Chờ Liễu phu nhân rời đi, Ngọc Ngưng lại trở về phòng ngồi xuống.
Bạch thị nói: “Hiện giờ phu nhân đối xử khách khí với chúng ta hơn nhiều, liệu có phải do nể mặt Quận chúa Hoa Dương không?”
Ngọc Ngưng khẽ gật đầu.
Bạch thị nghĩ ngợi một hồi lại nói: “Con tuyệt đối không được đắc ý quên mình, Quận chúa nhiều việc, cũng có nhiều mối quan hệ, chúng ta không thể cứ để Quận chúa bảo vệ mãi được. Dù sao phu nhân cũng là chủ mẫu, dù Quận chúa có lợi hại đến đâu, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta. Nếu như con làm sai gì trước mặt phu nhân, hiện giờ bà ấy không nói, chờ một thời gian nữa thấy con và Quận chúa ít qua lại, chắc chắn sẽ tính nợ cũ, tìm con gây phiền phức.”
Ngọc Ngưng nói: “Phu nhân không thích con, dù con làm gì bà ấy cũng đều không thích, dù không phạm phải sai lầm gì cũng sẽ áp đặt lỗi sai cho con mà thôi. Nương, người không cảm thấy sống ở Hầu phủ quá khổ sao, người có muốn chuyển ra ngoài sống không?”
Từ trước đến nay Bạch thị chưa từng có suy nghĩ như vậy, bà vẫn luôn sống thận trọng qua ngày, một chút suy nghĩ to gan cũng chẳng có. Nghe được những lời này của Ngọc Ngưng, Bạch thị kinh ngạc nói: “Điều này...”
“Điều này sao có thể chứ?” Bạch thị nói: “Nương là người của Hầu gia, dù Hầu gia có nhiều nữ nhân hơn nữa, cũng chẳng thiếu ta, nhưng bảo ông ấy để ta ra ngoài, chắc chắn ông ấy sẽ không vui. Hơn nữa, dù có chuyển ra ngoài rồi, chúng ta có thể đi đâu được chứ? Hai mẹ con ta ở kinh thành không có chỗ dựa, không có chỗ đặt chân, tùy tiện tìm một nơi nào đó để ở, e là sẽ bị hàng xóm xung quanh chèn ép và đồn đoán.”
Ngọc Ngưng nắm lấy tay Bạch thị: “Nương, nếu như những chuyện này đều có thể giải quyết được, người có bằng lòng ra ngoài sống cùng con không? Hai người chúng ta ở trong một trạch viện lớn, mua vài nha hoàn nhũ mẫu thân thể khỏe mạnh, kể từ đó không bao giờ phải chịu sự ghẻ lạnh và chỉ trích của phu nhân nữa. Người có muốn không? Con chỉ lo rằng người luyến tiếc phụ thân.”
Sao Bạch thị lại luyến tiếc Nam Dương Hầu được chứ, thật ra bà chẳng có bao nhiêu tình cảm với ông ta cả.
Ban đầu khi mới bước chân vào Nam Dương Hầu phủ, Bạch thị trẻ trung xinh đẹp, Nam Dương Hầu vô cùng sủng ái bà, Liễu phu nhân đố kỵ với sắc đẹp của Bạch thị, cố tình làm khó, hãm hại bà, có mấy lần Nam Dương Hầu đều bảo vệ Bạch thị trước mặt Liễu phu nhân.
Lúc đó, chắc có lẽ Bạch thị thích Nam Dương Hầu thật. Nhưng sau đó trong phủ lại có người mới, Nam Dương Hầu cũng thường đi thanh lâu.
Ngọc Ngưng được Bạch thị một tay nuôi lớn, Ngọc Ngưng thích sạch sẽ như vậy, Bạch thị cũng là một nữ nhân thích sạch sẽ. Bà thường ngửi thấy mùi của nữ nhân khác trên người Nam Dương Hầu. Có những lúc, Nam Dương Hầu chạm vào những nữ nhân ở thanh lâu, sau khi trở về chẳng cả thèm tắm đã muốn cưỡng ép Bạch thị, trong lòng bà cũng thấy ghê tởm chết đi được.
Sau đó Ngọc Ngưng ra đời, sinh thần của nàng không tốt lắm, ai cũng nói Ngọc Ngưng có số khắc phụ, Nam Dương Hầu nghe những lời gièm pha của Liễu phu nhân, suýt chút nữa đã lấy mạng Ngọc Ngưng. Bạch thị nhát gan yếu đuối cả một đời, cũng chỉ có duy nhất lần đó đứng ra bảo vệ đứa con của mình, giữ được tính mạng cho Ngọc Ngưng.
Sau nữa, ông ta để bà và Ngọc Ngưng cùng nhau trải qua những tháng ngày khốn khó.
Nhưng bà có thể làm gì được?
Trước giờ Bạch thị vẫn không được tự nắm quyền quyết định trong tay, từ nhỏ bà đã được người nhà dạy rằng, nữ tử phải hiền lương thục đức, phải tam tòng tứ đức, phục tùng nam nhân, ở nhà phải nghe lời phụ thân và huynh trưởng, sau khi xuất giá phải nghe theo trượng phu và nhi tử. Sau đó gia đình gặp phải biến cố, lâm phải đại nạn, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên bị truyền đi truyền lại rồi dâng đến tay Nam Dương Hầu phủ. Khoảng thời gian đó, Bạch thị đều nhẫn nhục chịu đựng.
Thoát khỏi Nam Dương Hầu, có thể có một nơi yên tĩnh, cùng nữ nhi sống những ngày bình yên, cũng là điều Bạch thị mong muốn.
Chỉ là trước khi Ngọc Ngưng đưa ra chủ ý này, ngay cả nghĩ bà cũng không dám nghĩ. Sao bà có thể rời khỏi Nam Dương Hầu phủ được đây? Một nữ tử yếu đuối như mình sao có thể sống cùng nữ nhi được? Những điều này Bạch thị không dám nghĩ tới.
Bạch thị nói: “Những điều này, sau này nương cũng sẽ suy nghĩ xem. Phụ thân con, ông ấy... ông ấy trước giờ đều chẳng quan tâm đến con, sau khi con ra đời, thậm chí còn chẳng ôm con lấy một cái. Những năm nay ta chỉ có thề thầm than mình số khổ. Nếu như có thể ra ngoài, không phải ở trong Hầu phủ này thì nương rất sẵn lòng.”
Ngọc Ngưng gật đầu.
Bạch thị khẽ vỗ tay Ngọc Ngưng: “Con có thể gả vào một nhà tốt, sau này không bị người khác ức hiếp, nương có chịu khổ nữa cũng đáng giá.”
Bà chỉ nghĩ rằng Ngọc Ngưng không muốn gặp lại đám người Liễu phu nhân nên mới nảy ra chủ ý hoang đường này thôi.
Ngọc Ngưng không muốn nói nhiều cho Bạch thị biết, dù sao hiện giờ mới được một nửa, còn một nửa nữa vẫn chưa hoàn thành, chờ đến lúc thật sự có thể ra ngoài, nàng sẽ nói với Bạch thị.
Hôm sau, hạ nhân của Bình Tây Hầu phủ đến Nam Dương Hầu phủ.
Liễu phu nhân cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mới biêt là Bình Tây Hầu phu nhân gửi thiếp mời, nói là hôm đó ở bên ngoài gặp được Ngọc Ngưng và Quận chúa Hoa Dương, cảm thấy Ngọc Ngưng trông rất ôn hòa hiền hậu, muốn mời Ngọc Ngưng và tiểu thư dòng chính Ngọc Nguyên cùng đến Bình Tây Hầu phủ chơi. Nếu như Liễu phu nhân có thời gian thì cũng có thể đi cùng.
Những năm trước Nam Dương Hầu vào Bình Tây Hầu cũng qua lại với nhau nhiều, nhưng dạo gần đây quan hệ của hai nhà nhạt dần. Bình Tây Hầu phu nhân là tiểu thư khuê các, phụ thân là học sĩ Hàn Lâm Viện, gia thế trong sạch, rất được Hoàng đế sủng ái. Bình Tây Hầu ở trong triều thuận lợi mọi bề, như cá gặp nước, giỏi hơn Nam Dương Hầu nhiều.
Bình thường, Bình Tây Hầu phu nhân sẽ không để ý đến Nam Dương Hầu phu nhân. Tính tính của hai người bất đồng, Bình Tây Hầu phu nhân khá lạnh lùng kiêu ngạo, có khí chất cao ngạo, còn Nam Dương Hầu phu nhân lại có tác phong quá giống con buôn, vậy nên Bình Tây Hầu phu nhân không thèm để ý đến Nam Dương Hầu phu nhân.
Liễu phu nhân nhìn thấy Ngọc Ngưng vừa ra ngoài đã gặp may mắn, trong lòng đương nhiên là chua xót vô cùng.
