Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Rốt cuộc Mộc Vũ Phi vẫn bại lộ hành tung.

Tuy rằng biệt trang chiếm diện tích rất lớn nhưng địa điểm hoạt động của hắn cũng chẳng được mấy chỗ, đụng trúng công chúa chỉ là chuyện sớm muộn. Ngược lại công chúa thấy bộ dạng như gặp quỷ của hắn, cực kỳ khinh bỉ lừ mắt: “Lần sau thi văn, nhớ đừng viết “ghen tị” thành “bụng gà” [25]!”

Phải nói công chúa này cũng là kiểu giết người không thấy máu, nhè ngay chỗ đau của người ta mà đâm, Mộc Vũ Phi tức giơ chân: “Tại ta viết quá nhanh, không chú ý kiểm tra!” Mặt đỏ bừng bừng, còn căng thẳng nhìn Yến Hồng một cái, sợ Yến Hồng càng không coi hắn ra gì.

Công chúa phẩy tay, lạnh lùng hỏi: “Vậy ‘Dục Gia Chi Tội, Hà Hoạn Vô Từ’ viết thành ‘Ngư Hà Chi Chủy, Hà Phạn Bất Cật’ [26], ngươi giải thích sao đây?”

“Xin lỗi.” Yến Hồng nhịn hết được, kéo Đông Phương Manh chạy tới một góc cười như điên, Mộc thế tử này tài thật đấy! Đông Phương Manh thấy nàng cười run hết cả người, còn tưởng nàng bị lạnh, tốt bụng ôm nàng vô lòng, cho nàng mượn ngực ủ ấm. Công chúa nhìn mà hâm mộ không thôi, cái tên Đông Phương tiểu nhị kia cũng săn sóc nàng được như thế thì hay quá, khụ.

Trong tiếng ầm ỹ ồn ào nói nói cười cười, rốt cuộc đến ngày mười hai tháng mười hai, Công phủ nghênh đón sinh nhật mười tám tuổi của Đông Phương Manh.

Mới sáng sớm Đông Phương Manh đã trùm cái áo lông công yêu thích lên người. Vốn hắn còn định mặc áo gấm đỏ sau khi thành thân cất lại, bị Yến Hồng khuyên can hết lời mới thôi, bằng không một lát nữa mọi người thấy chắc chắn cười vỡ bụng. Nàng không muốn hắn biến thành trò cười thứ hai ở biệt trang sau Mộc Vũ Phi đâu.

Sáng sớm Yến Hồng đã len lén làm một cái bánh kem sinh nhật ba tầng, trên cùng còn dùng trái cây nặn thành hình búp bê đầy màu sắc dương dương đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, đại biểu cho Đông Phương Manh, trên mặt bánh cũng dùng tương hoa quả viết mấy chữ ‘Chúc Đông Phương Manh Sinh Nhật Hạnh Phúc, Luôn Luôn Vui Vẻ’. Kem là mấy ngày trước nàng tới nhà tá điền mua sữa bò tươi mới vắt về lên men, thử mười mấy lần mới làm ra mùi vị chính cống, dù sao điều kiện nơi này quả thật thiếu hụt, mấy đóa kim hoa mới ngửi mùi đều nuốt nước miếng, chừng sau ăn sản phẩm thất bại, ăn tới muốn ói.

Mộc Vũ Phi tính ăn vụng mấy lần đều bị Yến Hồng đuổi đi. Ngược lại công chúa tranh thủ ăn được một lần, khen không dứt miệng, nói thẳng đến ngày sinh nhật Đông Phương Manh nhớ chia cho nàng một miếng lớn, to thật to, để nàng ăn cho đã mới được.

Hôm nay sinh nhật, tâm tình Đông Phương Manh cực kỳ vui vẻ, chủ yếu là gặp người nào cũng nghe người đó nói: “Chúc Manh Manh (Manh thiếu gia) sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng như hôm nay, năm nào cũng như hôm nay.” Câu này sáng sớm khi thức dậy Yến Hồng đã nói với hắn rồi, lúc ấy Yến Hồng cười rạng rỡ lắm, hắn biết đấy là câu nói hay. Tuy rất nhiều người không quen (= = hạ nhân Công phủ hắn gặp không biết bao nhiêu lần vẫn không nhớ), hắn cũng không để ý họ, nhưng nghe xong mím môi càng vui vẻ, lúm đồng điếu luôn hiện ra, ai nhìn cũng biết tâm tình hắn vui vẻ thế nào.


Quà của Đông Phương Ngọc và Đông Phương Tề đã đưa từ sớm rồi. Lão Công gia tặng mấy con vịt con bằng gỗ tử đàn, Đông Phương Manh cầm xong tò mò nhìn bọn Tiểu Cường nửa ngày, vẻ mặt kinh ngạc. Lão phu nhân tặng một cái chăn thêu đầy chữ phúc, do bà tự tay may thêu từng mũi một, hiển nhiên đã chuẩn bị rất lâu rồi. Đông Phương Manh thì không sao nhưng Yến Hồng có thể nhận ra lòng yêu thương con tha thiết từ trong đó, hết sức cảm động, giúp hắn cất lại đàng hoàng.

Ngay cả Hoằng Nhất đại sư, sau khi hay tin cũng đích thân tới tặng ngọc bội đã được chiếu sáng trên đại hùng bảo điện, có điều ông chỉ dừng lại một lát, mỉm cười thần bí thưởng thức Yến Hồng một chút liền đi, nói là tục sự đã xong, muốn đi vân du bốn bể, mặc cho Công gia phu nhân nằn nì giữ lại lâu thêm thế nào, phẩy tay áo, không lưu luyến rời đi.

Mộc Vũ Phi tặng một cái cửu liên hoàn bằng ngà voi, bởi vì có một ngày hắn bi thương phát hiện, công phu gỡ nhanh cửu liên hoàn mà hắn vẫn tự hào bại trong tay người hắn vẫn cho là đồ ngốc Đông Phương Manh. Đông Phương Manh mở cửu liên hoàn trong thời gian hắn không thể theo kịp, hơn nữa cách mở mỗi lần đều khác nhau. Hắn ngửa mặt lên trời thét dài ‘Đã Sinh Phi, Sao Sinh Manh’ này nọ, không thể không cam bái hạ phong, còn tặng vòng cửu liên hoàn mình thích nhất trong bộ sưu tập cho Đông Phương Manh. (Bà con cứ xem như triều đại này cũng có Tam Quốc Diễn Nghĩa đi, diễn tả rõ ràng hơn há!)

Khiến người ta tò mò nhất là quà tặng của Yến Hồng và công chúa. Yến Hồng thì mãi không thấy lấy ra, còn công chúa lấy quà ra lại không cho mọi người xem, thần thần bí bí gói ghém kín mít, mọi người căn bản không kịp nhìn đó là cái gì. Mà Đông Phương Manh cũng rất nghe lời, nàng bảo hắn không được cho ai nhìn, hắn liền chạy đi giấu ở chỗ không ai tìm được. Thế nên mọi người càng tò mò hơn, đã thế công chúa còn không ngừng khoe khoang: “Hề hề, chắc chắn các người không đoán ra là cái gì đâu, ta thuận tay dắt từ trong rương bảo bối nhất của thái tử ca ca đấy, á không, là tìm được, bảo bối tuyệt thế nhá!”

Đông Phương Tề nghe mà nhíu mày, thái tử là đồng môn với hắn, đương nhiên hắn biết sở thích quái đản của thái tử, có thể bị tên kia xem là bảo bối thì không bình thường nổi…

Thật ra Yến Hồng chuẩn bị hai món quà, một món là cái bánh kem ba tầng siêu bự kia, món còn lại, nàng muốn tặng riêng cho Đông Phương Manh, là thứ nàng cho rằng cực kỳ quan trọng, cần sự chứng kiến của cả hai mới giao cho đối phương. Thế nên hiện giờ, thấy mọi người đều hăm he muốn nhìn quà của nàng, nàng cười, vỗ tay, để năm đóa kim hoa giơ cao hộp bánh kem bưng vào.

Vừa mở ra, mọi người sững sờ, mùi bơ sữa thơm lừng khiến mũi mọi người bận tíu tít, hình dạng đẹp đẽ độc đáo, trang trí tinh xảo khiến mắt mọi người cũng mở to hết cỡ. Công chúa đã ăn qua bán thành phẩm không khép miệng lại được, ngày hôm trước nàng đã ăn rồi, rõ ràng chỉ là bánh ngọt màu vàng thôi, tuy mùi vị rất ngon nhưng không đẹp thế này…

“Hồng nhi, con thật sự khiến chúng ta bất ngờ quá…” Công gia phu nhân cũng không ngừng tán thán.

Nhân vật chính Đông Phương Manh chạy thẳng tới muốn ôm bánh kem vô lòng, bị Đông Phương Tề nhanh tay lẹ mặt cản lại, bị hắn ôm kiểu đó, ai mà ăn được nữa. Tuy nói đồ ăn đẹp như thế hắn làm thị độc của thái tử cũng chưa thấy bao giờ, đẹp tới mức không nỡ ăn nhưng cũng không thể để tiểu đệ phá hủy được…


Yến Hồng tiến lên kéo Đông Phương Manh đang giãy dụa trong lòng Đông Phương Tề, giật tay hắn nói: “Manh Manh, phải dùng dao cắt ăn nha. Manh Manh là thọ tinh, để Manh Manh cắt được không?”

Thế này Đông Phương Manh mới dừng lại, ngơ ngáo theo nàng đi lấy dao dài đặc biệt chuẩn bị, miệng còn không ngừng lầm bầm: “Bánh, cắt.”

“Khoan khoan, Y Nhân, Khả Nhân, đi lấy đĩa và muỗng lại đây, à đúng rồi, còn mấy cái nĩa vài ngày trước ta bảo quản sự Tiểu Lâm làm nữa, lấy cả lại đây luôn, ăn bánh kem phải dùng thứ đó mới thú vị.” Yến Hồng một tay túm bàn tay rục rịch của Đông Phương Manh, một bên sai nhóm nha đầu.

Đợi đĩa muỗng đầy đủ, lại bày mọi người cách ăn ra sao, Yến Hồng liền thả tay Đông Phương Manh ra, xem hắn định cắt bánh kem thế nào.

Trước khi cắt bánh, hắn tò mò thò ngón út ra móc một miếng kem cho vô miệng, quay đầu nhe răng cười với nàng: “Ngọt.” Yến Hồng biết, cái hắn gọi là ngọt, ý là thích, là vui vẻ. Bèn gật đầu, hắn lại quay đầu lại, chuẩn bị động thủ.

Công gia, phu nhân và Đông Phương Tề đều khẩn trương nhìn hắn chằm chằm, Yến Hồng âm thầm cảm thấy bọn họ thật đáng yêu, mặc kệ cắt thành hình gì đều không chê cả. Không ngờ hắn cắt mấy đường, thế mà chia bánh kem tầng trên cùng thành tám phần đều đặn, chí ít nhìn cực kỳ đều, không thấy khác biệt gì cả. Yến Hồng nghĩ bụng, đáng tiếc không có thiết bị đo lường, bằng không nhất định đo thử…

Mộc Vũ Phi không hổ được công nhận là đồ tham ăn, hoàn hồn lại trước tiên, hỏi Yến Hồng: “Ăn được không?”

Yến Hồng cười nhìn Đông Phương Manh: “Manh Manh, có thể ăn rồi đó.”

Đông Phương Manh chớp chớp mắt, thông minh nhổ búp bê hoa quả gắn ở trên cùng xuống đặt qua một bên, bắt đầu từ tầng trên cùng cẩn thận chuyển từng miếng từng miếng bánh kem vào đĩa, động tác tỉ mỉ này hắn làm có vẻ rất ổn, cứ như đã làm vô số lần, thực tế thì đây là lần đầu tiên hắn thử.


Miếng thứ nhất bỏ lên đĩa đàng hoàng, hắn đặt qua một bên, chuyển tiếp miếng thứ hai. Mộc Vũ Phi muốn lên lấy ăn bị Đông Phương Tề cản lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn muốn xem đệ đệ chia làm sao.

Chuyển xong tầng bánh nhỏ nhất, Đông Phương Manh mới bưng hai đĩa, đưa đến trước mặt Công gia, phu nhân, mím môi nói: “Cha, mẹ, bánh, ăn.” Hắn vẫn cố chấp gọi tất cả điểm tâm hình tròn ăn được là bánh.

Vành mắt Công gia và phu nhân phút chốc đỏ hoe, kích động cầm lấy nói: “Ngoan, con ngoan, cha mẹ ăn.” Đông Phương Tề ngồi bên nhìn, mắt cũng đỏ lên, có điều Mộc Vũ Phi cho rằng hắn tức giận vò Đông Phương Manh không đưa cho hắn đầu tiên mới thế, xì, tranh với cha mẹ cái giề! (= = tưởng ai cũng tham ăn như hắn…)

Yến Hồng cũng bất ngờ, xem ra ngày thường tuy Đông Phương Manh không thể hiện nhưng trong lòng cũng biết Công gia phu nhân tốt.

Miếng thứ ba đưa cho Mộc Vũ Phi, người này vênh váo hết chỗ nói nhìn mọi người một lượt, đặc biệt đến chỗ Đông Phương Tề thì ánh mắt khoe khoang thấy rõ. Mặt Đông Phương Tề trơ khấc, có điều công chúa tỉ mỉ quan sát thấy khóe môi hắn co giật…

Tiếp đó miếng thứ tư, thứ năm, thứ… bắt đầu chia cho năm đóa kim hoa, thấy không đủ lại chạy đi cắt tầng thứ hai, vẫn chia thành tám phần. Thành thử trong năm người, Tập Nhân bị chia cuối cùng rất may mắn được miếng to nhất, làm Mộc Vũ Phi la ầm lên: “Của nàng lớn hơn ta!”

Mọi người nhất tề khinh bỉ: “Ngươi không phục thì làm coi!”

Hắn cười khì chạy tới trước mặt Đông Phương Manh, Đông Phương Manh không buồn để ý, lại dời hai miếng to qua một cái đĩa lớn đưa cho thập lục công chúa, xem ra hắn nhớ kỹ công chúa hùng hồn tuyên bố muốn ăn miếng to đây. Công chúa nuốt nước miếng, hùng dũng dùng nĩa găm một miếng cho vào miệng, ngâm nga một tiếng: “Ôi, ăn ngon ghê…”

Đông Phương Tề sốt ruột lắm rồi, đệ đệ yêu dấu luôn thích bỏ qua hắn, hu, hắn cũng cần đệ đệ yêu thương che chở mà… ngoài mặt vẫn cười nhát, nhìn kỹ sẽ thấy, nụ cười đó còn cứng đờ trên mặt.

Đông Phương Manh quay đầu nhìn, Công gia phu nhân ăn sắp xong rồi, không do dự đưa thêm hai miếng lớn nữa, tiếp đó rốt cuộc cũng chia cho Đông Phương Tề một miếng. Làm huynh trưởng không dễ mà, thiếu chút nhỏ lệ anh hùng ngay tại trận.


Chia xong tầng thứ hai, trong tay Yến Hồng vẫn không có miếng nào. Ánh mắt mọi người nhìn nàng không khỏi mang theo chút đồng tình. Thật ra bản thân Yến Hồng không ưa ăn ngọt, nhất là loại bơ sữa siêu béo này, nàng cảm thấy mình ăn sẽ bị độc chết. Có điều thấy mọi người gần như ai cũng có phần, riêng mình thì tay không, trong lòng cũng có chút để ý.

Tầng thứ ba Đông Phương Manh không cắt, vạch ra thêm một vòng vừa khéo quanh hàng chữ chúc mừng sinh nhật Yến Hồng viết trước đó, cũng không biết hắn cố ý hay vô tâm, không hề phá hỏng cái này. Hắn quay đầu lấy búp bê trái cây, lại kéo tay Yến Hồng, ngồi trước bàn, vây lấy tầng bánh lớn nhất dưới cùng này, trực tiếp cầm muỗng múc một miếng bơ sữa trắng trắng, kiên định đưa tới bên môi nàng.

Yến Hồng theo bản năng há miệng ăn, bởi vì miếng kem quá lớn, miệng nàng chứa không hết lại thêm động tác hắn hơi vụng về, bị dính một ít lên mặt. Yến Hồng còn chưa kịp lau đi, hắn đã há miệng liếm, liếm sạch sẽ gọn gàng, liếm xong cười nói: “Ngọt.”

Toàn bộ buồn bực trước đó của Yến Hồng bay sạch sẽ, chỉ còn lại gương mặt đỏ như tôm luộc…

Sau dường như hắn cảm thấy ăn kiểu này càng ngon hơn, muỗng nào cũng đòi đút nàng, sau đó liếm mút trên mặt nàng, thuận tiện bình phẩm.

Kết quả cuối cùng, mọi người trợn mắt há mồm, mắt nổ đom đóm, nàng ăn ngọt tới phát ngấy, bụng thiếu chút thì nứt…

Buổi tối, trước khi đưa quà của mình, Yến Hồng vô tình lật thấy món quà thần bí của công chúa dưới chăn. Hỏi Đông Phương Manh có thể khui ra không, được hắn đồng ý rồi, Yến Hồng tò mò mở ra nhìn, lập tức xung động muốn hộc máu, chỉ thấy cái thứ được gói nhiều lớp khăn tơ tằm kia, chính là mấy bức tranh ngòi bút mạnh mẽ tinh tế, đủ màu sắc tươi đẹp mà sinh động như thật… xuân cung đồ!!!

Thập lục công chúa trong truyền thuyết, quả nhiên không giống người thường…

[25] Ghen tị (嫉妒 – đọc là jí dù), bụng gà (鸡肚 - đọc là jī dù) ^^

[26] Dục gia chi tội hà hoạn chi từ nghĩa là muốn đổ tội cho người khác thiếu gì chứng cứ. Còn câu bị Mộc Vũ Phi cải biên là tôm cá vô miệng mắc gì không ăn ^^. Mấy từ đó đọc gần gần giống nhau, ta làm biếng phiên ra quá.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui