Editor: mèomỡ
“Không!” Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức nói:“Nàng không thể, bọn họ...... Bọn họ không cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!” Hắn nói xong, giữ cánh tay nàng lại.
Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, tránh hắn, nói:“Cố công tử, duyên phận chúng ta thật ra đã hết từ tám năm trước rồi.”
Cố Dật Lâu tinh nhãn mất thần, nhìn nàng hỏi:“Mộ Quân, theo ta đi, nàng nguyện ý không?”
" Cố...”
“Tiểu thư --” Cầu Mộ Quân còn chưa biết nói gì đã nghe được nha hoàn phía sau gọi.
“Ngày mai, lúc mặt trời lặn, ta ở bến tàu thành đông chờ nàng.” Cố Dật Lâu nói xong, bóng người chợt lóe, biến mất trước mắt nàng.
“Tiểu thư, người ở đâu?” Tiếng nha hoàn ngày càng gần, Cầu Mộ Quân nhìn về hướng xa, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Cố Dật Lâu nữa mới đáp một tiếng, đi ra khỏi rừng cây.
Mấy ngày không thấy, hắn lại đột nhiên muốn nàng cùng hắn rời đi.
Vì sao?
Mấy ngày nay hắn ở nơi nào? Vì sao đột nhiên lại nói những lời ấy? Cùng hắn rời khỏi kinh thành, rời xa cha mẹ, nàng không làm được.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, không giống như nói đùa, mà vô cùng chân thật. Dù sao nàng cũng nhất định phải cự tuyệt hắn. Sớm biết như thế, bọn họ cần gì phải gặp lại sau mười một năm? Là để cho nàng phụ hắn như thế sao?
Nếu người nàng yêu là Cố Dật Lâu mà không phải Đoàn Chính Trung, thì thật tốt? Có lẽ, nàng thực sẽ cùng hắn lưu lạc thiên nhai, có lẽ nàng sẽ khuyên hắn gặp cha mẹ nàng...... Dù cho như thế nào, nàng cùng Cố Dật Lâu đều sẽ hạnh phúc.
Về nhà mới phát hiện trong nhà có khách, là bà mối Triệu trong kinh thành.
Bà mối đến nhà đương nhiên là làm mai, nàng là kẻ điêu ngoa lắm mồm bị chồng ruồng bỏ, khẳng định không phải đến làm mai cho nàng, vậy chắc là Tư Huyên.
Nàng về nhà không bao lâu, bà mối Triệu liền đi, hỏi Cầu phu nhân mới biết được là công tử nhà Vương Thừa tướng để ý Tư Huyên.
Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân dường như rất vừa lòng với chuyện hôn nhân này, lập tức gọi Cầu Tư Huyên tới.
Còn chưa chờ hai người mở miệng, Cầu Tư Huyên liền nói:“Con không đồng ý.”
Cầu phu nhân nhíu mày nói:“Lần trước Lý đại nhân mới hai mươi sáu tuổi, con chê người ta lớn tuổi. Bây giờ Vương công tử này là con trai Thừa tướng, năm trước còn tự mình trúng tú tài, cha con cũng đã gặp hắn rồi, nói hắn tuấn tú lịch sự, vì sao con còn không hài lòng?”
Cầu Tư Huyên chỉ cúi đầu, thái độ kiên quyết nói:“Dù sao con cũng không đồng ý, hai người có bản lĩnh thì trói con lại đưa lên kiệu hoa!” Nói xong, liền xoay người chạy vào phòng.
Cầu phu nhân tức giận nói với Cầu Vĩ:“Người xem xem, đây là thái độ gì, thiếp cũng không phải muốn hại nàng, nhà người ta như vậy dù là Mộ Quân thiếp cũng sẽ vui mừng đáp ứng! Nó nhìn Mộ Quân đi? Nó có phúc lại không biết hưởng!”
Cầu Vĩ giận dữ nói:“Quên đi quên đi, tùy nó đi, dù sao chúng ta cũng không ép được, có lẽ con bây giờ còn nhỏ, chờ qua một hai năm nữa là được.”
“Còn nhỏ?” Cầu phu nhân hừ một tiếng, nói:“Đã mười tám còn nhỏ sao, qua hai năm nữa sẽ hai mươi, khi đó nó có muốn, nhưng người ta còn muốn lấy gái lỡ thì sao?”
“Duyên phận do trời định, ông trời đều có an bài, nàng cũng đừng quá quan tâm.” Tuy rằng Cầu Vĩ nói như vậy, biểu tình trên mặt cũng không thoải mái như thế.
Cầu phu nhân lập tức nói:“Được được được! Thiếp không quan tâm, thiếp cũng không phải không có con gái để quan tâm, chẳng nhàn rỗi đến vậy. Về sau chuyện của nó thiếp không bao giờ quản nữa, tùy nó đi, gả cũng tốt không lấy chồng cũng tốt, dù sao cũng không thiếu miếng cơm cho nó!” Nói xong, bà cũng tức giận trở về
Cầu Mộ Quân ngồi một bên đứng dậy, nói:“Cha, cơm đã làm xong, người ăn cơm trước đi, con đi khuyên mẹ vài câu.”
Cầu Vĩ gật đầu, Cầu Mộ Quân liền theo Cầu phu nhân vào phòng.
Cầu phu nhân thật ra rất dễ khuyên, chỉ cần vừa thấy Cầu Mộ Quân, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người nàng, thật sự giống nàng nói bà không đành lòng giận dỗi con gái của mình.
Cuối cùng, Cầu Mộ Quân khuyên tới khuyên lui, vẫn lấy chuyện mình mà khuyên nửa ngày.
Khuyên xong Cầu phu nhân, nàng lại đến phòng Cầu Tư Huyên.
Nàng cùng Cầu Tư Huyên từ nhỏ tình cảm vốn không tốt. Cầu Tư Huyên là tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo mạnh bạo, trước đây nàng ta mới là tiểu thư, khắp nơi muốn mọi người đặt nàng lên trên đầu. Khi trưởng thành mẹ ruột nàng mất, tỷ tỷ là nàng lại trở thành tiểu thư, Cầu Tư Huyên lại càng ghét nàng, giống như có thù oán vậy. Mà nàng cũng không cố gắng đi cải thiện quan hệ hai người, chỉ cố gắng bảo trì không để nàng cùng mâu thuẫn náo loạn, về sau quan hệ tỷ muội còn không bằng nha hoàn bên người.
Nghĩ đến đó, Cầu Mộ Quân có chút áy náy, nói thế nào mình cũng là tỷ tỷ lớn hơn nàng ấy một tuổi, mẫu thân nàng ấy lại mất sớm, lẽ ra nên chiếu cố nàng thêm một ít, nhưng mình lại......
Cầu Mộ Quân đẩy cửa đi vào, Cầu Tư Huyên ngồi ở trên giường nhìn thoáng qua cửa, lại quay mặt đi.
Cầu Mộ Quân ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:“Tư Huyên, đừng khó chịu, chỉ cần muội không đồng ý, cha mẹ sẽ không ép muội, ngày mai để bà mối nói vài câu với Vương gia là được rồi, đừng để ý.”
Cầu Tư Huyên không lên tiếng, Cầu Mộ Quân còn nói thêm:“Tư Huyên, có thể nói cho tỷ biết vì sao không đồng ý không? Nếu không biết vị Vương công tử kia là loại người nào, tỷ có thể đi xem hộ muội, hoặc chúng ta tìm cơ hội len lén xem xét hắn cũng được. Nhỡ đâu thật sự lại là người hợp duyên với muội thì sao?”
Thấy nàng vẫn là không nói lời nào, Cầu Mộ Quân hỏi dò:“Hay là...... Muội có người trong lòng? Nếu thật là như vậy, cho dù là điều kiện không tốt, cũng có thể thử xem ý cha như thế nào.”
Lúc này Cầu Tư Huyên quay đầu lại nói:“Chuyện của ta không cần ngươi quản, có thời gian ngươi lo chuyện của chính mình đi!”
“Tư Huyên, tỷ......”
“Nói không cần ngươi lo, mẹ ngươi không quản được ta, ngươi lại muốn đến quản ta sao?” Cầu Tư Huyên lớn tiếng. Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...