Phu quân minh vương của ta

Ngọc Ngưng và Bạch thị đã chuẩn bị quà từ rất sớm, phía Quận chúa Hoa Dương không thiếu kỳ trân dị bảo, vì vậy Ngọc Ngưng chỉ chuẩn bị hai món đồ quý giá là hai chuỗi anh lạc đeo cổ bằng vàng ròng. Những món còn lại đều là y phục và giày dép Ngọc Ngưng và Bạch thị tự tay may tặng cho hai đứa bé. Bởi vì không biết giới tính của bé con nên mỗi màu hai người đều may một ít. Ngọc Ngưng và Bạch thị rất khéo tay, khả năng may vá thêu thùa không kém gì tú nương giỏi nhất trong kinh thành nên y phục được làm ra đều vô cùng tinh xảo.
 
Khi họ đến thăm Quận chúa Hoa Dương, người của các gia tộc khác trong kinh thành cũng đều đến cả, nhưng lần này người đến chủ yếu là người trong tôn thất, có quan hệ thân thiết với Lý phủ hơn một chút.
 
Khi Ngọc Ngưng và Bạch thị đến, nha hoàn của Lý phủ dẫn bọn họ đi về phía trước, vừa đi nha hoàn vừa nói: “Quận chúa sinh được đại tiểu thư và tiểu công tử, lão phu nhân rất vui, tất cả mọi người trong phủ ai ai cũng được hưởng phúc khí của Quận chúa, đều được ban thưởng. Những người hầu hạ bên cạnh Quận chúa lại càng được thưởng nhiều hơn.”
 
Ngọc Ngưng và Bạch thị nhìn nhau mỉm cười, Bạch thị nói: “Quận chúa lương thiện và rộng lượng như vậy, đương nhiên là sẽ đông con nhiều phúc.”
 
Sau khi đi qua một cửa nữa, ba người vẫn còn đang nói chuyện thì một nam tử anh tuấn mặc y phục màu lam đậm, tóc được cố định bằng ngân quan ở đối diện bước tới, sau lưng nam từ còn có hai người hầu đi theo. Nha hoàn vừa thấy người này đã vội vã cúi người hành lễ, nói: “Trần Vương thế tử.”
 
Trần Vương thế tử Triệu Đình đã nhìn thấy Ngọc Ngưng từ xa.
 
Lần này hắn ta đến Lý phủ chính là vì để gặp được Ngọc Ngưng. Dạo gần đây Triệu Đình cũng có nghe nói đến chuyện Ngọc Ngưng thân thiết với Quận chúa Hoa Dương. Chẳng qua Ngọc Ngưng là nữ tử nên Triệu Đình vẫn luôn không có cơ hội gặp nàng. Lần này hắn ta muốn đến thử vận may, không ngờ lại có thể thật sự gặp được Ngọc Ngưng.
 
So với lần gặp nhau trước đó, Ngọc Ngưng càng xinh đẹp hơn, gương mặt chỉ to bằng bàn tay non mềm như thể vắt được ra nước, hai con ngươi đen tuyền tựa Hắc Diệu Thạch. Đôi mắt nàng to tròn, như được phủ một tầng sương mù, cứ mỗi lần ánh mắt uyển chuyển lay động là lại như thể xin được yêu thương. Triệu Đình liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngọc Ngưng, dời xuống đôi môi hồng nhạt mềm mại của nàng, xuống chút nữa là thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của Ngọc Ngưng. Ngọc Ngưng mặc một chiếc váy ôm ngực màu vàng tơ, xương quai xanh tinh tế, bộ ngực như ẩn như hiện, khiến người khác không khỏi nghĩ nhiều.
 
Ngọc Ngưng cảm thấy không thoải mái trước ánh nhìn của Trần Vương thế tử, dùng quạt tròn che từ cổ trở xuống, hờ hững nói: “Thế tử.”
 
Triệu Đình nhìn Ngọc Ngưng không chớp mắt. Hắn ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, đã đi hết một lượt các thanh lâu trong kinh thành, cũng đã từng vung tiền như rác cho các hoa khôi, đương nhiên Triệu Đình cũng đã gặp vô số tiểu thư khuê các ở kinh thành, nhưng không ai có thể so được với tư sắc của Ngọc Ngưng. Dù là Nghiêm Tình Lam vẫn luôn được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Triệu Đình cũng ghét bỏ sự nhiệt tình thái quá của nàng ta, trên gương mặt luôn có cảm giác hung dữ, chứ không khiến người khác ảm thấy thư thái thoải mái như nước giống Ngọc Ngưng.
 

Triệu Đình nói: “Là Ngọc Ngưng muội muội sao? Lâu rồi không gặp, để hôm nào ta nói với mẫu phi một tiếng, mời muội qua nhà ta uống trà ngắm hoa.”
 
Ngọc Ngưng mỉm cười khách khí: “Được.”
 
Nhìn thấy khóe môi Ngọc Ngưng nhếch lên nở một nụ cười nhẹ, Triệu Đình cảm thấy tê dại đến tận xương tủy, hắn ta nhìn chằm chằm vào Ngọc Ngưng, không nỡ rời đi.
 
Ngọc Ngưng nói: “Quận chúa Hoa Dương vẫn đang ở chờ chúng ta, xin cáo từ trước.”
 
Triệu Đình ngơ ngác tại chỗ hồi lâu, đến khi hắn ta hoàn hồn lại thì Ngọc Ngưng đã đi xa, không nhìn thấy bong rồi.
 
Trên đường đi, Ngọc Ngưng nhớ đến ánh mắt háo sắc vừa rồi của Triệu Đình khi nhìn mình, cảm thấy có chút ghê tởm. Nàng thật sự rất ghét người khác nhìn mình như vậy, nhưng cái tên Trần Vương thế tử thô lỗ này lại chẳng nhìn ra được, còn sắp chảy cả nước bọt đến nơi.
 
Bạch thị nói: “Đó là Trần Vương thế tử à?”
 
Nha hoàn gật gật đầu: “Vâng, hôm nay Trần Vương phi và Định Vương phi cũng tới, có tận bốn vị Vương phi nương nương tới cơ ạ.”
 
Mặc dù Quận chúa Hoa Dương chỉ là Quận chúa, nhưng lại tôn quý hơn nhiều so với những công chúa do phi tần có địa vị thấp sinh ra, gần như không có nhà nào không muốn thân thiết với Quận chúa Hoa Dương.
 
Bạch thị thì lại không thấy ánh mắt Trần Vương thế tử nhìn Ngọc Ngưng có gì không đúng, nam tử trẻ tuổi luôn yêu thích sắc đẹp, Ngọc Ngưng lại là mỹ nhân hiếm có khó tìm, bị nhìn như thế cũng là điều bình thường. Bà nói: “Thế tử quả là người anh tuấn lại có tài.”

 
“Đúng vậy.” Nàng ta là nha hoàn trong Lý phủ nên cũng biết được khá nhiều chuyện, nàng ta nói: “Có không ít tiểu thư trong kinh thành thích Trần Vương thế tử, chỉ riêng việc chọn thế tử phi thôi mà Trần Vương phi đã phải sứt đầu mẻ trán rồi.”
 
Nàng ta vừa dứt lời thì đã đến nơi ở của Quận chúa Hoa Dương, Trần Vương phi và Định Vương phi đều ở đây thật, Lý mẫu cũng ở đây. Ngọc Ngưng bước vào, thấy Lý mẫu đang bế một đứa bé trên tay, một nha hoàn ở bên cạnh bế đứa còn lại.
 
Đứa bé được quấn trong lớp tã lót dày nên nàng không nhìn thấy mặt.
 
Lý mẫu nhìn thấy Ngọc Ngưng và Bạch thị đến, cười tươi đến mức nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra: “Bạch di nương, Ngọc Ngưng, hai người tới rồi à.”
 
Ngọc Ngưng cười nói: “Quận chúa sinh hạ tiểu thư và tiểu thiếu gia, ta đương nhiên muốn tới để lấy may rồi.”
 
Lý mẫu nói: “Chúng ta mới là người may mắn, lúc trước nếu không phải nhờ có ngươi, ta đã chẳng thể nhìn thấy hai đứa bé này rồi. Mau tới đây xem xem.”
 
Ngọc Ngưng bước lên nhìn đứa bé đang nằm trong lòng Lý mẫu, bởi vì bé con được bọc rất kín nên chỉ nhìn thấy mặt, không nhìn ra được là nam hay nữ. Đôi mắt đứa bé vẫn đang nhắm lại, hai cánh môi nho nhỏ non nớt khẽ mấp máy, làn da hồng phấn, trông nhỏ vô cùng, cũng không được tính là đẹp lắm.
 
Đây là lần đầu tiên Ngọc Ngưng nhìn thấy một đứa bé nhỏ như vậy.
 
Nàng khẽ sờ tay đứa bé, thật sự trông nhỏ vô cùng, vừa nhỏ lại vừa mềm, trông rất đáng thương. Bởi vì là sinh đôi nên hai đứa bé nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.

 
Lý mẫu nói: “Bây giờ các nét vẫn chưa rõ ràng, một thời gian nữa đứa bé này sẽ ngày càng xinh đẹp hơn, chắc chắn sẽ giống như Quận chúa.”
 
Trần Vương phi và Định Vương phi ở bên cạnh cũng phụ họa: “Quận chúa Hoa Dương là mỹ nhân hiếm có trong kinh thành, sau khi tiểu thư lớn lên chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như Quận chúa.”
 
Quà của Ngọc Ngưng và Bạch thị đã đưa cho nha hoàn từ lúc vào phủ, nha hoàn nói: “Lão phu nhân, người xem, Bạch di nương và Ngọc Ngưng cô nương còn may y phục cho tiểu thư và thiếu gia của chúng ta nữa này.”
 
Trần Vương phi và Định Vương phi đều nhìn vào bọc đồ trên tay nha hoàn, bọc đồ được mở ra để trên giường, lộ ra từng bộ y phục nho nhỏ được gấp gọn.
 
Hai vị Vương phi đều là người từng trải đời, ăn mặc lộng lẫy tinh xảo, không biết những bộ y phục này có phải tự tay Ngọc Ngưng và Bạch thị may hay không, nếu như thật sự là hai người họ làm thì họ quả thật rất có tay nghề. Vải vóc đều là tơ lụa thượng hạng, mềm mại mịn màng, bóng loáng giống như da thịt thiếu nữ, rất thích hợp cho trẻ con mặc. Lý gia không thiếu kỳ trân dị bảo, Lý mẫu cũng có thể nhìn ra được Ngọc Ngưng và Bạch thị đã tốn không ít công sức.
 
Bà ấy nói: “Các cô nương trẻ tuổi đều thích đi chơi, vậy mà ngươi lại chịu tốn công tốn sức may cho hai đứa bé này nhiều y phục như vậy, hai đứa chúng nó chắc chắn sẽ rất thích.”
 
Quận chúa Hoa Dương được Ngọc Ngưng cứu, trong mắt Lý mẫu hai đứa bé này cũng là nhờ có phúc khí của Ngọc Ngưng mới chào đời được. Lý mẫu biết Ngọc Ngưng mang lại may mắn cho nhà mình, bèn để Ngọc Ngưng đặt tên cho hai đứa bé, nói không chừng chúng nó có thể bình an lớn lên. Chỉ sinh con thôi thì chưa đủ, có không ít đứa bé không sống được đến khi thành niên thì đã bị bệnh gì đó cướp đi tính mạng, có thể bình an lớn lên vẫn hơn. Bà ấy nói: “Ngưng nhi, ngươi đặt tên cho hai đứa bé này đi.”
 
Ngọc Ngưng kinh ngạc, nói: “Bây giờ đặt tên có phải hơi sớm quá không, thêm vào đó tiểu nữ cũng không biết chữ, chỉ sợ không đặt được tên nào hay.”
 
Lý mẫu nói: “Tính mạng của hai đứa bé này là do ngươi cứu, dù là tên gì, hai đứa nó sẽ cũng cảm kích ngươi.”
 
Nghe Lý mẫu nói vậy, Ngọc Ngưng cũng không tiện từ chối nữa, nàng chưa từng đọc sách, đương nhiên không tìm được điển cố gì đó trong sách để đặt tên, chỉ có thể tự mình suy nghĩ. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Ngọc Ngưng nói: “Bây giờ đặt tên thì sớm quá, chi bằng tiểu đặt nhũ danh cho hai bé con, tên chính thức thì vẫn phải cần Thái hậu hoặc là lão phu nhân, Lý đại nhân, Quận chúa đặt, ta chỉ là một vãn bối, không thể vượt mặt được.”
 
Nàng nói: “Tiểu thư gọi là Thục Nhi, thiếu gia gọi là Thiện Nhi, Quận chúa hiền thục, lão phu nhân cũng thường làm việc thiện, phúc đức mọi người tích được sẽ đồng hành cùng hai đứa bé này.”

 
Lý mẫu cười nói: “Tên này rất hay, Ngưng Nhi, ngươi thông minh thật đấy.”
 
Đứa bé được Lý mẫu bế trong tay là Thục Thư Nhi, được nha hoàn bế ôm trong lòng là Thiện Ca Nhi, Lý mẫu để Ngọc Ngưng bế một đứa. Đây là lần đầu tiên Ngọc Ngưng bế trẻ con, dù đã được bọc tã rất chặt, Ngọc Ngưng cũng có thể cẩm nhận được đứa trẻ bên trong rất mềm, giống như không có xương vậy, nàng bế rất cẩn thận, sợ mình sẽ làm đứa bé gãy làm đôi.
 
Sau khi ôm đứa bé một lúc, Ngọc Ngưng mới hỏi giờ Quận chúa đã tỉnh lại chưa, có tiện gặp người khác không, nha hoàn bèn dẫn nàng đến gian phòng Quận chúa đang ở.
 
Bên trong gian phòng được đốt hương thoang thoảng, sạch sẽ gọn gàng. Khi Ngọc Ngưng tiến vào, bên trong còn có hai phu nhân lớn tuổi đứng bên giường Quận chúa. Nha hoàn nhỏ giọng nói với Ngọc Ngưng: “Người mặc y phục màu tím chính là mẫu thân của Quận chúa, Đoan Vương phi, người còn lại là Tĩnh Vương phi.”
 
Ngọc Ngưng khẽ gật đầu.
 
Nha hoàn bên trong đương nhiên cũng nhìn thấy Ngọc Ngưng, bèn nói với Quận chúa Hoa Dương: “Ngọc Ngưng cô nương tới rồi ạ.” 
 
Ngọc Ngưng bước tới, cúi người hành lễ: “Đoan Vương phi, Tĩnh Vương phi, Quận chúa.”
 
Đoan Vương phi đã nghe Quận chúa Hoa Dương nhắc đến Ngọc Ngưng từ lâu, với ân nhân đã cứu nữ nhi của mình bà ấy đương nhiên vô cùng cảm kích: “Ngọc Ngưng cô nương, lại đây ngồi đi.”
 
Trong tay bà ấy đang bưng canh sâm, đích thân bón cho nữ nhi.
 
Đây là lần đầu Quận chúa Hoa Dương sinh con nên hôm qua đã chịu không ít khổ cực, nhưng đã là nữ nhân sinh con thì làm gì có ai không khổ. So với những người khác, Quận chúa Hoa Dương không được coi là bị giày vò, cũng không khó sinh, hai đứa bé đều thuận lợi ra đời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận