Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Editor: Mai Tuyết Vân

“Rầm’’ Một tiếng thật lớn, cửa bị nổ tung nát bươm, Triệu Trà Trà kinh ngạc, Nam Cung Hi cũng sửng sốt. Có phải nàng đã quá cực đoan hay không? Huống chi chuyện này là do Thủy Duyệt sơn trang, vốn không liên quan đến Thiên Lan sơn trang mà?  

Nghe thấy tiếng nổ, toàn bộ người ở bên trong đều chạy ra ngoài, có kẻ cầm đao, có người vung kiếm. Qúy Tinh mỉa mai nhìn đám người kia, lúc Đường Tiếu Thiên đi ra ngoài, vừa nhìn thấy người trước mắt đã lập tức sửng sốt. 

“Không biết Minh chủ đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa. Đây chính là Minh chủ phu nhân ư?’’ Ông ta khó hiểu nhìn Qúy Tinh. “Gọi Thủy Linh ra đây!’’ Đường Tiếu Thiên vừa nghe xong, đã nghĩ chẳng lẽ Thủy Linh lại chọc giận họ ư? 

“Hả! Ngươi là ai? Tìm bổn phu nhân có chuyện gì? Haizz! Tại sao ngươi lại làm cửa thành ra như vầy? Mau bồi thường cho ta.’’ Bây giờ nàng ta đang vui mừng đắc ý, bởi vì Đường Tĩnh Thiên tiếp nhận mẫu tử các nàng.

“Thật ư? Vậy trước tiên ngươi có thể bồi thường cho hai trăm mạng người của trấn Lâm Hương không?” Quý Tinh nói xong, nét mặt của Thủy Linh chợt thay đổi. Chuyện này sau đó nàng mới biết, hiện nay Hắc Bạch Song Sát đã chết rồi, người chết không thể đối chứng. Lại không ngờ được chúng còn để lại một cục diện hỗn loạn cho nàng ta.

“Cái gì? Hai trăm mạng người?” Lúc này, Đường Tiếu Thiên mới nghiêm túc, đây không phải là chuyện đùa, “Hỏi nhi tức* ngoan của ông đi.” Quý Tinh nhìn Thủy Linh. “Ngươi đừng có ngậm máu phun người!’’ Thủy Linh kích động trả lời. 

*nhi thức: con dâu

“Hả? Thật vậy sao? Thế người này ngươi có biết hay không?” Quý Tinh kéo nha hoàn kia ra. “Hương Nhi?” Đường Tiếu Thiên nhận ra nàng ta. “Đại tiểu thư, người cũng quá tàn nhẫn, sao lại có thể thuê sát thủ giết nô tỳ. Thật không ngờ mệnh nô tỳ còn lớn như vậy phải không?’’ Hương Nhi căm hận nhìn nàng ta chằm chằm. 


“Ngươi... Phụ thân, đừng nghe tiện nhân ấy nói bậy!” Thủy Linh nóng nãy, lúc này Đường Tĩnh Thiên cũng đi ra. Nhìn đám người trước mặt, không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào Lâm Nhược Tịch. “Nói bậy? Còn vật này thì sao?” Quý Tinh ném một vật ra, mọi người đều thở dốc kinh ngạc, ngay sau đó tất cả đều nhìn về phía Thủy Linh. 

“Sao chứ! Các ngươi dám ăn trộm lệnh bài của phụ thân ta!’’ Nàng ta chỉ tay vào Qúy Tinh hét lớn. ‘‘Là ta trộm? Đại tiểu thư Thủy Linh, tại sao không nói là ngươi trộm.’’ Thấy càng lúc càng có nhiều người lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Thủy Linh liền sốt ruột. 

“Chỉ dựa vào cái này mà cũng có thể gọi là chứng cứ sao?’’ Đường Tĩnh Thiên bước ra từ đám đông, Qúy Tinh chau mày: “Đường thiếu trang chủ muốn giúp nàng ta sao?’’ Đường Tĩnh Thiên không đáp lại, chỉ nhìn bọn họ. Tòng trong đám người đi ra, quý chuyện nhíu mày, “Đường thiếu Trang chủ là muốn giúp nàng rồi hả?” 

“Hai trăm mạng người không thể chết oan uổng! Nếu như Thiên Lan sơn trang các người che chở nàng ta, như vậy thì đừng trách ta.’’ Qúy Tinh nói ra những lời cay độc, Đường Tiếu Thiên vẫn không mở miệng, lúc nhìn thấy lệnh bài kia, là ông ta đã biết rồi, chỉ là ông nhất định phải giúp Thủy Linh. 