Những quý phu nhân trong kinh thành đều không hề dễ kết giao, kết quả là sau khi Ngọc Ngưng ra ngoài, chỉ cần gặp phải người nào đó là người ta đều có ấn tượng tốt về nàng.
Mặc dù trong lòng bà ta đố kỵ, thậm chí còn rất khó chịu, nhưng lại không gọi Ngọc Ngưng đến giáo huấn.
Ngọc Ngưng giờ đã khác xưa, dù trong lòng Liễu phu nhân có chua xót đến đâu, coi thường Ngọc Ngưng đến đâu, nhưng sau khi nhìn thấy Ngọc Ngưng, vẫn phải khách khí với nàng hơn nhiều.
Ngọc Nguyên nghe nói Ngọc Ngưng đợi mời đến Bình Tây Hầu phủ, nàng ta cũng ầm ĩ đòi đi bằng được.
Bình Tây Hầu phu nhân thấu tình đạt lý, khí chất cao quý, là một trong những phu nhân được nhiều cô nương trẻ tuổi kính ngưỡng nhất. Mặc dù Ngọc Nguyên không biết gì về Bình Tây Hầu phu nhân, nàng ta cũng chẳng phải kính ngưỡng từ trong nội tâm, nhưng đám người Triệu Tuyết Nhàn thường nói chuyện về Bình Tây Hầu phu nhân, Ngọc Nguyên cũng mong mỏi được gặp Bình Tây Hầu phu nhân.
Hiện giờ Bình Tây Hầu phủ nhân chủ động mời Ngọc Ngưng, trong lòng Ngọc Nguyên chua loét.
Liễu phu nhân vẫn còn tức giận về những lời nói hôm trước của Ngọc Nguyên, nghe Ngọc Nguyên nói vậy, bà ta châm chọc: “Người ta cố ý mời Ngọc Ngưng, cũng chẳng phải mời con, con đi hóng hớt làm gì? Chọc tức đại phu khiến đại phu bỏ đi, vết thương trên đầu còn chưa lành hẳn, con còn dám ra khỏi cửa nữa à?”
Ngọc Nguyên bị Liễu phu nhân chọc tức phát khóc, làm ầm ĩ một trận.
Liễu phu nhân hoàn toàn thất vọng về Ngọc Nguyên, chỉ muốn nhanh chóng tìm một mối hôn sự để gả nàng ta đi.
Dù sao đứa nữ nhi lòng lang dạ sói khiến bà ta phải hao tâm tổn trí này, bà ta cũng không muốn nữa.
Khi Ngọc Ngưng biết tin còn có chút khó hiểu. Hôm đó nàng không hề gặp được Bình Tây Hầu phu nhân. Nếu như gặp được thật, chắc chắn Quận chúa Hoa Dương sẽ nói chuyện với người ta.
Nàng chỉ gặp mỗi Vãn Hà. Quận chúa Hoa Dương cũng có nói cho Ngọc Ngưng nghe về thân phận của Vãn Hà. Thật ra cũng chẳng phải tai to mặt lớn gì, chỉ là một tiểu thiếp xuất thân thanh lâu, có dung mạo xinh đẹp lại có chút thủ đoạn mà thôi.
Quận chúa Hoa Dương chẳng hề có thiện cảm với loại tiểu thiếp lẳng lơ, ỷ được sủng ái suốt ngày ức hiếp người khác này.
Ngọc Ngưng cũng không thích nghe ngóng mọi chuyện, chỉ nghe Quận chúa Hoa Dương nhắc đến một lúc, sau đó chuyện này cũng dần trôi qua.
Hôm nay nghe nói Bình Tây Hầu phu nhân mời mình, trực giác của Ngọc Ngưng nói cho nàng biết, chuyện này có gì đó không đúng lắm.
Nàng gọi Quân Dạ đến, hỏi ý kiến hắn.
Quân Dạ cũng biết tối hôm đó mình đã bắt nạt Ngọc Ngưng rất thảm, sau khi nghe Ngọc Ngưng hỏi, hắn mới nói: “Người mời nàng đến không phải là Bình Tây Hầu phu nhân, mà là nữ nhân hôm đó nàng gặp phải.”
Ngọc Ngưng cảm thấy nữ nhân đó rất kỳ lạ: “Ta cũng đâu có gây sự với nàng ta, đang yên đang lành nàng ta mời ta qua đó làm gì?”
Ngón tay Quân Dạ khẽ búng lên trán Ngọc Ngưng: “Ngốc.”
Ngọc Ngưng bị hắn búng đau, nàng cau mày nói: “Đau lắm đấy!”
Quân Dạ loại xoa trán cho nàng: “Bản thân đắc tội người ta, còn không biết mình đã đắc tội chỗ nào, nàng nói xem mình có ngốc không?”
Ngọc Ngưng nhớ đến chiếc hộp ngọc đựng phấn kia.
Nàng túm lấy y phục của Quân Dạ: “Sau khi ta qua đó, nàng ta sẽ làm gì?”
“Bổn vương không thể dự đoán được chuyện của nàng.” Quân Dạ từ trên cao nhìn nàng, dáng vẻ đáng thương khi ngẩng đầu lên của nàng giống hệt như một chú hồ ly nhỏ đang xin ăn vậy, hai mắt long lanh ngấn nước, trông vô cùng xinh đẹp: “Nhưng nữ nhân này tâm địa độc ác, thủ đoạn thâm độc, Bình Tây Hầu phu nhân chính là do nàng ta hại chết.”
Ngọc Ngưng sửng sốt: “Nàng ta xuất thân thanh lâu, không quyền không thế, phụ thân của Bình Tây Hầu phu nhân là đại học sĩ Hàn Lâm. Nàng ta hại chết Bình Tây Hầu phu nhân, Hàn Lâm gia sao có thể để yên cho nàng ta được?”
“Bình Tây Hầu phủ xảy ra chuyện gì, Hàn Lâm phủ sao có thể biết được hết? Đơn cử như Nam Dương Hầu phủ, một tiểu thiếp bị một tiểu thiếp khác hại chết, nàng có biết cụ thể mọi chuyện không?” Quân Dạ nói: “Trong mắt người đời, nữ nhi xuất giá như bát nước đổ đi, người đó sống thế nào, người ngoài không thể biết hết được. Hơn nữa, hai nhi tử Bình Tây Hầu phu nhân sinh đều nhậm chức ở ngoài, nữ nhi cũng đã xuất giá rồi.”
Ngọc Ngưng vẫn cảm thấy tò mò: “Bình Tây Hầu phu nhân sinh cho Hầu gia mấy người con, con cái đều đã lớn hết rồi, sao ông ta lại nỡ để tiểu thiếp hại chết thê tử mình chứ?”
Quân Dạ nhếch khóe môi: “Phần lớn nam nhân đều rất bạc tình, bọn họ chỉ yêu thích nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, với bọn họ, thê tử kết tóc với mình chỉ là gánh nặng thôi.”
Ngọc Ngưng nghĩ đến Liễu phu nhân, với Nam Dương Hầu, chắc hẳn Liễu phu nhân cũng là thê tử kết tóc với ông ta, còn Bạch thị là di nương bị thất sủng, còn chẳng được tính là thê tử, chỉ là một tiểu thiếp đã được chơi chán mà thôi.
Quân Dạ khẽ vỗ đầu nàng: “Yên tâm, bổn vương khác với bọn họ.”
Hai tai Ngọc Ngưng đỏ lên: “Đương nhiên là ngươi khác với bọn họ rồi.”
Quân Dạ khẽ bóp dái tai mềm mại của Ngọc Ngưng, thấp giọng nói: “Tiểu thiếp đó có rất nhiều chiêu trò, Bình Tây Hầu thần hồn điên đảo vì nàng ta, đừng nói là nàng ta giết người, dù có muốn ông ta quỳ xuống thì ông ta cũng bằng lòng.”
Trong lòng Ngọc Ngưng cũng bắt đầu cảm thấy ghê tởm Bình Tây Hầu, cảm thấy Bình Tây Hầu phu nhân quá đáng thương, vì nam nhân này sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng chúng nên người. Kết quả là đến tuổi trung niên, con cái đều đã thành tài, nam nhân này lại bị nữ tử trẻ tuổi mê hoặc, quên đi tình nghĩa xưa kia giết hại bà ấy.
Quân Dạ nói: “Bổn vương không làm nổi những chuyện thấp kém đê hèn như vậy, nhưng nếu như nàng muốn bổn vương giết người vì nàng, bổn vương cũng rất sẵn lòng.”
Ngọc Ngưng vươn tay lên che đôi môi mỏng của Quân Dạ: “Ngươi là tốt nhất, đừng có so sánh mình với nam nhân xấu xa đó. Ta... Ta sẽ không để ngươi giết người, ta muốn ngươi sống thật tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...