Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Ngọc Ngưng nhìn xuống đầu gối của mình, Quân Dạ đưa tay lên xoa nhẹ: “Đau à?”
Nàng khẽ gật đầu.
Quân Dạ nói: “Để nàng đau một lần nàng mới nhớ lâu được.”
Ngọc Ngưng ôm lấy cánh tay Quân Dạ, lông mi khẽ cụp xuống, trông vừa ngây thơ lại vừa đáng thương.
Quả thật khiến người ta cảm thấy không nỡ tổn thương nàng.
Quân Dạ nói: “Hiện giờ nhận sai cũng vô dụng, ngoan ngoãn quỳ đi.”
Ngọc Ngưng biết ban đêm Quân Dạ mạnh mẽ đến nhường nào, hắn quả thật có thể để nàng quỳ nguyên một đêm không nghỉ, nhưng nàng yếu ớt như vậy, thật sự không thể chịu nổi.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Ngọc Ngưng nói: “Để hôm khác có được không?”
Quân Dạ ấn nàng xuống giường: “Trước giờ nàng chẳng bao giờ chịu nhớ lâu cả, để hôm khác chỉ sợ nàng sẽ quên mất mình đã bị người khác ức hiếp, lại đi lên để người ta tiếp tục ức hiếp mình.”
“Ta... Ta đâu có...” Vành mắt Ngọc Ngưng ửng hồng: “Ta đâu có thích người khác ức hiếp mình...”
Giường nàng ọp ẹp, giường nhỏ của Ngọc Ngưng vốn cũng chẳng chắc chắn gì, không biết là được làm bằng loại gỗ gì, nhưng dù sao cũng không phải là gỗ tốt. Lần trước sau khi Quân Dạ sửa lại, vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bị hỏng nữa, nhưng lúc này lại bắt đầu kẽo cà kẽo kẹt.
Tiếng kẽo kẹt của chân giường không hề dễ nghe, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy bực bội khó chịu.
Vành mắt Ngọc Ngưng càng đỏ hơn, nước mắt trong veo lăn dài trên gò má trắng mịn của nàng, thấm vào chăn đệm, chóp mũi nàng cũng ửng hồng, trong lòng cảm thấy vừa chua xót lại vừa cay đắng.
Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “Xin... Xin lỗi...”
Quân Dạ giữ cổ tay nàng, dừng lại hỏi: “Sao lại xin lỗi?”
Ngọc Ngưng cảm thấy mình đã khiến Quân Dạ thất vọng, nàng làm gì cũng không tốt, cái gì cũng không biết làm. Nàng ở thế yếu, lại không dám phản kháng, chỉ biết hưởng thụ những lợi ích mà hắn mang lại, chứ không có chút báo đáp nào. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nếu như nàng cứng rắn hơn một chút, có thể bảo vệ bản thân, cũng sẽ không khiến hắn thất vọng đến vậy.
Trong lòng Ngọc Ngưng ngập tràn sự tự trách, nói không ra lời, nghẹn ngào hồi lâu lại quyết định cắn chặt góc gối.
Mái tóc đen như mực của Quân Dạ xõa tung, lúc này hắn không đeo mặt nạ, con ngươi có lẫn mài đỏ sẫm, trên gương mặt tuấn mỹ tà mị của hắn có chút tức giận: “Đồ ngốc, nếu nàng không nói ra, sao bổn vương có thể biết được suy nghĩ của nàng chứ?”
Trái tim Ngọc Ngưng tê dại trước những lời hắn nói, cả người cũng có cảm giác khó tả. Tâm trí nàng hoàn toàn bị Quân Dạ chiếm giữ, một góc gối bị nàng cắn chặt, nàng cảm thấy răng mình hơi đau nhức.
Quân Dạ vươn tay xoay cằm nàng lại, nhấc nàng lên, để nàng ngồi tựa lưng vào ngực mình.
Ngọc Ngưng nắm chặt lấy ga trải giường, các đốt ngón tay mảnh khảnh đều tái xanh, khóe mắt nàng vẫn còn đỏ hoe: “Ta sợ ngươi thất vọng về ta.”
Quân Dạ thấy Ngọc Ngưng như vậy cũng khó chịu, hắn ôm Ngọc Ngưng vào lòng, để nàng ngồi đó, vươn tay lau nước mắt còn vương nơi khóe mắt nàng. Quân Dạ nói: “Bổn vương quả thật rất thất vọng.”
Nhóc con này còn vô dụng hơn cả thỏ, lúc sốt ruột thỏ còn biết cắn người, nàng lại chỉ biết khóc.