“Minh chủ phu nhân đang uy hiếp Đường gia? Người nên nhìn xung quanh một chút còn có rất nhiều người trong giang hồ ở đây.’’ Đường Tiếu Thiên mở miệng nói, Quý Tinh nhìn bọn họ: ‘‘Thật sao? Xem ra bọn họ cũng muốn giống như Minh chủ võ lâm tiền nhiệm.’’ Nàng thở dài, mọi người đều nghe thấy, cái gì? Chuyện này… ‘‘Đường trang chủ, chúng ta xin cáo từ trước.’’ Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả đều từ biệt ông ta. 

“Hừ! Người  trong giang hồ chẳng qua chỉ có thế, cái gì mà nghĩa khí chứ? Đối diện với sự sống chết của bản thân, cái gì cũng không quan trọng nữa.’’ Lâm Nhược Tịch mở miệng nói, Đường Tĩnh Thiên nhìn nàng, nàng nghiêng đầu nhìn lại. 

“Đúng vậy, Thiên Lan sơn trang khá lắm cũng chỉ chịu được hai ngày. Có muốn ta cho các người thêm vài ngày để cuốn gói hay không?’’ Nàng nói xong, Quan Nguyệt cũng xuất hiện: ‘‘Tiếu Thiên, cứ mặc kệ nàng ta đi, sơn trang này chính là huyết mạch của chàng mà. Thiên Nhi, mẫu thân sống cũng đủ lâu rồi, mẫu thân đã nhìn thấu lòng người, vì con ta mới làm như vậy. Thủy đại tiểu thư, mau mang theo tạp chủng của ngươi rời khỏi nơi này cho ta! Quan Nguyệt ta, không cần sự bố thí của các người.’’ Thủy Linh nghe xong, trắng xanh cả mặt. 

“Ái chà! Vẫn còn diễn được sao? Chẳng qua ta cũng rất bội phục các ngươi, nuôi tạp chủng cũng nuôi chu đáo như vậy.’’ Lâm Nhược Tịch liếc mắt nhìn bọn họ, bọn người Đường Tĩnh Thiên tái mặt. ‘‘Ngươi… Các ngươi đừng quá trớn!’’ Thủy Linh không biết phải nói gì, vốn đang vui mừng, sao bây giờ lại thành ra như vậy.


“Ngươi! Đều là tại ngươi! Lâm Nhược Tịch, thật ra ngươi luôn muốn ta sống không tốt đúng không?” Nàng ta chỉ vào mặt Lâm Nhược Tịch rồi hét lớn. “Ta ư? Thủy Linh! Đã làm chuyện sai trái còn không biết hối cải? Ngươi có biết, bọn A Cửu, huynh ấy vừa mới đến chúc mừng Qúy Triết, liền bị các người giết hại? Ngươi đã từng nhìn thấy hai trăm người chết hết chưa? Nói cho ngươi biết! Là ta đã nhìn thấy! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!’’ Lâm Nhược Tịch quát. 

“Thủy đại tiểu thư, ngươi không thừa nhận thì không có nghĩa là ngươi không liên quan, Hắc Bạch Song Sát đã chết, ngươi có biết họ chết thế nào không? Nói cho ngươi biết, Qúy Tinh ta đã thề, ta sẽ khiến kẻ đứng sau màn thảm sát ấy phải sống không bằng chết. chỉ cần là những ai có liên quan đế Thủy Linh ngươi, thì ta sẽ không bỏ qua!’’ Qúy Tinh tức giận, trừng mắt nhìn ả ta. 

“Không! Không phải là tại ta! Không phải là tại ta! Ta chỉ là muốn giết Lâm Nhược Tịch! Là bọn hắn! Bọn chúng giá họa cho ta.” Lúc này Thủy Linh như phát điên, không một ai giúp nàng, chính nàng lại một tên vô lại khi dễ còn sinh nhi tử ra, đẩy trách nhiệm lên đầu Đường Tĩnh Thiên. Chẳng qua cái chết của hai trăm người quả thật không phải nàng làm. 

“Hừ! Nếu như không phải là ngươi thuê bọn họ, cũng sẽ không có chuyện này, nói cho ngươi biết, đừng nghĩ thoát được tội!” Quý Tinh quyết tâm phải trừng phạt nàng ta.”Không, không phải, van cầu các ngươi, đừng làm liên lụy đến con ta?” Nàng ta mới vừa nghe được Qúy Tinh nói tất cả những ai có liên quan đến nàng đều không tha, người nàng ta nghĩ đến đầu tiên chính là nhi tử của mình. 

“Có vài câu ngươi đã từng nghe qua chưa? Lửa dữ đốt không hết, xuân đến mầm hồi sinh.” Thủy Linh hoảng sợ nhìn nàng, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, tất cả khí thế trước đây mất hết, còn Hách Liên Viên và Nam Cung Hi từ đầu đến cuối đều không hỏi một câu, bọn họ biết Qúy Tinh đang trút giận. 

“Minh chủ phu nhân, chúng ta và nàng ta không có quan hệ gì, nếu không phải ta bị bệnh, phu quân và nhi tử cũng sẽ không bị họ thao túng.’’ Qúy Tinh nhìn sang bọn họ “Hả? Không phải bọn họ đã hạ độc bà đấy chứ?’’ Nghe được lời của nàng..., Đường Tiếu Thiên và Đường Tĩnh Thiên mới có phản ứng, chuyện này họ chưa từng nghĩ ra. 

“Lão phu nhân, phu nhân bị trúng độc, không phải bị bệnh. Bởi vì loại độc kia do Thủy đại tiểu thư bỏ, mỗi lần tiểu thư nấu cái gì đó cho phu nhân dùng, sẽ thả một ít vào. Thuốc kia tạm thời không làm người mất mạng, nhưng nếu trong thời gian dài, vậy thì…’’ Hương Nhi vẫn một mực im lặng, lúc này mới lên tiếng, những người đứng nghe đều kinh hãi. 


“Thủy Linh, sao nàng có thể làm vậy?” Đường Tĩnh Thiên nắm lấy vạt áo của nàng ta, thì ra lúc mẫu thân ngã bệnh là vì chuyện như vậy. Khó trách chỉ có phụ thân của nàng ta mới có thể khắc chế bệnh tình của mẫu thân hắn. 

“Không, không phải vậy, Tĩnh Thiên, thiếp yêu chàng như vậy. Làm sao có thể làm như vậy, là ả ta vu oan cho ta.’’ Thủy Linh vừa khóc vừa kéo hắn, tất cả có thể là giả, nhưng chuyện nàng yêu Đường Tĩnh Thiên là thật. 

“Yêu ta? Ta không cần ngươi yêu, ngươi lập tức cút ra khỏi Thiên Lan sơn trang cho ta.’’ Tiếng cãi vả của bọn họ đánh thức Đường Lôi, đứa trẻ dụi mắt đi ra, “Phụ thân, mẫu thân, hai người cãi nhau ư?” Trong ấn tượng của nó, phụ mẫu chưa bao giờ bất hòa. 

“Ai là phụ thân của ngươi? Ta không phải phụ thân ngươi! Phụ thân của ngươi chính là kẻ lưu manh!” Đường Tĩnh Thiên hét lớn, Đường Lôi khóc nấc, sao phụ thân của nó lại thay đổi hung dữ như vậy? ‘‘Mẫu thân, phụ thân, không thích con.’’ Thủy Linh tiến đến ôm lấy đứa trẻ thật chặt. ‘‘Lôi Nhi ngoan, phụ thân không ghét con đâu, Đường Tĩnh Thiên, chàng có thể đừng làm tổn thương đến Lôi Nhi hay không?” Nàng cầu khẩn nhìn hắn.

“Này! Đã không phải máu mủ, còn đau lòng ư? Đau lòng sợ rằng phải là nhi tử thân sinh kia.” Quý Tinh lên tiếng, Lâm Nhược Tịch không ngờ nàng sẽ nói như vậy, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng.

“Cái gì? Phu nhân nói cái gì ruột thịt? Nhược Tịch, có phải là con hay không?” Câu hỏi này không phải của Đường Tĩnh Thiên, mà là của Quan Nguyệt, bà vốn đã không thích Thủy Linh, huống chi còn có đứa trẻ đó.  

“Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không có.” Lâm Nhược Tịch lên tiếng phủ nhận, Quý Tinh thở dài, xem ra nàng ấy không hề muốn trở về nơi này, cũng được, cứ tùy ý nàng ấy đi. Quan Nguyệt thất vọng nhìn Lâm Nhược Tịch, Đường gia bây giờ rối như tơ vò, đời trước rốt cuộc bà đã tạo nghiệt gì! Mà đời này lại hành hạ bà như vậy.  

“Chẳng lẽ đến một hài tử các người cũng không bỏ qua sao?’’ Thủy Linh lớn giọng. ‘‘Hài tử? Trẻ nhỏ mới sinh có được tính hay không? Ngươi có bỏ qua cho nó không?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, chỉ cần vừa nghĩ đến Qúy Niệm Sầu suýt chút nữa đã chết thì nàng không bình tĩnh được nữa, lời này nói ra khiến sắc mặt của Thủy Linh càng tái hơn. 

“Thủy Linh? Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta sẽ...  Từ từ chơi với ngươi.’’ Qúy Tinh đi tới bên người Thủy Linh, gằn từng chữ bên tai của nàng ta, Thủy Linh trừng to hai mắt: “Không! Đừng! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Nàng cuống quít dập đầu, “Nếu xin lỗi có tác dụng, thì cần gì đến quan viên làm gì.’’ 

“Mẫu thân, người làm sao vậy? Đừng dọa Lôi Nhi.” Đường Lôi ở một bên khóc không ngừng, nó không biết bọn họ đang làm gì, vì sao phụ thân không thích nó, mà mẫu thân của nó lại dập đầu trước người ta. “Người xấu! Các ngươi đều là người xấu!” Đứa trẻ kêu to, Qúy Tinh nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nó.


“Lôi Nhi! Con câm miệng lại! Không được phép nói lung tung!” Thủy linh vội vàng ngăn cản thằng bé, sợ nó chọc giận người trước mắt, đều là do nàng quá mức cưng chiều Đường Lôi, mới dẫn đến tính cách này của nó, sợ là khiến người ta không ưa nổi. 

“Quả nhiên là mẫu nào tử nấy, ngươi mau rời khỏi Thiên Lan sơn trang của chúng ta. Đứa trẻ này sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hại chết! Như vậy ngươi có vui được không!’’ Quan Nguyệt nói, bà không tính toán chuyện nàng ta hạ độc mình, còn mở một đường lùi cho Thủy Linh.

“Phụ thân, mẫu thân, van cầu hai người đừng đuổi con đi, Tĩnh Thiên, xem như nể mặt chúng ta là phu thê, có thể giữ mẫu tử thiếp lại không?’’ Nàng khóc lóc cầu khẩn, bởi vì một khi nàng bị đuổi ra ngoài, những người nàng đắc tội trước đây sẽ tìm đến gây phiền toái. Hơn nữa nàng còn trộm lệnh bài của phụ thân, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. 

“Đúng vậy, người ta nói phu thê vốn là đôi chim liền cánh, tai họa ập đến, đương nhiên là tự mình bay đi.’’ Lâm Nhược Tịch chê cười, nàng sớm đã nhìn thấu con người Đường Tĩnh Thiên. Thủy Linh nói không sai một điều, dầu gì bọn họ cũng từng là phu thê. 

“Thiên Lan sơn trang chúng ta không lưu loại người lòng dạ rắn rết như ngươi. Thủy đại tiểu thư, ta sẽ viết hưu thư cho ngươi, mau cút khỏi đây.’’ Đường Tĩnh Thiên quyết tâm muốn đuổi Thủy Linh đi, hắn bị cưỡng ép lâu như vậy, chẳng qua nhìn thấy Lâm Nhược Tịch, bọn họ thật sự không thể trở về được sao?

‘‘Hưu thư? À, ta nhớ ra rồi, viết thêm một bức cho ta.” Lâm Nhược Tịch đột nhiên nghĩ đến, Đường Tĩnh Thiên còn chưa chính thức đưa hưu thư cho nàng, cho nên hiện giờ nàng đòi hắn cái này cũng là hợp tình, dù sao nàng cũng sẽ không chung sống với hắn nữa. 

“Không cần, Tĩnh Thiên, chàng đừng đuổi chúng ta mà, ta sẽ sửa đổi, sẽ không làm những chuyện như vậy nữa.’’ Thủy Linh nắm lấy tay áo của hắn, khổ sở khẩn cầu. Đường Lôi ở bên cạnh đã khóc không thành tiếng. 

“Các ngươi, ai dám đuổi đi nữ nhi của ta!” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, lại là Thủy Lãnh Ngạo...

P/s: Đôi lời gửi cảm xúc khi edit chương này, ĐTT không đáng mặt đàn ông. Nói vậy thôi là cả nhà hiểu rồi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui