Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Vẻ mặt của Ngọc Nguyên và Liễu phu nhân liên tục thay đổi.
Bọn họ không ngờ rằng Trịnh phu nhân lại đích thân ra đỡ Ngọc Ngưng dậy, lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho Ngọc Ngưng.
Trịnh gia chỉ phú chứ không quý, nhưng ở trong kinh thành này cũng là một sự tồn tại mà những người bình thường khó có thể với tới. Giờ Nam Dương Hầu đã dần dần lụn bại, mỗi lần Nam Dương Hầu phu nhân nhìn thấy Trịnh phu nhân, cũng chỉ là nhìn thấy từ xa. Trước nay Trịnh phu nhân luôn ở cùng với một số phu nhân cao quý giống như Quận chúa Hoa Dương, còn với những người như Liễu phu nhân, Trịnh phu nhân cũng chẳng thèm quan tâm.
Trịnh phu nhân nói với nha hoàn: “Mau lau váy cho Ngọc Ngưng cô nương đi.”
Ngọc Ngưng vẫn luôn quỳ trên mặt đất, trên váy cũng bám một ít bụi, nha hoàn cúi người xuống phủi bụi bám trên váy của Ngọc Ngưng.
Liễu phu nhân đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ xấu hổ, bà ta nói: “Trịnh phu nhân, bên ngoài trời nóng, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Ngọc Ngưng, ngươi cũng trở về đi.”
Trịnh phu nhân nói: “Lần này ta đến đây là để gặp Ngọc Ngưng cô nương, ta có mấy lời muốn nói với nàng ấy. Liễu phu nhân, ta xin phép qua chỗ Ngọc Ngưng cô nương trước.”
Bà ấy thấy Ngọc Ngưng như cành liễu trước gió đứng ở một bên, thân hình mảnh mai yếu ớt, không biết tại sao Liễu phu nhân lại có thể ra tay hành hạ nàng ấy như vậy.
Vốn dĩ Trịnh phu nhân đến đây làm khách, còn chuẩn bị quà cho Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên. Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, Trịnh phu nhân cũng không tính đưa quà gì cho Liễu phu nhân với Ngọc Nguyên nữa. Liễu phu nhân đương nhiên có thể nhìn ra những hộp quà trong tay đám nha hoàn phía sau Trịnh phu nhân, vậy nên bà ta sốt ruột muốn giữ Ngọc Ngưng lại chỗ mình.
Liễu phu nhân nói với Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, hai người có chuyện gì không thể nói ở chỗ của ta sao? Chỗ của ngươi tồi tàn như vậy, sao có thể tiếp đãi Trịnh phu nhân được?”
Trịnh phu nhân ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, trong không hề ăn nhập với Nam Dương Hầu phủ, Liễu phu nhân cũng không muốn để Trịnh phu nhân đến viện tử tồi tàn của Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Chỉ tiếp đãi Trịnh phu nhân một ngày thôi, mẫu thân không cần phải lo lắng đâu.”
Liễu phu nhân thấy Ngọc Ngưng cứng cáp rồi nên không chịu nghe lời mình nữa, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Trịnh phu nhân nói: “Ta thật sự không ngờ phu nhân lại đối xử hà khắc với thứ nữ như vậy đấy, nếu như thật sự phạm phải lỗi lớn gì, phu nhân muốn trừng phạt, một người ngoài như ta cũng không tiện nhúng tay vào. Nhưng hiện giờ chỉ là bưng cho ngươi một bát canh hơi nóng một chút, ngươi nếm thử thấy nóng, sao không nghĩ xem lúc Ngọc Ngưng bưng canh cho ngươi có nóng hay không? Thứ nữ cũng là tiểu thư trong nhà, không phải nha đầu để sai sử. Mấy ngày trước Ngọc Ngưng cô nương vừa mới giao hảo với Quận chúa Hoa Dương, mấy người làm như vậy, có vẻ như cũng không sợ truyền đến tai Quận chúa nhỉ.”
Liễu phu nhân bị Trịnh phu nhân nói đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng được bảo vệ như vậy, trong lòng cũng thấy không thoải mái, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Ngọc Ngưng như thể muốn ăn thịt nàng vậy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sắc mặt Ngọc Ngưng rất bình tĩnh, không thèm nhìn Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên, mà chỉ nhẹ giọng nói với Trịnh phu nhân: “Trịnh phu nhân, mời đi cùng ta.”
Cả nhà Trịnh gia nhờ có Ngọc Ngưng chỉ điểm mới tránh được một kiếm nạn, Trịnh phu nhân nhìn Ngọc Ngưng như thể nhìn nữ nhi của mình vậy, bà ấy vội vàng đỡ lấy cánh tay Ngọc Ngưng: “Ngọc Ngưng cô nương vừa mới quỳ dậy, chắc chắn đầu gối vẫn còn đau, để ta đỡ cô nương.”
Chờ đến khi về nơi ở của Ngọc Ngưng, Bạch thị nhìn thấy Ngọc Ngưng dẫn theo một quý phu nhân ăn mặc sang trọng, phong thái bất phàm, nhất thời cũng có chút kinh ngạc: “Đây là...”
Ngọc Ngưng nói: “Đây là Trịnh phu nhân, nương, người bảo ma ma chuẩn bị trà đi.”
Bạch thị gật đầu, dặn ma ma chuẩn đun nước pha trà. Bà và Trịnh phu nhân không thân quen gì, tính Bạch thị vốn lại nhát gan, gặp người lạ là không biết nên nói gì mới tốt. Bà thấy Trịnh phu nhân đi cùng Ngọc Ngưng qua đây, nghĩ rằng chắc hẳn hai người có chuyện cần nói, bèn đi qua chỗ Điền di nương.
Sau khi ngồi xuống, Trịnh phu nhân bảo nha hoàn của mình đi ra ngoài, lúc này mới nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Bình thường thấy Hầu phu nhân thông minh rộng lượng, không ngờ ở nhà bà ấy lại đối xử với ngươi như vậy.”
Ngọc Ngưng lắc đầu: “Mẫu thân trước nay vẫn luôn như vậy.”
Trịnh phu nhân nói: “Ngọc Ngưng cô nương phải chịu khổ rồi. Chuyện lần trước đã có kết quả rồi. Lão gia nhà ta quả thật không bị thương, bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, còn bắt sống được một vài tên tặc, những tên này đều là người của Trần gia.”
“Thiếu gia Trần gia và biểu muội Đào Dung của ta có qua lại riêng với nhau, thiếu gia Trần gia có một cửa hàng Trân Bảo Trai, Đào Dung thường hay đến nơi đó, lâu dần, hai người cấu kết với nhau. Trần gia vẫn luôn đối đầu với Trịnh gia, hai nhà thường cạnh tranh với nhau. Thiếu gia Trần gia sai Đào Dung đến thư phòng của lão gia nhà ta xem trộm thư tín, nên chuyện này mới lộ ra ngoài, khiến Trần gia ra tay với người của tiêu cục, cướp mất hàng hóa áp tiêu.”
Nhớ lại những chuyện này, trong lòng Trịnh phu nhân vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Mặc dù Trần gia và Trịnh gia thường xuyên cạnh tranh, nhưng hai nhà cũng có hợp tác, ngoài mặt quan hệ cũng không tồi, bà không tài nào ngờ được tại sao Trần gia lại muốn đẩy gia tộc mình vào chỗ chết?
“Sau đó, bọn ta thương lượng với Trần gia, bọn họ đương nhiên không chịu thừa nhận. Bọn ta phải uy hiếp sẽ báo quan, đưa đám người của Trần gia đến Hình bộ, hai bên đều tự đảm bảo, bọn họ mới trả lại đồ. Nhưng hai nhà cũng coi như đã kết thù với nhau rồi.”
Nếu như không có Ngọc Ngưng nhắc nhở, e rằng Trịnh lão gia đã bị người của Trần gia hại chết, Trịnh gia sẽ phải trải qua một kiếp nạn to lớn.
Trịnh phu nhân nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Ta cũng không biết tại sao Ngọc Ngưng cô nương lại biết hết tất cả, nhưng quả thật Ngọc Ngưng cô nương đã giúp cả nhà ta, ân tình này bọn ta khó lòng trả hết.”
Vậy nên lần này Trịnh phu nhân đến đây chính là để tạ ơn.
Lúc này bà ấy mới cho nha hoàn vào.
Nha hoàn bê năm, sáu chiếc hộp đi vào, đây vốn dĩ là quà cho Ngọc Nguyên, nhưng hiện giờ Trịnh phu nhân đưa hết cho Ngọc Ngưng, bà ấy nói: “Ở đây chẳng qua chỉ có mấy viên dạ minh châu, một vài món đồ trang sức gài tóc. Cửa tiệm đó cùng với mười vạn lượng bạc ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”
Ngọc Ngưng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Phu nhân có thể giúp ta tìm một trạch viện tốt không? Ta cũng muốn chuyển ra ngoài sống, ở trong Hầu phủ, cứ dăm bữa nửa tháng là lại bị đích mẫu chèn ép.”
Trịnh phu nhân không ngờ Ngọc Ngưng lại có ý định này. Nhưng nữ tử chưa xuất giá muốn chuyển ra khỏi nhà sống độc lập không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ngọc Ngưng nói: “Mười vạn lượng bạc này xin phiền phu nhân tìm giúp ta một trạch viện tốt một chút.”
Trịnh phu nhân gật đầu: “Chắc hẳn không tốn nhiều đến vậy đâu, số tiền còn thừa ta sẽ để ở tiền trang cho tiểu thư.”
Hiện giờ Ngọc Ngưng cũng chưa thể tiếp quản cửa tiệm kia được, nàng vẫn còn ở trong Nam Dương Hầu phủ, không thể tham dự vào quá nhiều chuyện.
Trịnh phu nhân nói: “Chuyện cửa tiệm mấy hôm nữa chúng ta sẽ thương lượng sau, hai ngày nữa ta sẽ mời cô nương ra ngoài xem thử.”
Ngọc Ngưng gật đầu: “Được.”
Trịnh phu nhân cũng không ở lại dùng bữa trưa, nói những chuyện này với Ngọc Ngưng xong, bà ấy lập tức trở về.
Trước khi rời đi, đương nhiên phải đến nói lời từ biệt với Liễu phu nhân. Trịnh phu nhân còn cố ý nói với Liễu phu nhân: “Quận chúa Hoa Dương coi trọng Ngọc Ngưng cô nương, dù là nể mặt Quận chúa, phu nhân cũng không nên hà khắc với nàng ấy quá. Hôm nay ta qua chỗ Quận chúa, nàng ấy còn nói là muốn biết Ngọc Ngưng cô nương có bị chèn ép gì không, nếu như bị ức hiếp, chắc chắn nàng ấy sẽ xả giận cho cô nương.” Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Liễu phu nhân có chút căng thẳng: “Chuyện ngày hôm nay thật sự là một việc ngoài ý muốn, Trịnh phu nhân, bình thường ta không hề bạc đãi Ngọc Ngưng, lần này...”
Trịnh phu nhân vốn chỉ muốn hù dọa Liễu phu nhân một chút, bà ấy cười nói: “Yên tâm, chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nói cho Quận chúa Hoa Dương, sau này phu nhân hành sự cũng nên cẩn trọng hơn.”
Sau khi Trịnh phu nhân rời đi, Liễu phu nhân cảm thấy mình tức giận đến mức lên cơn co thắt tim, cũng không có thời gian xem xem Trịnh phu nhân cho Ngọc Ngưng những gì, bà ta vội vã về phòng ngủ một giấc.
Nhưng Ngọc Nguyên vẫn nhớ rõ những điều này.
Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, nàng ta cố ý chạy đến chỗ Ngọc Ngưng, muốn xem xem Trịnh phu nhân cho Ngọc Ngưng những gì.
Tương lai Ngọc Nguyên cũng phải xuất giá, của hồi môn Liễu phu nhân chuẩn bị cho nàng ta không ít, nhưng nàng ta lòng tham không đáy, lúc nào cũng muốn có thêm một ít, những món đồ ở chỗ Ngọc Ngưng, Ngọc Nguyên cũng muốn.
Trước đây nàng ta rất ít khi bước chân vào nơi ở của Ngọc Ngưng, nhưng dạo gần đây lại rất hay đến chỗ này.
Ngọc Ngưng đã cất toàn bộ đồ đạc đi rồi. Khi Ngọc Nguyên bước vào phòng, cái gì cũng không thấy, trong lòng nàng ta không khỏi có chút phiền muộn.
Ngọc Ngưng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Ngọc Nguyên đang ở trong phòng mình nhìn đông nhìn tây, nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
Ngọc Nguyên vào thẳng vấn đề, nói: “Trịnh phu nhân tặng gì cho ngươi?”
“Đồ tặng cho ta mà tỷ tỷ lại quan tâm đến vậy sao?” Ngọc Ngưng nói: “Nếu như tỷ tỷ muốn biết thì cứ đến Trịnh gia hỏi thử xem.”
Bình thường Ngọc Nguyên rất hiếm khi thấy Ngọc Ngưng cãi lại mình.
Nghe Ngọc Ngưng nói vậy, sắc mặt nàng ta lập tức đỏ bừng: “Có được chút ân huệ của người khác thôi mà xem ra ngươi đã quên mất mình họ gì rồi. Ở trong nhà chúng ta mà ngươi còn dám phô trương thanh thế với ta, một nữ nhi của nô tì mà cũng dám to tiếng cãi lại tiểu thư.”
Ngọc Ngưng nói: “Mời tỷ tỷ về cho, ta phải nghỉ ngơi rồi.”
Ngọc Nguyên không ngờ Ngọc Ngưng lại to gan đến mức dám đuổi mình đi, nàng ta tức nghẹn, giơ tay lên định cho Ngọc Ngưng một bạt tai.
Ngọc Ngưng tránh được, Ngọc Nguyên trượt chân đập đầu vào tường. Nàng ta rất dùng sức, giờ bỗng trượt chân nên đập rất mạnh vào tường. Trán Ngọc Nguyên rỉ máu, trực tiếp ngất xỉu. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nha hoàn bên cạnh Ngọc Nguyên nhìn nhau trong chốc lát, đều chạy lên đỡ nàng ta dậy: “Tam tiểu thư! Tam tiểu thư!”
Ngọc Ngưng liếc nhìn một cái, cũng cảm thấy Ngọc Nguyên mặt toàn máu trông đến là khó chịu, nàng lạnh nhạt nói: “Đưa đến chỗ phu nhân đi, chỗ này của ta cũng không có thuốc.”
Nha hoàn vội vàng đưa Ngọc Nguyên rời đi.
Ngọc Ngưng dọn dẹp phòng mình một lượt, lau sạch vết máu trên mặt đất. Xảy ra chuyện thế này, nàng cũng không biết liệu Liễu phu nhân có còn gây phiền phức cho nàng không, nhưng khả năng lớn là không. Đầu óc Ngọc Nguyên không được tỉnh táo, nhưng qua chuyện của Trịnh phu nhân hôm nay, chắc hẳn đầu óc của Liễu phu nhân đã tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Cánh tay nàng bị một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy, Ngọc Ngưng quay đầu lại thì nhìn thấy Quân Dạ.
Nàng thở dài một hơi.
Sống thật phiền phức, lúc nào cũng bị gò bó trói buộc, nhưng nàng ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể bị bọc lại, bọc thành kén mà thôi.
Ngọc Ngưng dựa vào vai Quân Dạ, im lặng trong chốc lát.
Quân Dạ nâng cằm nàng lên: “Hôm nay quỳ có thoải mái không?”
Ngọc Ngưng lắc đầu.
Quân Dạ nói: “Nếu như không có bổn vương, nàng cứ định để người khác ức hiếp đến chết sao? Hử?”
Ngọc Ngưng cũng không biết nên nói sao.
Nàng chính là một chú thỏ trắng, bị hồ ly ức hiếp, bị chó truy đuổi. Có một ngày, có một lão hổ xuất hiện, lão hổ nói với nàng, nếu không muốn bị ức hiếp nữa, nàng nên cắn chết chó và hồ ly. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thế nhưng, nàng chỉ là một chú thỏ trắng nhỏ, không có móng vuốt và hàm răng của lão hổ, quan trọng nhất là, nàng không có suy nghĩ như lão hổ.
Quân Dạ véo cằm Ngọc Ngưng, gỗ mục đúng là không thể khắc được mà. Hắn véo cằm nàng mạnh đến mức để lại dấu tay rất rõ, dấu tay hồng hồng càng làm nước da trắng lạnh của nàng trở nên ám muội lạ thường.
Hắn nói: “Có chuyện gì thì cứ cầu xin bổn vương, có thể lấy mạng nàng được chắc?” Đứa nhóc ngốc nghếch này lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng, rõ ràng là nàng có chỗ dựa vững chắc nhất là hắn cơ mà.
Ngọc Ngưng lắp ba lắp bắp nói: “Không phải... Ta... Ta...”
Quân Dạ bế nàng lên, đi về phía giường: “Thích quỳ như vậy, đêm nay bổn vương sẽ xem nàng quỳ cả đêm.”
Cơ thể nàng mềm mại mỏng manh, buổi sáng quỳ ở chỗ Liễu phu nhân, đầu gối vẫn còn vết ửng đỏ, sau khi cởi y phục nhìn thử, quả nhiên vết đỏ ở đầu gối vẫn chưa hết. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...