Quân Dạ nói: “Người khác có ý định hại nàng, nàng chưa từng nghĩ đến việc trả thù sao? Hử? Để bọn chúng bị thiên đao vạn quả, không có kết thúc tốt đẹp, nàng ở bên cạnh nhìn bọn chúng bị giày vò, để bọn chúng xin lỗi, cầu xin nàng. Nàng chưa từng nghĩ đến những điều này sao?”
Ngọc Ngưng tựa trán vào vai Quân Dạ.
Nàng quả thật chưa từng nghĩ đến. Từ nhỏ đến lớn, những gì Bạch thị dạy nàng toàn là an phận thủ thường, tử tế với người khác. Dù kể cả có Quân Dạ, hắn có thể giúp nàng rất nhiều, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc để Quân Dạ giúp nàng xả giận, ức hiếp người khác.
Nếu như nàng cứ ỷ thế Quân Dạ ức hiếp người khác, vậy thì cũng có khác gì Ngọc Nguyên với Liễu phu nhân ỷ mình địa vị cao ức hiếp nàng đâu. Liễu phu nhân xấu xa, sao nàng lại phải vì một người xấu mà khiến bản thân mình cũng trở nên xấu xa cơ chứ.
Điều Ngọc Ngưng muốn là Quân Dạ bình an, bản thân bình an và Bạch thị bình an.
Có thể cả đời này nàng không thể trở thành một người khí thế bất phàm khiến người khác cảm thấy không thể với tới, kính nể khiếp sợ. Ngọc Ngưng chỉ muốn được là bản thân, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn, không gây sự với người khác, cũng mong người khác đừng đến gây sự với mình.
Quân Dạ nghe nàng lầm bầm, giọng của tiểu cô nương vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, xen lẫn tiếng nức nở. Nàng ôm lấy Quân Dạ, nói những lời chỉ hai người có thể nghe được.
Những lời Ngọc Ngưng nói không làm Quân Dạ mềm lòng, cũng giống như việc Quân Dạ không thể dạy Ngọc Ngưng trở thành một người có thể dễ dàng sống sót và ít bị chịu thiệt hơn vậy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Hai người vốn đã ở hai thái cực, một người được suối nguồn nuôi lớn, còn một người lại tắm máu để trưởng thành.
Sau khi Ngọc Ngưng gặp được Quân Dạ đã ít chịu khổ hơn hồi trước nhiều rồi. Sau này khi hai người càng ngày càng tốt, chắc chắn nàng có thể rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, cũng sẽ không qua lại với đám người Liễu phu nhân nữa.
Quân Dạ nói: “Nghe những lời giải thích của nàng, bản vương vẫn cảm thấy thất vọng, đồ ngốc nghếch.”
Ngọc Ngưng dụi mắt: “Ta đâu có ngốc...”
Quân Dạ ấn nàng vào lòng, Ngọc Ngưng cau mày, bỗng cắn chặt lấy mu bàn tay mình, cả người mềm nhũn, suýt chút nữa ngất trong lòng Quân Dạ.
“Thích bị bắt nạt như vậy thì cứ để bổn vương bắt nạt nàng đi.” Quân Dạ liếc nhìn tiểu mỹ nhân bé nhỏ trong lòng mình: “Còn khóc nữa sẽ để nàng quỳ tiếp.”
Ngọc Ngưng: “...”
Ngọc Ngưng nắm lấy y phục của Quân Dạ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn: “Vẫn... Vẫn cứ để ta quỳ đi thì hơn...”
Quân Dạ nâng cằm nàng lên: “Không.”
Nể mặt hôm nay nàng đã quá mệt, Quân Dạ cũng không giày vò nàng quá lâu, không để hai canh giờ đã bỏ qua cho nàng rồi.
Đến nửa đêm, Ngọc Ngưng cũng buồn ngủ không chịu nổi. Mặc dù trên người Quân Dạ vẫn lạnh lẽo, nhưng không biết là do thời tiết đã nóng dần lên, hay là vì nàng đã nuốt viên huyết đan Quân Dạ đưa cho mình mà Ngọc Ngưng không còn cảm thấy Quân Dạ quá lạnh nữa. Nàng ôm lấy vai Quân Dạ, nằm trong lòng hắn ngủ ngon lành.
Quân Dạ xoa nắn ngón tay mảnh khảnh của nàng. Ngọc Ngưng chắc là người ngốc nhất mà hắn từng gặp, còn ngốc hơn cả Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên.
Nhưng trong cái ngốc nghếch lại có lẫn chút đáng yêu.
Trên cổ nàng vẫn còn đang buộc một chiếc áo yếm màu hồng nhạt. Cơ thể Ngọc Ngưng phát dục rất tốt, nơi mềm mại như muốn lộ ra, gần như không thể che nổi, mái tóc đen như mực xõa tung, trông mềm mại mượt mà như lụa. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Quân Dạ nắn ngón tay nàng.
Ngọc Ngưng cảm nhận được cơn đau, dán vào lòng Quân Dạ, ôm chặt lấy hắn không buông.
Quân Dạ cau mày.
Mặc dù cơ thể Ngọc Ngưng không hề nặng, nàng trông rất gầy, khi chạm vào thì mềm mại, nhưng khi cơ thể nàng dựa vào người hắn lại khiến hắn cảm thấy không quen lắm.
Nàng ngủ say như một chú heo con, Quân Dạ véo mũi nàng cũng không khiến nàng tỉnh lại. Mùi thơm trên người nàng hấp dẫn đến lạ, Quân Dạ vốn không biết mệt mỏi, hắn có thể làm bất cứ lúc nàng, không giống với người thường cần phải có thể lực, nên lại quyết định làm Ngọc Ngưng một lần nữa.
Ngọc Ngưng: “...”
Mãi đến khi trời sáng, Quân Dạ mới chịu tha cho nàng. Ngọc Ngưng suýt chút nữa không dậy nổi. Trong phòng ngập tràn không khí ái muội, mùi xạ hương thoang thoảng quấn quít với mùi thơm trên người nàng, trên giường cũng bừa bộn.
Ngọc Ngưng chịu đựng cơn đau ở eo đi mở cửa sổ, bên ngoài trời đã sáng rõ.
Không khí ban mai mát mẻ, gió mát thổi vào phòng, quét sạch mùi hương trong phòng.
Nàng mặc y phục, thu dọn chăn đệm bừa bộn trên giường, bảo nhũ mẫu mang nước nóng đến.
Bình thường trời chưa sáng Ngọc Ngưng đã tỉnh lại, rất ít khi dậy muộn như vậy.
Nhũ mẫu hầu hạ Ngọc Ngưng và Bạch thị cũng biết bình thường Ngọc Ngưng dậy rất sớm, hôm nay dậy muộn như vậy có lẽ là do nàng không được khỏe.
Hôm qua Ngọc Nguyên ở chỗ Ngọc Ngưng bị đập chảy máu đầy mặt, được đưa ra ngoài, hạ nhân trong nhà đều biết rõ.
Ngọc Ngưng trước giờ vẫn luôn ôn hòa với người khác, với hạ nhân cũng nhẹ nhàng ôn tồn, trước giờ chưa từng trách mắng ai, lại càng không gây sự với vị tiểu thư dòng chính Ngọc Nguyên này. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ngược lại, Ngọc Nguyên cứ dăm bữa nửa tháng lại mắng hạ nhân, mặc dù lần này người bị thương là Ngọc Nguyên, nhưng hạ nhân lại không cảm thấy đây là lỗi của Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng lau người sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, sau khi rửa mặt chải đầu xong mới đến chỗ Bạch thị.
Bạch thị đã dậy rồi, bà nói với Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, ta nghe nói tam tiểu thư bị thương ở chỗ chúng ta, tối qua được khiêng ra ngoài. Hôm qua không có ai nói cho ta cả, đến nay ta mới biết, có chuyện gì vậy?”
“Tỷ ấy muốn đánh con, tự mình trượt chân đập vào tường.” Ngọc Ngưng nói: “Nương, người đừng nghĩ nhiều quá, là do tỷ ấy không cẩn thận mà thôi. Chắc chắn phu nhân sẽ tìm đại phu giỏi nhất đến khám cho tỷ ấy, chuyện của tỷ ấy chúng ta đừng quản nhiều thì hơn.”
Người Bạch thị lo lắng không phải là Ngọc Nguyên, mà bà lo liệu Nam Dương Hầu phu nhân có đến gây phiền phức cho Ngọc Ngưng không.
Chiều hôm qua Liễu phu nhân ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mới biết Ngọc Nguyên bị đụng chảy máu đầu. Bà ta gọi nha hoàn hầu hạ Ngọc Nguyên đến hỏi mới biết là Ngọc Nguyên lại đến gây sự với Ngọc Ngưng, hơn nữa Ngọc Nguyên bị thương cũng không phải là do Ngọc Ngưng đẩy, mà là do nàng ta tay chân vụng về tự mình đụng phải tường.
Vết thương trên đầu Ngọc Ngưng lớn như vậy, Liễu phu nhân nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng mời đại phu đến khám.
Đại phu nói lần này Ngọc Nguyên bị thương không nhẹ, e rằng sẽ để lại sẹo.
Nữ tử có sẹo là một chuyện lớn, huống hồ Ngọc Nguyên còn chưa xuất giá. Trong lòng Liễu phu nhân hận Ngọc Ngưng chết đi được, nhưng lại ngại Quận chúa Hoa Dương nên bà ta không dám gọi Ngọc Ngưng đến trách phạt, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...