Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Ngày hôm nay mệt quá xá. Hai ngày nữa là chính thức tiến vào từ đường, Yến Hồng chỉ cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả bái đường thành thân nữa, có một đống việc cúng lễ cần kiểm soát, một dãy dài những cái tên phải đọc, một đống chú ý cần ghi nhớ…

Yến Hồng nằm sấp trên giường mềm giả chết, không muốn cục cựa. Cuối cùng vẫn ngọ nguậy bò dậy đi tắm.

Tắm xong thấy sắc trời tối dần, sắp đến giờ lên đèn rồi. Đông Phương Manh vẫn chưa về.

Cả ngày nàng bận rộn, gần như không có thời gian rảnh rang mà chăm sóc hắn, trong lòng không yên tâm, thoáng áy náy với hắn. Năng lực thích nghi với thế giới này của hắn đã tăng dần, ỷ lại vào nàng cũng từ từ giảm bớt. Nàng kiêu ngạo nhưng lại không kềm nổi mà lo được lo mất, y như bà mẹ già, haiz.

Manh Manh rất thích chơi cùng tiểu công chúa, nàng có sức sống và sự mới mẻ tươi trẻ nhanh nhẹn của thiếu nữ, hơn nữa luôn bày ra bộ dạng đại tỷ “có chuyện gì tỷ che chở đệ”. Khụ, đương nhiên những trò bọn họ chơi cũng… ngây thơ hơn ai hết, thường hay bất chợt tóm tráng đinh đi ngang qua góp vô cho đủ số chơi chim ưng cắp gà con, bịt mắt bắt dê, trốn tìm này nọ. Tuy rằng phần lớn thời gian Đông Phương Manh đều ở vị trí bị động chịu bắt có điều hình như hắn cũng rất vui vẻ làm chim ưng ngốc nghếch, lúc trốn tìm thì không được bao lâu đã bị tóm. Thỉnh thoảng Đông Phương Tề cũng nhập bọn, tuy rằng chẳng được bao lâu đã bị tiểu công chúa chọc tức bỏ đi.

Chẳng lẽ chơi trốn tìm, trốn trong góc nào đó lạc luôn rồi? Thằng nhóc này không biết đói sao…

Ra cửa viện nhìn thấy, vẫn chưa về. Yến Hồng cau mày, gọi Khả Nhân tới dặn: “Đi hỏi xem tiểu công chúa và Mộc thế tử đã về chưa?”

Khả Nhân vâng dạ đi ra.

Còn chưa thấy Khả Nhân quay về, Đông Phương Tề đã hấp tấp chạy tới.

“Nhị bá, có gặp tướng công không?” Yến Hồng vội vàng bước lên hỏi.


“Chính vì tới giờ còn chưa thấy Manh đệ nên mới đặc biệt tới hỏi đệ muội. Thập lục công chúa và Mộc tiểu thế tử tới giờ cũng không thấy bóng dáng đâu.” Đông Phương Tề nóng lòng như lửa đốt, với hiểu biết ít ỏi của Yến Hồng, hiếm khi hắn hoảng sợ như thế.

“Liệu có phải trốn trong góc khuất nào đó trong phủ không?” Tình huống kiểu đó thường hay gặp lắm, nhất là tiểu công chúa, đặc biệt thích trốn trong hòn giả sơn này, tủ trống trong phòng chứa củi này, trốn càng lâu nàng càng đắc ý.

“Chỗ nào cũng tìm hết rồi, không phát hiện. Vừa rồi canh cổng tới báo, nói khoảng giờ thân một khắc thấy tiểu công chúa và Mộc thế tử xuất hiện ở cửa sau, sợ là họ dẫn Manh đệ đi ra đường chơi rồi!” Tiểu công chúa này muốn đi dạo tới điên rồi, đáng tiếc người nàng muốn đi cùng thì không chịu, người chịu thì nàng ghét muốn chết. Một công chúa bướng bỉnh, một thế tử ngang ngược, hai tên này đều là yêu quái không chịu thiệt, nhưng mấu chốt là đệ đệ ngây thơ như dê con của hắn kia! Lỡ đụng phải kẻ xấu, hai tên vụng về từ hậu viện hoàng cung kia lại chỉ lo chơi thì…

Đông Phương Tề hoảng hồn với ý nghĩ của mình, càng nghĩ càng cảm thấy khủng khiếp, càng khủng khiếp càng cảm thấy có khả năng xảy ra, lại giống như cái đầu tàu hấp tấp chạy trở về, trước khi chạy chỉ quẳng lại một câu văng vẳng trong gió: “Đệ muội đừng sốt ruột, huynh dẫn người đi tìm.”

Yến Hồng cũng có phần lo lắng, không kịp nghĩ nhiều liền vào phòng thay bộ đồ đơn giản, chuẩn bị đi tìm họ.

Còn chưa ra tới cửa viện thì thấy Đông Phương Manh xồng xộc chạy vào.

Hai người tròn mắt nhìn nhau một hồi, Yến Hồng nhẹ nhõm, vẻ mặt nặng nề nhanh chóng biến thành gương mặt tươi cười ấm áp: “Manh Manh về rồi!” Nói rồi lui vào trong cửa một bước, vươn tay định kéo hắn vào.

Vẻ mặt Đông Phương Manh nhìn nàng rất kỳ quặc, lại nhìn đằng sau, dường như không hiểu gì đó, bộ dạng cực kỳ nghi hoặc. Xoắn xuýt nửa ngày hắn mới quay đầu lại, rốt cuộc vươn tay kéo nàng cùng vào phòng.

Vẻ mặt vẫn kỳ quái, tâm tình là lạ không diễn tả được, dường như làm hắn chấn động. Thái độ hắn khác thường, không nói câu nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm, chằm chằm, trong mắt đầy mờ mịt.

“Làm sao vậy? Sao hôm nay về trễ vậy?” Yến Hồng ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên đầu gối hắn, ngước mặt lên nhìn hắn.


Nhìn ngước thế này khiến vẻ mặt hắn càng lộ rõ sự kỳ lạ. Giống như là… bị cái gì đó đông cứng tư duy vậy, sự nghi hoặc hiện rất rõ, khiến Yến Hồng thật muốn biến thành người tí hon chui vào trong đầu hắn lật xem trí nhớ hắn, xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nóng nảy hỏng việc, rất hiển nhiên hắn còn chưa biết làm sao diễn tả ý nghĩ hoặc sự việc phức tạp một chút, hơn nữa nhìn bộ dạng hắn thế này chắc là chưa ăn gì rồi.

Cho hắn ăn no đã rồi nói.

“Đói không? Hồng Hồng đi nấu mì ăn, nhé?” Nghe xong ánh mắt hắn lóe lên, môi động đậy nhưng vẫn không nói gì, đột nhiên nhìn chòng chọc vào môi nàng, hết sức chăm chú.

Miệng nàng dính gì à? Yến Hồng vô thức sờ thử, không thấy gì hết. Ngước lên nhìn hắn thắc mắc, ánh mắt hắn… dời đến ngực nàng.

“Manh Manh, làm sao thế?” Yến Hồng bị nhìn tới hồ đồ, không thể không hỏi lại lần nữa. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không thích nên mới nôn nóng, lại không muốn nói với nàng?

Đột nhiên hắn vươn tay ra, chụp lên ngực nàng. Nàng tránh theo bàn năng, hắn mím môi không vui, tay vẫn cố chấp vươn tới, chụp lấy, nắm lấy.

Oái, hắn học cái… cái… động tác chòng ghẹo này từ đâu ra?

… Cách lớp quần áo, người vẫn chưa có cảm giác gì khác lạ, tay hắn cũng không dùng sức, sau khi nắm cũng không có động tác gì nữa, vẻ mặt… Yến Hồng sực nhớ lúc ở biệt trang hắn nghe nói móng vuốt mèo con rất mềm mại mà cứ đòi sờ thử, đến khi đạt được mong muốn rồi, dáng vẻ rất giống bây giờ.

Cho nên, bây giờ nàng biến thành con mèo rồi hả?


“Manh Manh.” Yến Hồng thử gỡ tay hắn ra lại bị hắn lừ mắt. Hơ, tính tình càng lúc càng lớn nha. Nhưng tư thế như vầy, thật tình nàng thấy làm sao ấy, đành phải kiên quyết gỡ tay hắn ra.

Vẻ mặt hắn lại trở nên mù mờ, nghiêng đầu, có vẻ như rất khó hiểu vì sao nàng lại chống cự, ánh mắt thoáng tủi thân.

“Manh Manh, hơ, ăn trước đã.” Nàng nghĩ nửa ngày cũng không biết nói sao với hắn, nàng là thê tử của hắn, hắn làm thế với nàng hoặc hơn nữa cũng là chuyện tất nhiên, chỉ là, hắn thật sự biết mình đang làm gì sao?

Dường như linh quang chợt lóe, nghĩ thông điểm mấu chốt, hắn buông cái vuốt sói ra, đổi thành kéo nàng đứng dậy, ôm vào lòng, ấn ngồi trên đùi hắn, hai đùi kẹp lại, vẻ mặt đắc ý một cách kỳ cục, dưới cặp mắt tròn xoe của nàng, lại chụp.

Đồ trời đánh nào dạy hư hắn?!

Yến Hồng không dám cục cửa, chỉ vì nàng vừa động đậy là hắn tức giận. Nhưng nàng có phải cục đá đâu, nàng cũng có cảm giác mà!!!

Giọng Khả Nhân vang lên bên ngoài: “Tiểu thư, cô gia về chưa?”

Yến Hồng sợ nàng nhìn thấy, vội vàng đáp: “Về rồi về rồi.” Oái, sao giọng khàn thế này, khụ, vội vàng hắng giọng, kéo tay hắn xuống, xoay sang lôi hắn đứng dậy, đỏ mặt nói: “Đi ăn mì đi.”

Lôi lôi, người không động đậy. Rõ ràng tính lì lợm của thiếu gia lại nổi lên rồi, hai má phồng như cái bánh bao, cố chấp nhìn đi chỗ khác, nhất quyết không nhìn nàng.

“… Chờ ăn mì xong, Manh Manh muốn làm gì… thì làm.” Thấy hắn bướng bỉnh không chịu, đành phải ký hiệp ước bất bình đẳng trước đã rồi tính. Nói không chừng ăn xong hắn đã quên rồi, Yến Hồng ôm bụng cầu may tự an ủi mình.

Lúc nấu mì, hắn một mực yên lặng ngồi cạnh bếp, nhìn ngọn lửa đỏ rực trên bếp, không biết đang nghĩ cái gì. Lúc hắn yên lặng, gần như không nhận ra hắn mắc chứng tự bế nặng. Đương nhiên, lúc hắn quậy lên càng nhìn không ra.


Nấu mì xong, gọi hắn hoàn hồn, bày biện bát đũa trên bàn nhỏ trong bếp xong, gọi hắn lại ăn mì. Lúc hắn ăn mì hình như rất gấp, hơi vội vã, mặc kệ nóng nuốt một miếng thật to, kết quả bị nóng phải nhổ hết ra, nước mắt lưng tròng.

Yến Hồng xót ruột rót nước lạnh cho hắn uống, hắn nghe lời uống mấy ngụm song vẫn nhìn nàng hết sức đáng thương, thè đầu lưỡi ra, giống y chang con cún xù muốn được yêu thương.

Cả buổi tối nay liên tục chịu kích thích, cuối cùng Yến Hồng cũng khôi phục lại bình thường, sán lại thổi thổi miệng hắn: “Phù phù, phù phù sẽ không nóng nữa.”

Kết quả phù chưa được mấy cái, hình như hắn sực nhớ ra cái gì, không cần phân trần gì hết, đầu lưỡi liếm môi nàng, từng chút từng chút một, y chang cún con, khiến Yến Hồng đứng ngồi không yên.

Cuối cùng hai người vẫn quấn lấy nhau, môi lưỡi quấn quít, từ từ quên thời gian, hơi nóng từ hai bát mì cũng dần dần nguội mất.

Yến Hồng nhẹ nhàng xoa đôi môi hơi sưng, liếc gò má và đôi mắt có phần mông lung của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó rung động, choáng váng, khiến nàng hoa mắt, có hơi… khó thở.

Vội vàng đứng dậy bưng mì đi hâm lại, lại bỏ vào nước lạnh một hồi, không nóng không nguội, độ ấm vừa phải. Hắn mơ mơ màng màng ăn xong, ngẩn ngơ nhìn nàng.

Gấp gáp hít sâu một hơi, gắng gượng hồi phục tinh thần, Yến Hồng gọi người vào thu dọn, vội vàng dắt hắn về phòng. Hình như hắn cứ mải nghĩ gì đó, nàng gọi hắn đi tắm rửa cũng không nghe lọt. Đành phải nhân lúc hắn đang mơ màng, vội vàng giúp hắn tắm lẹ, nàng có linh cảm, nếu không tốc chiến tốc thắng, không chừng hắn lại làm ra cử chỉ kinh hồn nào nữa.

Phù, thở phào một hơi, tắm rửa mà cứ như đánh trận, toàn bộ quá trình tinh thần nàng căng thẳng vô cùng, sợ hắn lại nhớ tới “mười tám sờ [27]”. Cầm khăn khô lau tóc cho hắn, đầu óc xoay chuyển không ngừng, không biết có phải bị bọn thập lục công chúa dẫn ra ngoài thật không nữa, đi làm cái gì, sao lúc về lại thất thường thế này. Không được, phải đi hỏi xem có chuyện gì!

Vừa chuẩn bị đứng dậy lại bị hai cánh tay túm eo chặt cứng, ngã nhào vào vòng tay quen thuộc. Hắn vừa tắm xong, cả người mát mẻ dễ chịu, khiến nàng không nỡ đứng dậy.

Nhưng rất nhanh, nàng lại hoảng sợ, bởi vì hắn hắn hắn, hắn đang cởi quần áo nàng!

[27] Nguyên gốc là thập bát mạc (十八摸), một điệu dân ca mang ý khiêu khích của Trung Quốc, mỗi nơi lại có một dị bản khác nhau. Ở đây ta để nguyên nghĩa thô của nó ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui