Phu quân minh vương của ta

Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. 
Ngọc Nguyên nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ. Nếu như Quận chúa Hoa Dương đưa nàng ta trở về, để Liễu phu nhân biét được nàng ta ở Lý phủ quyến rũ Lý Uy, chắc chắn Liễu phu nhân sẽ tức giận đánh nàng ta.
 
Nghĩ đến đây, hai chân Ngọc Nguyên mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Quận chúa, xin người đừng nói chuyện này với nương ta. Vừa nãy tiểu nữ bị ma xui quỷ khiến nên mới làm vậy, tiểu nữ thật sự không có ý định quyến rũ Lý Thượng thư! Nếu như người nói cho nương ta, sau này ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!”
 
“Một nữ tử chưa xuất giá, nhìn thấy một nam nhân lạ mặt, chẳng những không tránh đi mà lại còn tiến lên nói chuyện, ngươi nói ngươi không có ý quyến rũ, ngươi thật sự nghĩ là ta mù sao?” Quận chúa Hoa Dương lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Nguyên: “Chuyện hôm nay, ngoại trừ mẫu thân ngươi ra, ta cũng sẽ không nói cho người ngoài, nhưng chẳng phải là vì ngươi, mà là vì muội muội ngươi. Ngọc Ngưng ở Lý phủ biết trước biết sau, thanh danh của ngươi không tốt, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng ấy. Ngọc Nguyên, ta khuyên ngươi một câu, nhớ kỹ lợi ích lần này muội muội ngươi mang lại cho ngươi.”
 
Ngọc Nguyên cắn chặt môi mình.
 
Quận chúa Hoa Dương giáo huấn Ngọc Nguyên như vậy, cũng vì muốn dạy dỗ nàng ta một phen, để sau này nàng ta không nhắm vào Ngọc Ngưng nữa. Lần này nàng ấy cũng vì nể mặt Ngọc Ngưng nên mới bỏ qua cho Ngọc Nguyên.
 
Nhưng Ngọc Nguyên lại không phải là người sẽ ngẫm lại hành vi của mình, nàng ta chỉ biết ghi hận người khác. Vì vậy, sau khi Quận chúa Hoa Dương nói xong, Ngọc Nguyên lại càng hận Ngọc Ngưng hơn.
 
Dựa vào đâu mà Ngọc Ngưng lại may mắn như vậy? Ngọc Nguyên cảm thấy chua xót, thậm chí còn muốn bóp chết Ngọc Ngưng.
 
Thế nhưng, trước mặt Quận chúa Hoa Dương, nàng ta không thể không cúi đầu: “Quận chúa nói phải.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Hôm nay ta thật sự không thể để ngươi ở lại đây được, ai biết được ngươi sẽ làm ra chuyện gì nữa. Lý phủ chúng ta cũng trong sạch, cũng cần mặt mũi, chút nữa ta sẽ sắp xếp người đưa người về.”
 
Sắc mặt Ngọc Nguyên tái nhợt: “Quận chúa...”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Nếu như ngươi còn dám làm loạn thì đừng trách ta nói chuyện này ra ngoài.”
 

Nữ tử chưa xuất giá chủ động nói chuyện với trượng phu của người khác, ở đâu cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, Ngọc Nguyên nghe vậy thì không dám nói gì nữa.
 
Khi nàng ta bị đưa về Nam Dương Hầu phủ, Liễu phu nhân còn cảm thấy kỳ lạ, sao Ngọc Nguyên lại về sớm như vậy, chẳng phải đã nói là ở lại Lý phủ cùng Ngọc Ngưng sao.
 
Người đưa Ngọc Nguyên về là nhũ mẫu bên cạnh Quận chúa Hoa Dương, nhũ mẫu nói với Liễu phu nhân: “Tiểu thư của quý phủ nên được dạy dỗ cẩn thận hơn. Quận chúa của chúng ta giữ tiểu thư lại, sẩm tối Ngọc Nguyên tiểu thư ra ngoài tản bộ, gặp phải lão gia của chúng ta, chẳng những không tránh đi mà còn tiến lên nói chuyện với lão gia. Hầu phu nhân yên tâm, chuyện này Quận chúa sẽ không nói ra ngoài, chỉ mong phu nhân có thể dạy dỗ lại tiểu thư, sau này khi ra ngoài, đừng không biết phép tắc như vậy nữa.”
 
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Liễu phu nhân nhất thời tái xanh rồi lại đỏ bừng, điều này còn khó chịu hơn là đánh bà ta một trận. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Bà ta miễn cưỡng mỉm cười tiễn người của Quận chúa Hoa Dương, đồng thời đảm bảo sau này mình sẽ dạy dỗ lại Ngọc Nguyên.
 
Chờ đến khi người ta đi rồi, bà ta mới tát Ngọc Nguyên một bạt tai thật mạnh: “Tầm nhìn sao lại có thể hạn hẹp như vậy, ai cho con quyến rũ Lý Thượng thư?”
 
Ngọc Ngưng hai mắt lệ nhoà: “Con chỉ... chỉ nhất thời bị sự giàu sang phú quý của Lý phủ che mờ mắt, so với nhà bọn họ, nhà chúng ta vừa bần hàn vừa khốn đốn.”
 
“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo. Nam Dương Hầu phủ nuôi con khôn lớn, vất vả bồi dưỡng con, con lại chê nhà mình bần hàn? Con có từng thấy đám ăn mày và người bán hàng rong trên đường không, xem thử xem họ mặc gì, còn con mặc gì? So với những người bình thường, nhà chúng ta thật sự bần hàn sao?”
 
Liễu phu nhân tức đến mức cầm roi đánh Ngọc Nguyên một trận. Bà ta ôm lấy ngực mình, nói một câu công bằng, Liễu phu nhân thật sự rất ghét Ngọc Ngưng, bà ta ghét Ngọc Ngưng cũng là vì Ngọc Ngưng quá ưu tú. Nếu như Ngọc Ngưng dung mạo bình thường tư chất bình thường, bà ta cũng sẽ không cảm thấy chướng mắt đến vậy.
 
Từ nhỏ cuộc sống của Ngọc Ngưng đã chẳng bằng một phần một trăm Ngọc Nguyên, hai người tuổi tác tương đương nhau, nhưng cuộc sống lại khác nhau một trời một vực. Dù có như vậy, Ngọc Ngưng vẫn hiếu thuận với Bạch thị, đối xử với hạ nhân trong nhà ôn hòa lễ phép. Ngọc Ngưng không được đọc sách viết chữ, nhưng lại rất giỏi thêu thùa may vá, cũng có thể xuống bếp làm ra những món ăn ngon, dọn dẹp phòng ốc ngăn nắp gọn gàng, bản thân nàng cũng ưa sạch sẽ. Mùa đông lạnh giá, việc giặt giũ y phục rất phiền phức, dù ngày nào cũng phải giặt y phục bằng nước lạnh, Ngọc Ngưng vẫn duy trì sạch sẽ. Ngọc Nguyên trước giờ không phải đụng tay vào việc gì, tất cả đều có hạ nhân làm hết.
 
Ai ngờ cuối cùng người chê chính nhà mình ở trước mặt bà ta, lại là Ngọc Nguyên được nuông chiều từ nhỏ đến lớn chứ?
 

Liễu phu nhân giận run: “Dù con có tầm nhìn hạn hẹp, nhất thời bị sự giàu sang phú quý làm mờ mắt, thì cũng không nên quyến rũ Lý Thượng thu! Dù con có quyến rũ được người ta thì có thể làm chính thê sao? Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, tài sản vẫn là của người khác. Con nhìn Bạch di nương, Điền di nương, Triệu di nương nhà mình kìa, bọn họ ai chẳng phải thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày? Bọn họ gặp ta ai chẳng phải kính cẩn? Con thì hay rồi, vội vội vàng vàng muốn làm tiểu thiếp. Quận chúa Hoa Dương là con cháu hoàng thất, căn bản chẳng để con vào trong mắt, đến lúc đó muốn đánh muốn mắng con, chẳng phải chỉ cần xem tâm trạng của nàng ấy à? Lý Thượng thư sợ mẫu thân y nhất, mẫu thân y lại rất yêu thương Quận chúa Hoa Dương, đến lúc đó con bị ức hiếp thì mới là kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.”
 
Liễu phu nhân nói một lèo nhiều như vậy, mệt đến mức ngã ngồi trên ghế, uống một ngụm trà nguội để thông họng.
 
Gương mặt Ngọc Nguyên đẫm nước mắt: “Phủ chúng ta càng ngày càng nghèo khó, chẳng lẽ con có thể gả vào một nhà quý tộc nào đó để làm chính thê sao? Con cũng muốn gả cho Trần Vương thế tử, nhưng hai nhà cách biệt ngày càng lớn, thế tử bằng lòng lấy con sao? Cùng lắm chỉ làm Trắc phi được thôi.”
 
“Cho dù làm thê tử của một nhà không quyền không thế, ta cũng không muốn con làm thiếp của nhà có quyền có thế. Con không biết làm thiếp khổ thế nào đâu, dù là ái thiếp, được chiều đến vô pháp vô thiên, chính thê còn đó, thì mãi cũng chỉ là thiếp thôi. Dù chính thê chết rồi cũng hiếm có chuyện thiếp thất được nâng đỡ lên làm chính thê lắm, đều là lấy một người có địa vị thấp hơn một chút nhưng trong sạch về làm kế thê thôi.” Liễu phu nhân nói: “Sau này con sinh con ra, đứa bé cũng sẽ giống như Ngọc Ngưng, dăm bữa nửa tháng lại bị đích mẫu gọi đến đánh mắng.”
 
Ngọc Nguyên không biết sự phức tạp trong đó, nàng ta chỉ cảm thấy Liễu phu nhân vì thể diện gia tộc, không chịu để nàng đi hưởng thụ vinh hoa phú quý: “Nói tới nói lui, người cũng chỉ vì thể diện của người thôi.”
 
Hiện giờ Liễu phu nhân không muốn thấy Ngọc Nguyên nữa, bà tay phất tay: “Con trở về ngẫm nghĩ kỹ lại xem, tự mình làm ra chuyện ngu ngốc, còn cho rằng nương đối xử không tốt với con.”
 
Ngọc Nguyên chỉ đành lui xuống.
 
Quận chúa Hoa Dương cũng kể những gì Ngọc Nguyên đã làm cho Ngọc Ngưng nghe. Nói xong, nàng ấy thấy vẻ mặt của Ngọc Ngưng, không nhịn được bật cười.
 
Ngọc Ngưng hai mắt mở lớn, đôi môi khẽ mở, như thể không dám tin.
 
Nàng thật sự không thể tin nổi.
 
Ngọc Nguyên ở nhà làm mình làm mẩy cũng thôi đi, sao đến nhà người khác mà còn dám chủ động dây dưa với nam chủ nhân của người ta vậy?
 

Quận chúa Hoa Dương nói: “Dù nàng ta quyến rũ thành công, vào cửa Lý gia, ta cũng chẳng sợ nàng ta. Có mạng để vào chưa chắc đã có mạng để sống, chỉ mình lão phu nhân thôi đã chẳng ưa gì nàng ta rồi, dăm bữa nửa tháng lại cho nàng ta chịu khổ một lần.”
 
Phần lớn các gia đình thời nay, chính thê đều chẳng ngại trượng phu nạp thiếp. Thời gian bản thân mang thai, có người còn dâng thiếp thất cho trượng phu. Quận chúa Hoa Dương và Lý Uy không có tình cảm với nhau, thân phận của nàng ấy vốn đã cao quý, lại càng chẳng để tâm, cứ coi như trong nhà có thêm một nha hoàn là được. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Sau chuyện của Lý Chi Chi, Quận chúa Hoa Dương thay đổi rất nhiều, khi đối xử với người khác cũng cảnh giác đề phòng hơn.
 
Nhưng đối với Ngọc Ngưng thì nàng ấy thật lòng thích nàng. Cảm giác nghẹt thở khi rơi xuống nước, cảm giác giãy giụa rồi dần chìm xuống đó cả đời nàng ấy không thể quên. Ngọc Ngưng cứu nàng ấy ra khỏi tình cảnh nguy hiểm như vậy, hơn nữa còn cứu cả thai như chưa chào đời trong bụng nàng ấy, nàng ấy sẽ biết ơn Ngọc Ngưng mãi.
 
Mấy ngày tiếp xúc với nàng, Quận chúa Hoa Dương cảm thấy tính tình Ngọc Ngưng rộng lượng nhưng lại không ngu ngốc, cũng là người đáng để giao du.
 
Ngày hôm sau, Liễu phu nhân đích thân đến phủ Quận chúa Hoa Dương xin lỗi. Xảy ra chuyện như này, bà ta cũng sợ Quận chúa sẽ ghi hận Nam Dương Hầu phủ, chuyện Ngọc Nguyên đã làm, Liễu phu nhân không dám nói cho Nam Dương Hầu.
 
Quận chúa Hoa Dương tiếp đón Liễu phu nhân với thái độ ôn tồn nhã nhặn, nhưng nàng ấy cố ý nói cho Liễu phu nhân biết, nàng ấy nể mặt Ngọc Ngưng nên mới vậy. Quận chúa làm vậy là bởi vì nàng ấy biết Ngọc Ngưng vẫn còn phải về Nam Dương Hầu phủ, nếu nàng ấy thể hiện ra là mình rất xem trọng Ngọc Ngưng, vậy thì sau này Liễu phu nhân cũng sẽ không tiện ức hiếp Ngọc Ngưng nữa.
 
Liễu phu nhân đương nhiên nhìn ra được dụng ý của Quận chúa Hoa Dương, nói những chuyện này xong, bà ta cười nói: “Mấy ngày không được gặp Ngưng Nhi rồi, ta cũng rất nhớ nó, Quận chúa, giờ Ngưng Nhi đang ở đâu vậy?”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Ngọc Ngưng cô nương đang ở hoa viên, hôm nay thời tiết đẹp, nên nàng ấy ra ngoài tản bộ một lúc.”
 
Hôm nay tiết trời ấm áp, Ngọc Ngưng ngồi bên đình cho cá ăn, tay nàng cầm thức ăn cho cá, vừa rải xuống dưới là có rất nhiều cá chép đỏ bơi tới.
 
Lúc Liễu phu nhân đến đó, suýt chút nữa đã không nhận ra Ngọc Ngưng.
 
Ngọc Ngưng mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, trên mái tóc màu mực có gài một chiếc trâm bạch ngọc. Ngày xưa Ngọc Ngưng ăn mặc giản dị, hiện giờ thay đổi y phục và cách trang điểm, trông cũng có phong phạm của tiểu thư nhà quyền quý.
 
Quận chúa Hoa Dương khẽ hô lên: “Ngọc Ngưng cô nương”, Ngọc Ngưng vội vàng xoay người lại, hai má nàng hơi ửng hồng, đôi mắt còn trong vắt lấp lánh hơn cả mặt nước phía trước.
 

Nàng bỏ chiếc bát đựng thức ăn cho cá xuống, đứng lên: “Quận chúa Hoa Dương, mẫu thân.”
 
Quận chúa Hoa Dương nói: “Mặt mày đều đỏ bừng vì phơi nắng rồi kìa. Thân thể ngươi yếu ớt, không phơi nắng thế được đâu, chút nữa vẫn nên về phòng thì hơn.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu, nàng đâu có phơi nắng, vừa nãy lúc nàng cho cá ăn, Quân Dạ bỗng nhiên xuất hiện, nói rằng mình cũng muốn cho cá ăn.
 
Đám cá sống ở dưới nước không thể ăn thức ăn cho cá bị nhiễm khí tức của Quân Dạ, hắn không biết lấy ra viên thuốc gì cho nàng ăn, sau khi vào miệng thì lập tức tan ra, nó có mùi vị khó tả, hình như lẫn cả mùi máu. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Sau khi Ngọc Ngưng nuốt viên thuốc xuống thì cả người cảm thấy hơi nóng, hiện giờ cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút buồn ngủ.
 
Ở trước mặt Quận chúa Hoa Dương, Liễu phu nhân không thể không giả vờ quan tâm Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, mấy ngày nay ở phủ Quận chúa có quen không? Nhớ kỹ đừng gây phiền phức cho Quận chúa, sớm ngày về phủ nhé.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu: “Đa tạ mẫu thân quan tâm.”
 
Liễu phu nhân lại nói: “Hai ngày nay sức khỏe của mẫu thân thân sinh con, Bạch thị lại không được tốt lắm, con vẫn nên về nhà sớm thì hơn, bà ấy cũng nhớ con lắm.”
 
Ánh mắt Ngọc Ngưng hơi thay đổi.
 
Bạch thị vẫn còn ở trong Hầu phủ, Liễu phu nhân muốn làm gì bà cũng được. Quận chúa Hoa Dương nghe thấy Liễu phu nhân nói vậy, cũng cảm giác được bà ta đang uy hiếp Ngọc Ngưng. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Liễu phu nhân nói: “Đứa trẻ ngoan, mặt đều đỏ bừng vì phơi nắng rồi, mau về phòng nghỉ ngơi giải nhiệt đi.”
 
Ngọc Ngưng gật đầu, sau đó rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận