Editor: Lãng Nhược Y
Hiên Viên Diễm ôm Mộc Mộc về tới phòng, liền chống tay đỡ Mộc Mộc trên cửa, liên tiếp hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, Mộc Mộc bị giật mình, chưa bao giờ nhìn thấy Hiên Viên Diễm tức giận như vậy, hơn nữa đến nguyên nhân nàng cũng không biết.
"Diễm,,, ưm,, " vừa mới há miệng muốn hỏi hắn vì sao, kết quả đầu lưỡi ấp ám của Hiên Viên Diễm thuận thế trượt vào, cùng chiếc lưỡi thơm tho của nàng dây dưa chơi đùa, cho đến khi Mộc Mộc hô hấp không thuận, toàn thân như nhũn ra tựa vào lòng ngực hắn mới bỏ qua.
Nhìn đôi môi nhỏ nhắn bị mình yêu thương kiều diễm ướt át, lại không kìm được hôn thêm một lúc.
Lúc này trong lòng mới thoải mái một chút, chỉ có hắn mới biết khi nhìn thấy Mộc Mộc và Tiêu Lãnh Hàn nói chuyện, hắn đã tức giận dường nào, nhưng dù tức giận cũng không thể phát tiết với Mộc Mộc, nàng là tim gan da thịt của hắn, hắn yêu thương nàng còn không kịp, nào có thể nói một câu nặng lời.
"Bảo bối, vẻ mặt này của nàng là muốn ta hôn thêm lần nữa sao?" Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc mềm nhũn tựa trong lòng hắn, đôi mắt mờ mịch hơi nước, trong lòng vui vẻ một hồi, không kìm được trêu chọc nàng vài câu.
Nghe Hiên Viên Diễm têu chọc, Mộc Mộc dần dần tỉnh táo lại, đôi mắt ngượng ngùng lại lộ ra chút uất ức nhìn hắn, một tầng hơi nước từ từ nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Chàng ức hiếp ta!"
"Bảo bối thật xin lỗi! Lần sau ta sẽ không như thế nữa!" Hiên Viên Diễm có chút ảo não, nhìn dáng vẻ đáng thương lại uất ức của Mộc Mộc, Hiên Viên Diễm chỉ hận không thể cho mình hai bạt tay thật mạnh. Nha đầu là tâm can bảo bối của mình, lại còn nhỏ, hắn nên từ từ, không nên hù dọa nàng như vậy, hi vọng nàng sẽ không vì điều này mà ghét bỏ mình. Nhưng sao tự chủ mà hắn lấy làm kiêu ngạo lại không có chút tác dụng trước mặt Mộc Mộc thế này!
"Hừ,, ta không tin, trừ phi chàng nói cho ta biết vì sao chàng lại ức hiếp ta?" Mộc Mộc kiêu ngạo nâng cằm nhỏ, hừ hừ nói, nàng cũng không phải người dễ lừa dối, rõ ràng vừa rồi nàng nhìn thấy Hiên Viên Diễm vô cùng tức giận, khí lạnh cũng không ngừng bốc lên.
"Ngày mai là đại hội võ lâm, nàng không cần đi ta cùng đâu!" Nghe Mộc Mộc nói, mặt Hiên Viên Diễm lập tức đỏ lên, hiếm khi thấy hắn lộ vẻ chột dạ, tùy tiện tìm một đề tài để nói. Cũng không thể nói với Mộc Mộc rằng bởi vì hắn nhìn thấy nàng và Tiêu Lãnh Hàn nói thêm vài câu, nên ăn dấm rồi, mới trừng phạt nàng.
"Hừ, chàng đừng đánh trống lảng, chiêu này không có tác dụng với ta, a, mặt của chàng đỏ thế! Cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?" Mộc Mộc vốn không định để ý Hiên Viên Diễm, thế nhưng khi thấy mặt Hiên Viên Diễm đỏ lên thì không tự chủ được quan tâm hắn, còn sợ hắn ngã bệnh!
Hiên Viên Diễm thấy lực chú ý của Mộc Mộc đã dời đi thì vội vàng nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, dường như nhiễm chút phong hàn! Khụ, khụ khụ." Nói xong còn làm bộ cảm mạo ho hai tiếng.
Mộc Mộc thấy hắn không giống đang đóng giả có chút gấp gáp hỏi: "Ai nha! Vậy phải làm sao bây giờ, có nghiêm trọng lắm không, nếu không chúng ta đến đại phu đi. " Kéo tay Hiên Viên Diễm đi ra ngoài.
"Ta nghỉ ngơi một chút sẽ không sao!" Hiên Viên Diễm kéo Mộc Mộc vào lòng, thấy nàng quan tâm mình như vậy thì lòng tràn đầy cảm động, chỉ là ở nơi Mộc Mộc không nhìn thấy, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà.
"Có thật không? Nhưng sao lòng bàn tay chàng lại chảy nhiều mồ hôi lạnh như vậy?" Mộc Mộc vẫn lo lắng hỏi, chân mày xinh đẹp cũng nhăn lại.
"Không sao thật mà!" Lúc Hiên Viên Diễm nói chuyện còn có chút run rẩy.
"Chàng còn nói không có việc gì, chàng xem chàng đã phát run rồi kìa! Không được chúng ta phải đi xem đại phu... "
"Không được, không muốn đến đại phu, xem đại phu thì phải uống thuốc rất đắng, hơn nữa thuốc đều có ba phần độc, nàng nhẫn tâm để ta uống độc dược sao?" Không đợi Mộc Mộc nói hết lời, Hiên Viên Diễm cố ý tỏ vẻ đáng thương, bộ dạng tội nghiệp.
"Cái này không được, cái kia cũng không được vậy rốt cuộc chàng muốn thế nào đây, hơn nữa ngã bệnh sao có thể không uống thuốc!" Mộc Mộc chép miệng nhỏ, lòng đầy gấp gáp.
Ngoài cửa, Vân nghe vương gia nhà mình nói chuyện, trạng thái đột nhiên hóa đá, Vương Gia nhà hắn đang làm nũng, giả bộ đáng thương để thu đồng tình sao? Thật khó tưởng tượng vẻ mặt của Vương Gia lúc này, thật làm người khác rùng mình.
Nghe Mộc Mộc nói xong Hiên Viên Diễm nhíu mày một cái, trầm ngâm một lúc liền nói: "Cũng không phải là không có cách, có một biện pháp tương đối đơn giản lại trực tiếp, hơn nữa đối với thân thể không có hại..." không đợi Hiên Viên Diễm nói hết câu, Mộc Mộc liền nói.
"Có biện pháp gì chàng nói đi!" Nghe thấy Hiên Viên Diễm nói có biện pháp, hai mắt Mộc Mộc lập tức phát sáng.
"Là một loại vật lý trị liệu, nghe nói chỉ cần tìm một người, sau đó hai người chỉ cách một lớp áo ôm nhau ngủ là được" nói xong, Hiên Viên Diễm len lén đánh giá vẻ mặt Mộc Mộc.
"Chuyện đơn giản nha! Để ta giúp chàng là được." Mộc Mộc nghe Hiên Viên Diễm nói xong, không chút nghĩ ngợi đã chủ động xin đi giết giặc giúp hắn, tự động thủ cởi y phục ra.
Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc cởi y phục bèn đưa tay ra nhận lấy, mặt tươi cười như hoa, đáy lòng thật vui mừng. Nghĩ thầm nha đầu này sao lại đơn thuần như vậy, nếu lỡ gặp người xấu thì làm thế nào. Hiên Viên Diễm yên lặng lập lời thề trong lòng, hắn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, không thể để cho nàng chịu một chút xíu tổn thương nào.
Mộc Mộc nằm xuống giường hai tay ôm lấy hông của Hiên Viên Diễm, khiến cho thân thể của mình cũng dính sát vào người Hiên Viên Diễm.
"Diễm, như vậy có được hay không!" Mộc Mộc sợ mình làm không có tốt, không đạt tới hiệu quả trị liệu.
"Cứ như vậy là được rồi!" Hiên Viên Diễm ôm Mộc Mộc, cảm thấy đáy lòng trống rỗng của mình dần được lấp đầy.
Mộc Mộc vốn là người không thể ngồi yên, ôm Hiên Viên Diễm một hồi lại không nhịn được mà nhúc nhích.
"Ưm,, ừ,,, " Hiên Viên Diễm kìm nén nhíu nhíu mày.
"Diễm, thế nào?" Nghe thấy Hiên Viên Diễm kêu rên, nàng cho là mình làm hắn đau ở nơi nào rồi.
"Không có việc gì, ngoan, đừng động, nàng vừa động ta liền khó chịu!" Nhẹ nhàng ôm Mộc Mộc vào lòng.
"Được, vậy ta sẽ không động!" Mộc Mộc tin là thật mà nói.
Bây giờ Hiên Viên Diễm có khổ mà không thể nói được, vốn chỉ muốn tìm một chút phúc lợi, kết quả phúc lợi thì đã đạt được, nhưng ngược lại cũng phải chịu hành hạ. Giai nhân mà hắn tâm tâm niệm niệm lúc này đang nằm trong ngực hắn, còn ngọt ngào gọi bảo sao hắn không kích động cho được. Vốn là trừng phạt Mộc Mộc, kết quả lại biến thành trừng phạt chính bản thân hắn.
Cứ như vậy, trải qua muôn vàn hành hạ cùng ngọt ngào, Mộc Mộc ôm Hiên Viên Diễm từ từ ngủ thiếp đi.
Hiên Viên Diễm nghiêng người nhẹ nhàng nâng đầu Mộc Mộc lên, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm hắn ra, nhanh chóng đi tắm nước lạnh, nếu không hắn sẽ hỏa khí công tâm mà hỏng mất.
Hiên Viên Diễm bước ra cửa liền phân phó Vân: "Vân, chuẩn bị nước tắm!"
"Dạ!" Nghe thấy Hiên Viên Diễm phân phó, vẻ mặt trăm năm không đổi của Vân rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, nghĩ thầm Vương Gia mình được coi như là tự làm tự chịu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...