?’’ Nàng ta không chỉ muốn Long Thiên Hạo mà còn muốn sinh con nối dõi cho hắn, một ngày nào đó nàng ta sẽ phong Long Thiên Hạo làm nam hậu, nếu như hắn không chịu, nàng ta không ngại để hắn làm hoàng thương, còn nàng ta làm hoàng hậu.
Linh Lan nhìn Tử Liên, sao nữ hoàng phải khổ thế này! Biết rõ ràng lòng Long tướng quân không ở bên nàng nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa, sớm muộn gì cũng có ngày, Long Thiên Hạo hại hết Tử Liên. "Linh Lan, em lui xuống đi.’’ Chỉ cần nhắc đến Long Thiên Hạo, nữ hoàng đều không nghe lọt tai, nàng cũng không muốn uổng phí nước bọt.
Tử Liên nhìn về xa, Long Thiên Hạo, hắn thật sự muốn đối địch với nàng sao? Biết rõ nàng ta không bỏ được hắn, vì sao hắn còn đối xử với nàng như thế! Trước đây ở buổi thọ yến của hoàng thượng Tuyết Nguyệt quốc, nàng ta vừa gặp đã yêu hắn rồi. Nhưng sao hắn vẫn không thích nàng, xem như nàng ta ngã vào người hắn cũng không ngoảnh lại nhìn.
"Tinh Nhi, sao muội lại nhìn tỷ như vậy?’’ Lâm Nhược Tịch bị Qúy Tinh nhìn chằm chằm thì sợ hãi trong lòng, còn Qúy Tinh thì đang suy nghĩ có nên nói chuyện Đường Tĩnh Thiên cho Lâm Nhược Tịch biết hay không. "Nhược Tịch, tỷ thích Long Thiên Hạo sao?’’ Không ngờ nàng lại hỏi vậy, Lâm Nhược Tịch sững sờ, nàng không biết.
"Vậy muội đổi lại, bây giờ tỷ còn cảm giác với Đường Tĩnh Thiên không?’’ Lâm Nhược Tịch cau mày, Đường Tĩnh Thiên? Qúy Tinh không nhắc hình như nàng đã quên mất, chẳng lẽ nàng thật sự thích Long Thiên Hạo rồi? Không đâu! Không đâu! "Tỷ…Tỷ không biết.’’ Đúng vậy, chính nàng cũng rối bời, hơn nữa Long Thiên Hạo không để ý quá khứ của nàng, nhưng nàng lại để ý, nàng không xứng với hắn.
"Tinh Nhi, có phải Đường Tĩnh Thiên xảy ra chuyện rồi không?’’ Nếu không sao Qúy Tinh lại vô duyên vô cớ nhắc đến hắn, Qúy Tinh nhìn nàng, nàng đã hiểu, "Hắn…Thật xin lỗi!’’ Qúy Tinh nói xin lỗi khiến Lâm Nhược Tịch sững sờ, nàng làm gì có lỗi với Lâm Nhược Tịch sao?
"Tinh Nhi, muội…’’ Qúy Tinh phất tay với nàng, "Ban đầu, muội không nên để tỷ cướp hôn.’’ Một câu nói ra lại nhận hết lỗi về mình, Lâm Nhược Tịch lắc đầu, "Không có, muội không hề có lỗi với tỷ, là tỷ, không nhận thức rõ ràng.’’ Lâm Nhược Tịch khóc.
"Nhược Tịch, cuộc sống sau này của tỷ, chỉ cần tỷ vui vẻ là được.’’ Qúy Tinh ôm lấy nàng, Lâm Nhược Tịch gật đầu, chẳng qua bây giờ nàng chưa thể tiến tới với người khác, bởi vì nàng sợ, sợ kết thúc không đẹp.
"Tinh Nhi, ăn cơm thôi.’’ Nam Cung Hi bưng thức ăn đến, Lâm Nhược Tịch và Qúy Tinh nhìn nhau một cái, đồng thời bật cười, "Hai muội cười cái gì?’’ Nam Cung Hi nhìn ý phục của mình, có vấn đề gì không? "Ha ha…Nam Cung Hi, huynh giả nữ nhân không phải đã nghiện rồi chứ?’’ Lâm Nhược Tịch sớm đã quên chuyện không vui, cười nhạo kẻ trước mắt.
"Lâm Nhược Tịch, muội đừng quá phận!’’ Có ý tốt đưa cơm đến cho các nàng, sao lại cười nhạo hắn, Qúy Tinh đứng một bên cười, Lâm Nhược Tịch nói không sai, "Ta…Ta nói sự thật, ha ha, Tinh Nhi có đúng hay không?’’ Lâm Nhược Tịch xoay đầu nói với Qúy Tinh, Nam Cung Hi nhìn nàng, sao Qúy Tinh lại cười hắn.
“Các muội… Các muội không thích thì đừng ăn!’’ Nói xong ném thức ăn xuống bàn rồi xoay người xông ra ngoài. Ở nơi xa, Long Thiên Việt vẫn chú ý đến doanh trướng của Qúy Tinh, không ngờ lại thấy Nam Cung Hi chạy ra ngoài, chẳng lẽ Hi Nhi chịu ấm ức? Không được! Hắn vội vã đuổi theo.
P/s: Từ giờ sẽ để Qúy Tinh và Lâm Nhược Tịch xưng hô với Nam Cung Hi thân thiết hơn, vì mối quan hệ giũa Qúy Tinh và Nam Cung Hi đã trở về như trước. Còn với nữ đế Tử Liên, cũng là một người đáng thương, nên mình thay từ ả thành nàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...